Lý Hữu thấy đại cữu ca vô cùng có khí thế liền tự tới bếp lấy một bát,
cùng đại cữu ca ngồi dưới mái hiên ăn, hắn muốn hỏi đại cữu ca tới Tề
châu phải làm gì.
- Về tới Tề châu từ tận hưởng cuộc sống nhỏ của mình, đất phong để đám
chúc quan bệ bệ giao cho ngươi đi quản lý, mỗi năm ngươi thu thuế là
được, thuế nhiều thì phát tiền cho họ, thuế ít thì tìm bệ hạ xin chúc
quan mới, đừng hại hoa màu của bách tính, quanh năm săn bắn cũng chẳng
sao, dưỡng tốt sức khỏe, chăm sóc Tiểu Nha là được.
- Có phải thấy tài năng bị mai một không? Trên đời này nhân tài mai một
nhiều lắm, Tam ca, Tứ ca của ngươi ai không phải là nhân tài hơn người?
- Nay Tam ca ngươi làm gì? Giữ vùng Ngô Việt bận rộn sinh con, Tứ ca
ngươi trốn dưới lòng đất, không có việc gì không lên mặt đất nửa bước.
Cho nên chút tài của ngươi có mai một cũng chả là gì, nếu muốn làm chút
việc gì đó thì tới thư viện chọn đề tài khó nhất, xem mình có làm được
không, thú vị lắm.
Lý Hữu kiếm sợi mý dài mút vào miệng:
- Tiểu Ảm và Thì Thì hiện giờ có con rồi, nghe nói họ cũng không quản
đất phong, trừ chuyện làm ăn trong nhà thì không ngó ngàng gì tới, năm
nay được phụ hoàng đệ khen thưởng, nói là hắn làm việc chín chắn, là tấm gương cho các vương.
- Hiểu rồi hả? Phụ hoàng ngươi muốn chính là các ngươi không làm gì hết, từ khi Tứ ca ngươi giao quyền quản lý đất phong, nếu vương tử khác
không giao, sẽ bị chụp ngay cái mũ lòng dạ khó lường. Nên Tiểu Ảm một
không họa hại bách tính, hai không qua lại với quan viên đương địa, chỉ
làm ăn phát tài, đó là điều phụ hoàng ngươi muốn thấy, đại ca ngươi sau
khi kế thừa hoàng vị cũng sẽ như thế.
Vân Diệp ăn xong bát mỳ liền đi thăm Vượng Tài, vết thương ở chân đã
đóng vảy, hơi ngứa, nó luôn cọ vào tường. Vân Diệp cởi băng gạc ra, hài
lòng nhìn thương thế phát triển, lấy móng tay gãi da thịt xung quanh,
Vượng Tài vốn có chút bực bội liền yên tĩnh lại.
Vân Diệp ở bên Vượng Tài mới có chút bình tĩnh, tảo triều ngày mai phải
tham gia, phương án xử trí Hầu Quân Tập có rồi, lão già Đới Trụ đúng là
thiết diện vô tư, Hầu Quân Tập treo cổ, ba nhi tử chém đầu, thê thiếp và nữ nhi cho vào giáo phường ti làm quan kỹ, không biết lão tư và Hầu
Quân Tập có thù hận lớn thế nào mà nhất định làm thế.
Lưu Phương xách một bầu rượu đi vào, thấy Vân Diệp ngồi trên mặt đất gãi ngứa cho Vượng Tài, miệng lẩm bẩm chửi Đới Trụ, tâm tư thì không biết
bay đi đâu, Vượng Tài rất khó chịu, ra hiệu y gãi chỗ khác mấy lần mà
Vân Diệp không phản ứng.
- Quan trường không phải như ngươi nghĩ, cho ngươi biết, Đới Trụ và Hầu
Quân Tập không những không có oán thù mà còn giao tình thân thiết, phu
gia của nhị nhi nữ Hầu gia là tiểu nhi tử của Đới gia, tới giờ lão phu
vẫn chưa nghe thấy tin Đới gia thối hôn, ngươi nghĩ xem vì sao Đới Trụ
ngay chút thể diện cũng không để ý, nhất định dồn cả nhà Hầu Quân Tập
vào chỗ chết.
Vân Diệp lắc đầu, đây là phán quyết của Đại Lý Tự, trừ khi hoàng đế bác bỏ, nếu không Hầu gia sẽ bị xử trí như thế.
Lưu Phương nhấp một ngụm rượu nói:
- Tiểu tử, học thêm một chút, đây gọi là đặt vào chỗ chết tìm sự sống,
Hầu Quân Tập chết là cái chắc rồi, khỏi bàn, nhưng xử trí người nhà ông
ta còn làm được nhiều điều.
- Đới Trụ làm tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế là muốn khơi lên sự thương
xót của bệ hạ, Hầu Quân Tập là ai, trước kia là con có trung thành nhất
trong tay bệ hạ, sự biến Huyền Vũ môn tắm máu xông tới, không kêu một
tiếng, bệ hạ sao có thể không cho ông ta giữ lại chút hương hỏa nào. Đại thần trong triều cũng khó tránh khỏi cảm khái thỏ chết cáo thương, sẽ
ra sức cầu tình. Cho nên lão phu dám cược với ngươi, mai Hầu Quân Tập sẽ bị xử tử, nhưng người nhà ông ta sẽ bình an vô sự, đầy đi Lĩnh Nam thì
chắc rồi, tuy Lĩnh Nam đã không phải vùng ma thiêng nước độc, vẫn là nơi lưu đầy hàng đầu cho phạm nhân mưu phản trên điều luật, nên mai ngươi
chỉ cần bàng quan là được, đợi khi Hầu gia bị đày tới Lĩnh Nam hẵng ra
tay cũng không muộn.
Đám chết tiệt theo Lý Nhị tạo phản đúng là không dễ chung sống, khả năng loại chuyện này thông thạo lắm rồi, e la ai làm việc gì cũng đã phân
công xong, Đới Trụ không giải trừ hôn ước là đợi ý chỉ hoàng đế hạ
xuống, dù xuất hiện tình huống xấu nhất, ông ta cũng có thể cứu Nhị nhi
nữ của Hầu Quân Tập khỏi lò lửa.
Trời còn chưa sáng Vân Diệp đã cưỡi ngựa thẳng hướng thành Trường An,
lúc này trăng tàn vẫn còn, mặt trời lề mề nhô ra đầu đỉnh núi, một mảng
trắng hiện ra, một buổi sáng bình thường, thứ duy nhất không bình thường là hôm nay Hầu Quân Tập sẽ mất mạng.
Vân Diệp cả đêm không ngủ, nhìn bầu trời suốt cả đêm, y chắc chắn không
có ngôi sao nào rụng cả, Viên Thiên Cương nói sao mạng rụng, đại tướng
chết, chẳng lẽ Hầu Quân Tập không phải một viên đại tướng? Hay sao không rụng, chẳng lẽ Hầu Quân Tập không chết?
Đùa cái gì thế, Lý Nhị ngay cả thân huynh đệ còn làm thịt, chẳng lẽ lại
bỏ qua cho một Hầu Quân Tập nho nhỏ? Sử nói Lý Nhị rơi lệ chém Hầu Quân
Tập, Vân Diệp không tin lắm, hôm nay phải nhìn cho kỹ.
Từ cửa phụ vào thành, dọc theo đường Chu Tước phi nước kiệu tới hoàng
cung, cửa cung chưa mở, phía trước tụ tập rất đông người. Vân Diệp hơi
hối hận, vì hôm nay đám Lão Trình đều mặc khôi giáp, còn là khôi giáp
kiểu cũ rách nát, đi một bước cũng phát ra tiếng nặng nề.
- Biết ngươi không mặc khôi giáp nên lão phu bảo Xử Mặc mang khôi giáp
tới rồi, tới xe ngựa đổi đi, áo bào nhẹ nhõm ngươi tới xem náo nhiệt à?
Lão Hầu lạc đường, tự tìm cái chết, nhưng thê nhi của ông ta không thể
có chuyện, Đới Trụ chó má hạ tử thủ, chúng ta hôm nay muốn giữ thê nhi
của Lão Hầu rất khó, ngươi còn trẻ, mau mồm, mọi người đều mong ngươi
nói vài câu, là một mạch tướng môn cả, phải dốc hết sức.
Khôi giáp tới năm mươi cân mặc lên người, Vân Diệp thấy Hầu Quân Tập hôm nay không chết thì mình cũng chết, tới bên Lão Trình, Lão Ngưu:
- Muốn cứu người không phải chỉ có chúng ta, đám Phòng Huyền Linh cũng
không muốn nhìn công thần có kết cục bi thảm, nên bá bá yên tâm. Hầu
Quân Tập hết cứu rồi, nhưng thê nhi ông ta tuyệt đối không sao, cùng lắm đầy đi Lĩnh Nam thôi, chẳng lẽ tiểu chất để họ ăn hẩm uống hiu sao?
- Vớ vẩn.
Lão Tần nổi giận, vỗ lưng Vân Diệp làm vẩy giáp kêu loảng xoảng:
- Ngươi biết cái gì, bệ hạ không lên tiếng, ai dám đảm bảo? Lão Hầu thì
bỏ đi, chúng ta không cứu được, đệ muội và đám nhỏ phải cứu ra. Tiểu tử, đừng mang tâm tư chờ may mắn, có bao lực phải dùng mười phần, mạng
người trọng đại, không thể xem nhẹ. Tướng môn liền một thể, đừng đùa
cợt.
Vân Diêp vâng vâng dạ dạ, quay đầu nhìn Lý Tịnh mặt lạnh tanh, toàn thân thiếp giáp toàn vết đao chém rìu bổ, nắm tay siết chặt, ông ta và Hầu
Quân Tập xưa nay không hòa hợp, chuyến này vờn Hầu Quân Tập trên thảo
nguyên như khỉ, ép Lão Hầu phải tự trói mình đi bộ về kinh thỉnh tội.
Tuy ông ta không làm gì sai, nhưng đám lão tướng lại đem lửa giận trút
hết lên ông ta, ông ta và Hồng Phất Nữ rời kinh tới Lĩnh Nam là chuyện
bất đắc dĩ.
Lão già này cả đời chẳng làm được chuyện gì đúng, Lý Uyên tạo phản thì
ông ta đi mật báo, Lý Nhị tạo phản thì ông ta đứng trung lập, Hầu Quân
Tập tạo phản thì ông ta đi trấn áp, về pháp lý thì không sai, thậm chí
có thể nói là đức cao chói lọi. Nhưng về tình mà nói thì ông ta làm sai
be bét cả rồi, Lý Uyên tạo phản phải giúp đỡ, Lý Nhị tạo phản nên đi đầu làm sĩ tốt, Hầu Quân Tập tạo phản thì nên tránh cho xa, thế mới là
đúng, giờ chó cũng không thèm để ý do tính cách ông ta gây ra.
Lực sĩ mở cửa cung, quần thần bắt đầu xếp hàng, đám ngự sử sầm mặt đi lại
tuần tra, trong đội ngũ ông già tóc bạc tiến vào một tên Vân Diệp rất
bắt mắt, đang tìm kiếm người tuổi tác tương đương liền thấy Lý Bằng
Trình cúi đầu xếp hàng sau mình, nhớ ra tên này kế thừa tước vị cha, từ
công tước hạ một cấp thành hầu tước, ngang với mình rồi.
Nhìn thấy cảnh này Vân Diệp vui lắm, sau khi mình chết, Vân Thọ vẫn là
Lam Điền hầu, tôn tử cũng thế, nếu đời này Lý Bằng Trình không có công
tích gì, tước vị truyền lần nữa là bá tước, rất thảm.
- Tiên sinh, không biết Triệu công xử lý vụ án giết người ra sao, học
sinh đi hỏi, toàn nói đang điều tra, rốt cuộc bao giờ mới tra rõ?
Nhìn đi, đây chính là chim non trên quan trường, lại còn đi hỏi Trường
Tôn Vô Kỵ gì chứ, Lý Nhị còn không hỏi, Trường Tôn Vô Kỵ không chửi cho
là nể mặt Lý Đại Lượng đã mất, có thứ học sinh thế này thật mất mặt,
phải giáo dục cho kỹ.
Vân Diệp trở tay tát mũ trụ của Lý Bằng Trình, lực đạo không khống chế tốt, làm tay đau, cố nhịn nói:
- Chuyện đó cần ngươi đi hỏi à? Ai bảo ngươi đi hỏi? Triệu công nói đang tra là đang tra, vụ án phức tạp như thế không tra trăm năm sao làm rõ
được? Sau này dám lắm mồm thì tự tới Vân phủ nhận phạt, cha ngươi sao để lại tước vị cho thứ ăn hại thế này? Quan trường đâu ra thị phi trắng
đen nhiều như thế?
Lý Bằng Trình lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng cảm tạ, Vân Diệp thấy ngự
sử đi qua, vội xoay người đứng thẳng, vờ như không có chuyện gì xảy ra,
nhưng nhìn ngay thấy mặt Đới Trụ đen xì.
- Vân hầu dạy học sinh, cũng đừng bắn lén lão phu, lão phu là chính
khanh Đại lý tự, chức trách là làm rõ nghi vấn, nếu mọi người ai cũng hồ đồ cho qua thì triều đường sẽ thành cái gì?
Vân Diệp chắp tay:
- Ta dạy học sinh cái gì là chuyện của bản thân ta, không cần Đại lý tự
tới nghe, ngược lại già trẻ Hầu Quân Tập tới Đại lý tự, người mất đầu,
người thành ca cơ, sau này nếu ta đi thanh lâu, chẳng may chơi phải nữ
nhi cố cựu của mình thì đó là nhờ Đại lý tự ban cho.
Vân Diệp nói cực kỳ ác độc, Tiết Vạn Triệt còn hò reo khen hay, Đới Trụ
mặt trắng bệch, Vân Diệp cố ý nói thế, Tần Quỳnh không sai, nếu Lý Nhị
quyết tâm làm theo pháp luật, Đới Trụ sẽ thành kẻ thù chung của mọi
người.
- Im lặng!
Ngự sử đi tới rống lên với Vân Diệp, tên quan bé hơn cái rắm không biết lấy đâu ra uy phong lớn thế.
Xếp đội văn trái võ phải, chẳng biết sửa quy củ bao giờ, trước kia là
văn phải võ trái, xem ra thời đại địa vị võ tướng không bằng chó sắp tới rồi.
Cái lợi của cung Vạn Dân là đủ lớn, hôm nay đại triều hội lúc nhúc chen
vào tới sáu bảy trăm người, trước kia mở hội ở Thái Cực cung thì quan
viên lục bào phải ngồi ngoài cổng, giờ không cần nữa, mỗi người một cái
đệm gấm, ngồi rất thoải mái. Vân Diệp quen kiều quỳ ngồi thời Đường rồi, ngồi ngay ngắn có ngủ cũng không thành vấn đề.
- Các khanh có gì tấu không?
Lý Nhị ngồi sau long án hỏi:
- Thần Phòng Huyền Linh có chuyện tấu, hôm nay thần thẩm duyện giáp binh kho phủ, thấy đã hơn tiền Tùy, thần cho rằng nên giảm bớt, lấy phần dư
tu sửa đường xá.
Phòng Huyền Linh là tể tướng, luôn do ông ta phát ngôn đầu tiên, nghe
ông ta nói thế, mặt các võ tướng ảm đạm vài phần, Lão Phòng lợi dụng sự
kiện Hầu Quân Tập để đạt mục đích giảm binh, áp chế võ tướng.
Lý Nhị mặt không chút tình cảm nói:
- Tùy Dương đế chẳng lẽ không đủ binh khí? Cuối cùng vẫn mất giang sơn,
nếu các khanh tận lực, để nhân tâm bách tính ổn định, đó là giảm binh
giới tốt nhất rồi. Cái nguy của giang sơn là ở lòng người chứ không phải tại binh khí, nếu các khanh cho rằng binh sĩ khí giới quá nhiều, vậy
giảm đi một thành.
Phòng Huyền Linh đạt được mục đích quay đầu nhìn đám võ tướng một lượt
rồi ôm triều vật lui ra, Đới Trụ thấy các đại lão khác không có chuyện
gì để tấu báo, biết họ giành thời gian cho mình, để xử trí chuyện Hầu
Quân Tập, liền rời hàng bẩm tấu:
- Bệ hạ, thần phụng lệnh điều tra chuyện bất pháp của Hầu Quân Tập nay đã có kết quả.
- Tra được Hầu Quân Tập mắt không có quân thượng, ngày mười bốn tháng
một năm Trinh Quan mười hai, lòng mang oán niệm, giết ngũ lễ tư mã của
năm châu, ngày mười lăm tự lệnh Phan Anh Thọ làm trấn quân tướng quân,
thống lĩnh Địch, Liêu. Ngày mười bảy tụ tập các tướng nói, nay đế vây ở
Liêu Đông, thái tử giữ Trường An, là lúc chúng ta tiến lên, được phú quý ắt không quên. Ý phản đã rõ.
- Khi đó có phó lĩnh quân Khiết Đóa chất vấn Hầu Quân Tập sao buông lời
phản nghịch, bị đao phủ sau trướng băm nát, ngoài ra còn có trưởng sử
Tiêu Viêm, chiết trùng đô úy Bùi Trọng, vũ lâm lang tướng Đậu Hoài Đức
không theo đều bị Hầu Quân Tập giết. Tháng hai ngày mùng chín, Hầu Quân
Tập lệnh toàn quân ban sư, muốn chiếm Trường An. Hành quân tới Tán Mã
Nguyên, hay tin thái tử vận lương tới Liêu Đông, các quân biết bị lừa,
không tiến lên nữa, Hầu Quân Tập đành tự trói mình tới Trường An thỉnh
tội. Vì chuyện này mà một trăm ba mươi mốt ngũ lễ tư mã mất mạng, tướng
mất mạng tới bảy tư người, thân vệ vô số, làm loạn lòng quân.
- Đại Lý tự tra rõ ràng lòng phản nghịch của Hầu Quân Tập, chứng cứ xác
đáng không cần nghi ngờ, theo luật, Hầu Quân Tập đầu sỏ mưu phản phải
thắt cổ! Hầu Kiệt, Hầu Anh, Hầu Hổ chặt đầu, thê nữ chưa vào cung thất
thì cả đời làm xướng kỹ, gặp ân xá không được tha.
- Còn đám tòng phạm Phan Anh Thọ, Hạ Lan Thạch, Tân Lão Nhi, Lôi Minh
đều bị phán quyết, tội không thể tha, theo luật phải chém, giết sạch tam tộc, xin bệ hạ xử phạt mức cao nhất.
Vân Diệp giờ mới biết thì ra Hầu Quân Tập đã làm nhiều việc như thế,
Tiêu Viên, Bùi Trọng đều là chỗ quen biết, khi ở Trường An không ít lần
uống rượu với nhau, bọn họ đều là bằng hữu rượu thịt không tệ, giúp
trông coi mục trường nhà mình, giờ ai trông mục trường? Thu thập đống
hỗn loạn ở thảo nguyên là Lý Tịnh, không biết ông ta có phái người bảo
hộ mục trường Vân gia không?
Triều đường im phăng phắc, ngày trước tiếng ho hắng không ngừng giờ
chẳng có, đám Lão Trình đoán chừng giờ mới biết Hầu Quân Tập gây họa lớn thế nào, ai nấy mặt xám như tro, không biết phải nói thế nào, chẳng
trách Đới Trụ phải chơi chiêu hiểm, đánh cược vào lòng nhân từ của Lý
Nhị, có điều cách này không xong rồi, lão khốn Hầu Quân Tập đã tự lấp
hết đường sống, ngay cả đường sống của cả nhà cũng không còn nữa.
Đới Trụ bẩm báo xong cũng không lui xuống, vẫn khom lưng tại chỗ, vì
hoàng đế chưa lên tiếng. Vân Diệp nhìn thấy cơ thịt Tần Quỳnh co giật,
Lão Trình ngẩng đầu nhìn trần điện, Lão Ngưu nhắm mắt cực kỳ thê lương.
Tội không thể dung thứ, phán quyết của Đới Trụ không hề sai, Hầu Quân
Tập bị treo cổ đã là nể thân phận quốc công của ông ta rồi, ngũ lễ tư mã là cái gì, là thân quân của Lý Nhị, vậy mà giết liền hơn trăm người, có thể nói Lý Nhị tổn thất nặng nề, làm đám Lão Trình không biết mở miệng
thế nào.
- Bệ hạ, lão thần đàn hặc Đới Trụ lấy việc công làm việc tư, phán án
không rõ, xin bệ hạ trị tội Đới Trụ, Hầu Quân Tập phạm tội đại ác, lại
là tội đại nghịch, sao có chuyện treo cổ? Hơn nghìn tướng sĩ chết bởi
tay tên ác tặc này, thần xin dùng đại ích để răn đe.
Bắt đầu rồi sao? Những lời này của Ngụy Trưng chắc nịch, tức thì làm
triều đường sôi trào, mấy lão phu tử chỉ mặt Ngụy Trưng chửi bới, nói
loại như Kiệt Trụ mới dùng đại ích, từ Tùy tới nay, chưa bao giờ nghe
nói tới dùng đại ích, vì sử phạt Hầu Quân Tập mà khôi phục đại ích, được không bằng mất.
Đợi tiếng huyên náo hơi lắng xuống, Đỗ Như Hối cũng rời hàng khải tấu:
- Vi thần cũng cho rằng dùng đại ích không thỏa đáng, Hầu Quân Tập mặc
dù khiến người và trời cùng oán giận, xử thế nào cũng không quá, nhưng
xin bệ hạ niệm tình ngày xưa hắn có chút công lao, cho hắn chút thể
diện, thê nữ không cần phải vào quan kỹ, toàn bộ giết hết là được.
*** Đại ích: Tử hình thời rất cổ, cụ thể giết thế nào thì không rõ.