Vân Diệp không cầu Vân Thọ hiểu được, hài tử 9 tuổi chưa thể phân biệt thị
phi, cho nên người làm phụ thân nhất định phải truyền dạy những thứ này, để ngày kia khi ở vào thời điểm phải lựa chọn có thể có cái tham khảo.
Là người hậu thế, Vân Diệp phấn đấu vì dân tộc, đó là bổn phận người
Hán, vì đám Tân Nguyệt liều mạng, đó là nghĩa vụ làm chồng, vì 6 hài tử
liều mạng, là thiên chức của phụ thân, nhưng muốn y dùng mạng thể hiện
trung thành, chuyện này không thể làm được, dù Lý Nhị có là thiên cổ
nhất đế cũng không được, Ngọc hoàng đại đế hạ phàm cũng không làm, lão
tử sống vì người thân, dựa vào cái gì đòi mạng bồi cho người khác?
Thái độ của Vân Diệp với hài tử cũng cực kỳ rõ ràng, thành tài cũng tốt, không thành tài cũng được, chỉ cần an bài thỏa đáng là được. Thành tài
trong cái thế giới đấu đá này thường không tốt số, ngu si có khi lại
hưởng thái bình.
Vân Diệp rất hài lòng với biểu hiện của Vân Thọ, phóng hỏa đốt đuôi ngựa nhà Thái tử, khiến toàn bộ tân khách ở sảnh đường chạy tán loạn, còn
nhỏ tuổi đã có danh hiệu hỗn trướng, thật giỏi.
Chuyện giả thành Yên Dung cũng được lưu truyền rộng rãi. Có điều trong
chuyện này, Lý Tượng, Lý Yên Dung là hai đứa ngày nhớ đêm mong mẫu thân
đang trong lãnh cung chịu khổ, vì hiếu đạo không tiếc lấy phạm hiểm,
thay mận đổi đào, trải qua trăm ngàn cay đắng mới thấy được mẫu thân,
chỉ là để mang cho mẫu thân vài quả vải. Chuyện kể ra khiến không ít đại nho cũng phải lã chã rơi lệ, trên triều đình cũng có người thỉnh cầu bệ hạ ân xá cho hai người.
Về phần Vân Thọ, tên mập này chính là tên ngốc nhất trong ba đứa. Không
biết tên dở hơi này làm cách nào để cao lên, bị Yên Dung dùng mỹ nhân
kế, cam tâm tình nguyện giả dạng nàng để lừa đám bà tử quản sự. Nguyên
nhân hỏng việc cũng là do hắn, hắn chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nếu
như không phải hắn tham ngủ, kế sách của Lý Tượng, Lý Yên Dung sẽ không
có sơ hở, chắc chắn không bị hoàng hậu tinh minh phát hiện.
Vân Thọ ấm ức nói lại cho phụ thân, Vân Diệp thấy hài tử mắt mũi tèm lem thì đau lòng, bế lên gối lau mặt rồi hôn má một cái, nói chuyện vui vẻ.
- Chỉ có phụ thân mới dạy được nhi tử thông minh, giờ phụ thân có thể
hướng về sông lớn nói nhi tử ta là hài tử thông minh nhất Trường An. Nếu cần, phụ thân còn có thể nói với lão thiên, nói với cao sơn, nói với
mẫu thân, với lão nãi nãi, với Vượng Tài, chỉ không nói cho người khác
biết, có biết vì sao không?
Vân Thọ trố mắt lắc đầu, hắn thấy phụ thân nên tán dương hắn nhiều mới
phải, giúp hắn giải oan khuất, sao chỉ có thể nói với sông, trời, núi,
mẫu thân, nãi nãi, Vượng Tài? Nhất là nên nói cho khuê nữ nhà Trình bá
bá, nha đầu đó giờ bắt đầu gọi hắn là tên mập ngốc.
- Hà, nhi tử, phụ thân kể con nghe chuyện xưa nhé. Xưa trong thành
Trường An có hai người thông minh, một người thì ai cũng biết hắn thông
minh, cho nên tất cả đều đề phòng hắn, hắn lại thích làm chút chuyện
khó, nên tất cả mọi người đều chăm chăm theo dõi hắn, sợ hắn làm chuyện
xấu, mà dù hắn làm chuyện tốt cũng không ai khích lệ. Hắn làm được việc
thì là chuyện thường, nhưng hỏng việc sẽ mất mặt, anh minh cả đời hủy
trong chốc lát, mọi người chẳng những sẽ không giúp hắn, ngược lại sẽ
cười nhạo hắn, làm nhục hắn. Hắn sống vô cùng mệt mỏi, chỉ cần có người
khen hắn thông minh hắn sẽ lập tức nổi giận, hắn không muốn làm người
thông minh, không muốn chút nào.
Người còn lại thì không giống thông minh, chưa từng có ai khen hắn thông minh, nhưng phụ thân, mẫu thân hắn biết, đệ đệ muội muội của hắn cũng
biết hắn thông minh. Cho nên một người thông minh sẽ giả như mình ngốc,
chỉ cần hắn có cơ hội thành công chuyện nhỏ, mọi người đều khen hắn,
địch nhân sẽ khinh hắn, bằng hữu sẽ trợ giúp hắn, trưởng bối sẽ yêu mến
hắn. Hắn làm việc sẽ được mọi người giúp, hắn có làm sai mọi người cũng
tha thứ cho hắn, hắn luôn được mọi người khích lệ, không có ai chỉ trích hắn quá mức.
Vì vậy, người thông minh này luôn âm thầm làm đại sự không ai biết, cả
đời sống cũng vui vẻ, rồi sau đó nhiều năm, mọi người mới ngạc nhiên
nhận ra, người giả ngốc này mới thật sự là người thông minh.
Nhi tử, nói cho phụ thân biết, hai loại người này con muốn là người nào?
Tân Nguyệt cho người lui ra, nàng thấy trượng phu đang nói chuyện với
nhi tử trông đều rất nghiêm túc, dù không biết đang nói gì, nhưng nàng
cho rằng lúc này không nên quấy rầy.
- Cha, người thông minh rất khổ cực, trước kia sư phụ bảo hài nhi một
ngày đọc một thiên văn chương, nhưng hài nhi đọc rất nhanh, sau khi sư
phụ biết liền bảo đọc hai thiên, thấy hài nhi vẫn học được, sư phụ liền
kéo cả xe sách đến, nói trong ba năm phải học hết.
Hài nhi không muốn đọc những sách kia, cha có thể nói cho con một chút được không?
Vân Diệp nghe vậy biết mình xúi nhi tử vào bụi rậm, giả ngu cũng không thể không đọc sách, nên vội vàng nói:
- Sách nhất định phải đọc, sau này còn phải học số học, vật lý, hóa học, thiên văn, địa lý. Chỉ có nắm rõ hết những thứ này mới có thể thành
người thông minh, đây là tiền đề, nhiệm vụ sư phụ giao nhất định phải
theo.
- Cha nói phải học làm kẻ ngu, giờ lại bảo phải trở nên thông minh, rốt cuộc là thế nào?
Tiểu tử thối này giận dỗi, nhảy phắt từ đùi Vân Diệp xuống, khinh bỉ nói:
- Muốn con làm kẻ ngu, nhất định phải đuổi cô gia gia đi, bằng không toàn bộ thành Trường An sẽ biết con rất thông minh.
Uy hiếp xong liền ngang nhiên đi tìm đồ ăn cho sướng miệng.
Tân Nguyệt tới cạnh Vân Diệp đang ngẩn người khẽ hỏi hai phụ tử thế nào, Vân Diệp hồi lâu mới nói:
- Nhi tử nàng từ ngày mai sẽ biến thành kẻ ngu rồi, chỉ cần ta có thể đuổi Ly Thạch tiên sinh là được.
Tân Nguyệt nghe trượng phu nói thì trợn mày:
- Gì cơ, Thọ nhi học nhanh như vậy, luyện võ cũng không kém, tại sao
phải làm kẻ ngu? Vô Thiệt tiên sinh nói, Ly Thạch tiên sinh đang phạt
mao tẩy tủy cho hài tử, giờ tuy có chút thống khổ nhưng tương lai hưởng
thụ vô cùng, lời này người nào nói ra, xem thiếp cắt chân hắn.
- Ta nói, ta nói. Ta hy vọng Thọ nhi dốt một chút mới là phúc phận,
không thấy thông minh như ta chịu nhiều đau khổ sao? Ai bảo thông minh
nhất định là tốt? Một Hầu gia ta đây giờ phải lênh đênh khắp nơi sống
qua ngày, đây chính là gương tày liếp. Nàng xem, tương lai Địch Nhân
Kiệt cũng sẽ không thuận bườm xuôi gió, sẽ có số mạng vất vả.
Nếu như là chuyện khác Tân Nguyệt đã nhượng bộ, nhưng chuyện liên quan
đến Vân Thọ, nàng không nhường nửa bước, nước mắt ấm ức rớt ra, cắn răng không đi, chờ trượng phu cho một câu trả lời.
Vân Diệp cười khổ:
- Người khác mong con thông minh, nhưng ta nguyện con dốt một chút, cả đời vô ưu vô tai.
Thấy trượng phu thương cảm, Tân Nguyệt chảy nước mắt:
- Thiếp sinh nhi tử ra đã không hổ với liệt tổ liệt tông Vân gia, còn
dạy dỗ thế nào do chàng quyết định, thiếp mặc kệ, dù thành khờ dại cũng
vẫn là máu mủ Vân gia.