Trưởng Tôn cầm một quả bảo thị nữ đưa cho Ngụy Trưng, nói:
- Yên tâm ăn đi, không phải là mồ hôi bách tính. Vân Diệp nói, y trả
nông phu Lĩnh Nam tiền, cũng cho người chăm cây dọc đường tiền, tiền
công của kiệu phu, thuyền phu đều không thiếu. Công Chúa còn chưa thuộc
thủy sư Lĩnh Nam, vẫn là thuyền nhà y. Dùng thuyền nhà mình thì sao lại
ăn không nổi? Y còn nói huân quý Trường An đều là đồ ngốc, chỉ biết kiếm tiền không biết tiêu tiền, cả đời chẳng khác nào kẻ nghèo.
Nghe Trưởng Tôn nói, mặt Địch Nhân Kiệt liền đen thui, ngoài ra mặt của
Lý Thái cũng đen sạm. Chỉ có hoàng đế tỏ vẻ lãnh đạm thưởng thức vải,
chuyện xa xỉ thuộc về bổn phận của hoàng hậu, cho nên hắn không quan
tâm, dù vì chuyện này mà Vân Diệp bị huân quý sỉ vả hắn cũng mặc kệ.
Rõ ràng hoàng hậu cũng không hài lòng Vân Diệp dùng 20 vạn mai ngân tệ
làm trò đùa, cho nên y chịu chút tai vạ cũng trong tình lý.
- Giới hạn của thiểu niên là sắc, của trung niên là nộ, của lão niên là
đắc. Vân Diệp có thể giữ mình trước nữ sắc, coi nhẹ tiền bạc, quan chức y cũng không để ý, chỉ có điều sao quá nặng gánh với mĩ thực? Hiện tại
lại xa xỉ đến mức như vậy, đúng là thế vô hoàn nhân, cổ nhân không lừa
ta.
- Liên Châu huynh, Ngụy Trưng cũng quản hơi nhiều, Vân Diệp dùng tiền
của y hưởng thụ mỹ thực, không phạm pháp cũng chẳng hại ai, tiểu đệ
không thấy có gì không đúng. Vân gia y cũng là cự phú Trường An, có chút ham muốn ăn uống cũng vẫn là thanh niên hiếm có, cần gì trách móc nặng
nề.
Trưởng Tôn nói xong, quần thần liền yên tâm hưởng thụ quả ngon, dù nàng
nói gì cũng không quan trọng, nàng nói đúng cũng không ai phụ họa, phụ
họa hoàng đế và hoàng hậu là hai việc khác nhau, nếu như bị người khác
chụp cho cái tội nịnh nọt hậu cung, thì đời coi như hết.
- Hồi bẩm nương nương, gia sư không tiếc gì mang quả ngon từ Lĩnh Nam
về, thực ra cũng không chỉ vì ham muốn ăn uống của mình, bởi dù gia sư
ăn được mỹ thực thế nào, cũng luôn thở dài nói tư vị kém 3 phần, phí
danh mỹ thực, có thể thấy khi gia sư theo sư tổ du lịch được ăn uống
ngon hơn. Hơn nữa gia sư thường thích bê bát mì ngồi xổm dưới gốc cây ăn với Lý Thái tiên sinh như nông phu, chứ không thích cùng các sư nương,
sư tỷ hưởng thụ trà bánh.
Những hải sâm, tôm he, sò biển, rong biển được gia sư phát hiện ở Đăng
Châu, giờ đã là mỹ thực thịnh hành ở Trường An, thuế má nơi đó có đến 7
phần là nhờ những thứ này. Có thể biến vật tầm thường thành món ngon
tuyệt thế, sợ rằng cũng chỉ có ân sư có bản lĩnh đó.
Chuối, vải ở Lĩnh Nam chỉ là quả thông thường, hơn nữa chuối còn mọc như rừng ở thôn quê. Chính gia sư khi du lịch rừng núi, thì phát hiện một
sơn cốc mọc toàn chuối, tính toán sản lượng sơ bộ một năm cớ khoảng 1000 vạn cân, tất cả thôn dã xung quanh dù ăn thế nào cũng không hết, dù rủ
cả dã thú cùng ăn, thì lượng quả hỏng hàng năm cũng nhiều vô kể. Học
sinh lớn mật phỏng đoán, gia sư mang những trái cây này về, không phải
là muốn tái diễn chuyện Đăng Châu.
Nương nương nghĩ xem, vải tươi thế này cất giữ cùng lắm cũng được 3
ngày, ngày đầu thực đẹp vô cùng, ngày thứ hai vị đã giảm 3 phần, ngày
thứ 3 mà ăn thì chẳng còn hương vị, nếu muốn người phương bắc được ăn mỹ vị này, còn cách nào khác ngoài cách mang cả cây tới?
Địch Nhân Kiệt nói xong liền tới bàn cầm mai ngân tệ của Ngụy Trưng nhét vào lòng, nói:
- Mai ngân tệ này ở Lĩnh Nam có thể mua được hơn vạn cân chuối. Ngụy đại phu ăn một quả chuối đã tình nguyện trả một mai ngân tệ, cũng nói rõ
chỗ cao minh của gia sư, chỉ cần mang được chuối lên phương bắc, nó liền đáng giá ngần này tiền.
Trưởng Tôn thấy Địch Nhân Kiệt nhét tiền vào lòng như không thì thầm
chửi, quả nhiên hắn và sư phụ hắn cá mè một lứa, lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, sau này muốn giáo huấn hai thầy trò này thật không dễ. Nhưng
cũng phải công nhận, có thể kết hợp hai vấn đề tưởng như đối lập là quốc kế dân sinh và sinh hoạt xa hoa lại với nhau, cũng thật là một loại bản lĩnh.
Hứa Kính Tông cầm một quả chuối nói:
- Trong các loại hàng hóa chủ yếu của Lĩnh Nam, chuối khô cũng là thứ
ngon, vị rất tốt, đã là thượng phẩm phú quý Trường An đãi khác. Nhưng so với chuối tươi thì vẫn khác một trời một đất. Nếu ở Trường An cũng có
bán chuối tươi, thì dù đắt chút vi thần cũng nguyện ý mua về thử tiên
vị.
Ngụy Trưng cười khổ, Vân Diệp làm việc từ trước tới giờ lúc nào cũng
khiến người có cảm giác sai trái, khiến kẻ sĩ ghét bỏ, nhưng nếu lấy
luật Đại Đường mà xét, thì y lại chẳng làm sai điều gì.
Nếu Vân Diệp nói huân quý Đại Đường phải học cách tiêu tiền, vậy thì làn gió xa xỉ tất nhiên sẽ thổi khắp Trường An. Cũng không biết y dùng thủ
đoạn gì, mà có thể khiến huân quý phải móc hầu bao trước giờ giấu kĩ.
Lý Nhị rất Địch Nhân Kiệt, người trẻ tuổi này làm hắn như thấy được thời niên thiếu của Vân Diệp. Tự tin, kính cẩn, có tài, uyên bác lại khiêm
nhường. Lòng dạ đệ tử Vân Diệp tất nhiên cũng không quá rộng rãi, luôn
có chút không phóng khoáng, có điều có thần tử như vậy là được rồi,
người thập toàn thập mỹ không phải thánh nhân thì là gian hùng, nếu quả
xuất hiện, Lý Nhị hắn chưa chắc dám dùng.
Đại Đế ngược dòng Trường Giang, buồm to 5 mặt hứng đầy gió, tốc độ
thuyền rất nhanh, Thanh Tước theo sát phía sau, Công Chúa thì đi cuối
hạm đội, tựa hồ muốn tránh xa bọn họ.
Vân Diệp cũng chẳng để tâm tư vào đống củi Đại Đế, y giờ còn có 5 con
mèo phàm ăn cần nuôi. Tiểu hài tử ăn nhiều cua không tốt, đó là vật đại
hàn, đả thương tì vị.
Vân Thọ vừa thịt một con cỡ miệng bát, giờ theo sau phụ thân chờ ăn cơm
lam, gạo ngũ sắc lèn chặt vào ống trúc, đậy nắp rồi đun trong nước sôi,
đến lúc chín thì lấy đũa cắm vào ống trúc, rồi bổ ra, lập tức có ngay
một gậy cơm ngũ sắc. Nhân lúc còn nóng vẩy chút đường, cho 5 đứa chia
nhau, lão nãi nãi cũng có phần.
Vân Thọ chảy nước miếng vẫn đi mời một vòng, mẫu thân, nhị nương, tam
nương, cô cô đều không ăn, tiểu Vũ tỉ tỉ cũng không ăn. Thấy đường bên
ngoài sắp tan thành nước, Vân Thọ không khách khí nữa, há to miệng đớp
một phát. Vân Mộ thấy ca ca ăn mà phát thèm, liền lấy của mình ra cắn
liền hai phát rồi đưa cho ca ca, Vân Thọ không ngại nhận lấy ăn nốt.
- Hai phụ tử đều dẻo miệng, nữ nhân chúng ta khổ cực, kiến thức không
bằng nam nhân thì cũng thôi, nhưng cơm nước lại không bằng nam nhân là
thế quái nào? Na Nhật Mộ, Linh Đang, hai người các ngươi sau này phải
chịu khó học một chút, đường đường Hầu tước cả ngày chui trong bếp,
khiến cả Trường An cười ầm.
Na Nhật Mộ đang ăn cua bất mãn lẩm bẩm, Linh Đang thì đồng ý ngay, có
điều để làm một bữa khiến Vân Diệp thích rất khó, bởi vì phu quân hôm
nay nói, sau này cơm nước trong nhà không phải mỹ vị thì không ăn.
Ăn no xong, Vân Diệp dẫn theo 5 đứa nhỏ lên boong thuyền, Vân Hương nhỏ
nhất cũng đã 3 tuổi, giờ đã đi vững trên thuyền, Vân Lộ chẳng biết sao
lại có vẻ nhát gan, Tân Nguyệt dặn nó đi đâu cũng phải bám vạt áo phụ
thân cho chắc.
Vân Hoan lại không thèm để ý, tự chơi với con rùa đen buộc dây rất vui
vẻ, mặc dù rất thích đại cẩu của tỷ tỷ, nhưng Vượng Tài không thích hắn, dù không cắn hắn nhưng chỉ cần hắn đến gần là đánh rắm tùm lum, đã rất
nhiều lần như vậy rồi.
- Cha, mẫu thân của Lý Tượng, cả mẫu thân của Yên Dung cũng bị nhốt, sao cha không nhốt luôn Nhị nương lại? Nhị nương lúc nào cũng bóp mặt con,
lại còn cắn nữa.
Vân Thọ rất không thích cách thân mật của Na Nhật Mộ, Na Nhật Mộ rất
muốn có con trai, nhưng mấy năm nay vẫn không được, khiến nàng rất buồn
chán. Tân Nguyệt và Lý An Lan thì mỗi người sinh được 2 cu, Linh Đang
vào sau cũng có một, mà nàng chỉ có Vân Mộ, cho nên rất không cam lòng.
Trong các thê tử, Vân Diệp thật ra để ý Na Nhật Mộ nhất. Không chỉ vì
xinh đẹp nhất, mà chỉ cần y thấy bóng lưng của nàng, y lại nhớ tới tiếng hát trong đêm thảo nguyên đầy tuyết kia. Cùng nhau trải qua sinh tử nên tình cảm rất khác, nhưng chuyện hài tử không phải cứ cố mà được, còn
phải trông vào lão thiên có vừa lòng hay không.
Giờ trong nhà Na Nhật Mộ thích nhất 3 nam hài tử, nhất là Vân Thọ, nàng
cho rằng chỉ cần dính vía của nó là có thể sinh được con trai, cho nên
chỉ cần túm được Vân Thọ là liền bóp mặt, còn cắn một cái, nàng muốn con trai đến phát điên rồi.
- Nhi tử, không phải Nhị nương cắn con, mà đang yêu con đấy thôi. Còn
mẫu thân của Tượng nhi và Yên Dung bị nhốt, là do phụ thân chúng không
tốt. Yên Dung là tiểu thê tử của con, con cần chiếu cố nàng một chút.
Lần tới đi thăm mẫu thân Yên Dung thì quang minh chính đại, không cần đế ý quy củ kia. Vì quy củ mà nhân luân cũng không cần là ra làm sao?
Nói xong những thứ này, thấy mặt Vân Thọ vẫn thộn ra, Vân Diệp liền ngồi xuống nắm vai nhi tử nói:
- Quan hệ thân thiết nhất trên đời này chính là phụ mẫu thê nhi, cha cho rằng vì những người này chúng ta có thể tha thứ tất cả những sai lầm
của họ.
Sư phụ con hẳn cũng không dạy con vì đại nghĩa diệt thân, nhớ đấy, bất
kể vì cái gì, lấy người nhà làm tiền đổ bạc đều là ngu xuẩn, bởi vì nếu
như thua sẽ chẳng còn cái gì. Một người hoàn chỉnh phải xuất phát từ một nhà hoàn chỉnh.
- Cha, nếu như có người muốn mang các mẫu thân đi thì phải làm sao?
Vân Hầu ngẩng đầu không chớp mắt hỏi phụ thân, tao ngộ của Lý Tượng và Yên Dung khiến nó suy nghĩ rất nhiều.
- Vậy thì cứu ra, hoàng đế cũng không ngăn được, rồi chạy thật xa. Nếu
như hoàng đế không tha thứ, cha sẽ chuẩn bị cho chúng ta một chiếc
thuyền lớn, chúng ta mang theo nãi nãi, nhị nương, tam nương, đệ đệ,
muội muội đi xa không bao giờ trở lại nữa.
- Nhưng nhà phải làm sao bây giờ? Nãi nãi vẫn muốn con trông coi.
- Không cần, so với mẫu thân con, thì nhà có đáng là gì. Chúng ta trên
biển, biển chính là nhà của chúng ta, về phần đất liền con muốn bao
nhiêu có bấy nhiêu. Người Vân gia chúng ta trọng người khinh đất, đừng
bao giờ học những kẻ ngu xuẩn ở Trường An, lúc nào cũng tử thủ chút đất
đai không dám buông tay. Cứ đắc tội một người lại đẩy một người nhà đi
gánh tội thay. Nhưng thời gian lâu thì lấy đâu người mà đẩy? Lúc đó đất
đai cũng thuộc về người ta.
Đất đai nhà chúng ta nếu không trả giá đắt thì không bao giờ có, khiến
bọn chúng mất nhiều hơn được. Nhưng đất đai dù có mất, chúng ta lại tìm
chỗ khác là được.