- Đỗ Như Hối, uổng cho ngươi tự xưng danh thần, không biết miệng ngươi
coi mạng người như cỏ rác, lời nói bất giác coi tội tù như chó lợn, (
Đại Đường sơ luật ) đã xác định hai mươi năm, vì sao không dùng theo
luật, có điều lệ tương ứng với tội phản nghịch của Hầu Quân Tập, không
cần ngươi nhiều lời.
Lời của Lưu Mịch lại làm chuyện đi một vòng, theo Đường luật, Hầu Quân
Tập chết chắc, con trưởng Hầu Kiệt cũng chết, Hầu Anh và Hầu Hổ đi đày
tám nghìn dặm, thê nữ nhập quan kỹ, thê tử của Hầu Quân Tập tuổi cao
không cần làm quan kỹ, nhị khuê nữ vì có hôn ước với nhà Đới Trụ, không
tính là người Hầu gia, thêm vào Trưởng nữ là thái tử phi, lại sinh con,
mấy nữ quyến còn lại cũng không hợp lăng nhục quá mức. Như thế nhìn qua
bọn họ đã khéo léo dẫn dắt đề tài vào điểm chính, hiện giờ chỉ cần cứu
nốt Hầu Kiệt nữa là xong.
Vân Diệp dài cổ nhìn, không thấy Lý Thừa Càn, tên này gần đây bị cấm
túc, nguyên nhân hình như là do lén đi thăm hai lão bà, lệnh cấm túc do
Trường Tôn thi phát ra, không tổn hại tới uy vọng của thái tử. Xem ra Lý Nhị không muốn đem nhi tử lên cái chảo rán ngày hôm nay, hoàng tử xuất
hiện trên triều đường chỉ có Tấn vương Trì, hắn quan chính, không có
quyền phát ngôn.
Lý Nhị vẫn im lặng, thấy quần thần phụ họa với ý kiến của Lưu Mịch, trầm giọng nói:
- Dẫn Hầu Quân Tập, Hầu Kiệt vào điện.
Vân Diệp nghe ra sự mệt mỏi của ông ta, Hầu Quân Tập tạo phản không khác gì một đao đâm vào tim.
Nghe nói Ngũ Tử Tư một đêm tóc bạc trắng, nay Hầu Quân Tập cũng bạc hết
tóc rồi, tuy đầu ngọn tóc còn đen nhưng chân tóc đã trắng, giống như hậu di chứng lâu ngày không nhuộm tóc.
Mỗi bước chân là xích sắt kêu loảng xoảng, người trông già nua, nhưng
bước chân vẫn mạnh mẽ, lưng vẫn thẳng như cán thương, mặt không chút sầu khổ, nhìn thấy lão hữu còn gật đầu, đi tới giữa đại điện, khấu đầu với
Lý Nhị xong liền đứng dậy, so với loại cắm đầu vào bùn như Trương Lượng
thì phong thái hơn trăm lần.
- Hầu Quân Tập, ngươi từ tả ngu hầu tới xa kỵ tướng quân rồi phong Lộ
quốc công, công phò tá trẫm bao giờ khiến người chịu thiệt thòi chưa?
Nói tới chuyện này Hầu Quân Tập hổ thẹn cúi đầu:
- Không có, có công được thưởng, chưa bao giờ tụt lại sau người khác.
- Năm Trinh Quan thứ tư ngươi làm binh bộ thượng thư, kiểm giáo lại bộ
thượng thư, thực tế có quyền thừa tướng, năm Trinh Quan thứ chín làm đại tổng quẩn Tích Thạch đạo, năm mười hai làm thiên quan, trẫm có trọng
dụng ngươi không?
Hầu Quân Tập không đứng được nữa, vội quỳ xuống:
- Thần sĩ đồ thuận lợi, cổ kim hiếm có, bệ hạ không có lỗi với thần, là
thần bị dục vọng làm mê muội, vạn cái sai là ở thần, thần không cầu
sống, chỉ mong được chết nhanh.
Tiếng cười thê lương của Lý Nhị vang vọng trong điện:
- Ngươi chết dễ thôi, chỉ cần chém một đao là xong hết tất cả, ngươi
thiếu niên theo trẫm khởi binh, chúng ta cùng trải qua gió tanh mưa máu, nay là lúc hưởng trái quả thắng lợi, ngươi lại tự tìm đường chết. Quân
Tập à, thiên lý quốc pháp đều muốn giết ngươi, nhưng trẫm không hạ quyết tâm được, tim ngươi là sắt đá, tim trẫm không phải, hôm qua trẫm cả đêm không ngủ, không muốn thấy bình minh tới, chỉ mong bóng tối tồn tại
mãi, để trẫm khỏi bị thống khổ dày vò.
- Nhưng trời vẫn sáng, cửa cung vẫn mở ra đúng giờ, chư thần vẫn vào
hoàng cung, Đới Trụ tuyên đọc tội trạng của ngươi, chúng ta tương giao
hai mươi năm, dù là đá cũng phải bị hâm nóng chứ.
- Trương Lượng nói ngươi giật dây ông ta mưu phản, trẫm không tin, Cật
Can Thành Cơ nói ngươi có ý đồ mưu phản, trẫm vẫn không tin. Trẫm lưu
lại Liêu Đông là muốn xem xem rốt cuộc ngươi có làm chuyện bội nghịch
không, vì một ý nghĩ của trẫm mà hơn nghìn tướng sĩ chết oan, Hầu Quân
Tập ngươi phụ sự kỳ vọng của trẫm.
- Quần thần có người nói muốn dùng đại ích với ngươi, người nói dùng
Đường luật xử trí, dù luật nào cũng đáng với cái tội của ngươi, nhưng
hai mươi năm trẫm tín nhiệm ngươi phải làm sao? Hầu Quân Tập, ngươi nói
xem trẫm phải làm thế nào?
Những lời này lấy đi chút hơi sức cuối cùng của Hầu Quân Tập, dập đầu ba cái:
- Bệ hạ, xin ban cho thần một thanh chùy thủ, thần không tự sát, chỉ lòng đau xót, muốn sảng khoái một chút, xin bệ hạ.
Lý Nhị ném con dao cắt giấy xuống, Đoàn Hồng nhặt lên đưa cho Hầu Quân Tập, Hầu Quân Tập đâm một phát vào sườn:
- Bệ hạ, những ngày qua trong lao thần đều nghĩ về chuyện xưa, cũng tự hỏi lương tâm, vì sao đi tới nước này?
- Bệ hạ đối với thần trọn tình , cùng triều đường với thần đều là hảo
huynh đệ đồng sinh cộng tử với thần, Tần Thúc Bảo khi vi thần rơi vào
ngục vẫn thi thoảng tới thăm, Trình Giảo Kim tới ngục cùng thần uống
rượu, Ngưu Tiến Bảo lo thần trong ngục chăn đơn gối mỏng mà mang chăn
đệm vào thăm, Đới Trụ thà liên lụy chứ không giải trừ hôn ước, Vân Diệp
thậm chí trải sẵn đường cho già trẻ thần tới Lĩnh Nam.
- Ha ha ha, nhìn khắp sử sách, kẻ mưu phản vô số, chỉ có Hầu Quân Tập
hối hận đứt từng khúc ruột, thần muốn một lần làm hảo hán nói đại trượng phu không một lần lấy cửu đỉnh làm nồi nấu cơm cũng uổng, nhưng không
mặt mũi nào nói ra, thần biết chỉ cần cầu khẩn van nài, nói không chừng
còn có thể sống, nhưng chút thể diện cuối cùng vẫn cần, để thiên hạ biết mãnh tướng của bệ hạ không phải loại đớn hèn.
- Hầu Quân Tập phụ quân vương, phụ huynh đệ, phụ lão thê, hại hài nhi,
còn mặt mũi nào sống trên đời, chư bị, ta sớm muốn chết rồi, chỉ muốn để lại cái đầu cảnh cáo người đời, chư vị không cần cầu xin thay, đại ân
này đợi kiếp sau báo đáp.
Nói xong rút dao ở sườn ra, đặt trên mặt đất, bái biệt Lý Nhị mang theo vệt máu từng bước rời khỏi đại điện.
Tần Quỳnh đã nước mắt giàn giụa, Trình Giảo Kim đấm cột, Ngưu Tiến Đạt
vẫn nhắm mắt, Đới Trụ mở miệng rồi khép lại, ngay Lý Nhị ngồi trên long ỷ cũng lấy tay chống trán, tựa hồ vô cùng thương cảm.
Lý Bằng Trình khóc tu tu, Tiết Vạn Triệt chắp tay niệm phật, thứ cho má
này giờ cũng biết sợ rồi, Vân Diệp cảm thấy không dễ chịu gì.
Loại người như Hầu Quân Tập mà sợ chết thì thành trò cười, vấn đề là khi chết còn nợ nhiều ân tình như thế, làm chết cũng không yên, làm ma vẫn
còn gánh nặng.
Lấy khuỷu tay huých Tiết Vạn Triệt, tên này có tật giật mình, ghé miệng vào sát tai Vân Diệp nói nhỏ:
- Ngươi muốn dọa chết ca ca à, nhìn thảm cảnh của Lão Hầu, lông tóc ta
dựng hết lên, con mẹ nó, may mà gặp ngươi trên thuyền, nếu không ca ca
chẳng sống nổi nữa.
- Huynh hiện giờ đi làm ở phủ công chúa thế nào, cùng bà chủ có hòa thuận không?
Tâm tình của Vân Diệp rất tệ, đành lấy tên này ra trêu, nghe nói hiện hắn và công chúa là phu thê kiểu mẫu.
- Ta và công chúa thương lượng với nhau rồi, ta không quản chuyện của ả, ả không quản chuyện của ta, nhưng phải giữ thể diện cho nhau, không
được cho người ngoài biết, sống tạm qua cuộc đời này vậy.
- Chúc mừng, ta nghe nói khi huynh đi Nhạc Châu thì công chúa có thai, cách nhau mấy nghìn dặm, sao huynh làm được?
- Đừng chọc ca ca nữa được không? Ta đã chuyển vào một tiểu viện rồi, mở cái cửa riêng, hầu hạ ta đều là lão nô trong nhà, đừng nói chuyện của
ta nữa, ngươi nói xem chúng ta có giữ được thê nhi của Lão Hầu không,
nếu để họ vào giáo phường ty thì chúng ta không mặt mũi nào gặp ai nữa.
Khi Vân Diệp và Tiết Vạn Triệt nhỏ giọng thì thầm thì một giọng nói non nớt chợt vang lên.
- Khởi bẩm phụ hoàng, Hầu Quân Tập phụ hoàng ân chết cũng không tiếc,
phụ hoàng ngàn vạn lần đừng thương tâm, hài nhi tuổi nhỏ không thể phát
biểu chuyện triều chính, đứng ở lập trường nhi tử xin phụ hoàng tha cho
thê nhi của Hầu Quân Tập, để thể hiện lòng nhân ái của phụ hoàng, cũng
là để cởi bỏ sự thương cảm của phụ hoàng, cớ gì không làm chứ?