Tân Nguyệt vừa khóc, mọi người liền biến mất không còn một ai. Vân Diệp mỉm cười ôm nàng vào lòng, nói:
- Người Vân gia ta không ai là kẻ ngu, nàng nghe những lời Thọ nhi nói
trước lúc đi, nói rằng nếu muốn nó thành kẻ ngu, nhất định phải đuổi cô
gia gia đi, nếu không toàn bộ Trường An sẽ biết nó rất thông minh.
Chà chà, biết lợi dụng ưu thế của mình, chuyển ưu thế thành lợi ích, hài tử như vậy muốn giả ngu thật khó.
Tân Nguyệt lau lệ nói:
- Nó và chàng không giống nhau, chàng tay trắng dựng nghiệp, muốn chuyển mình phải hiển lộ trí khôn hơn người, Thọ nhi là ở trên vai chàng, khởi điểm cao hơn rất nhiều, muốn thành người cũng dễ hơn rất nhiều. Thiếp
biết chàng nói đúng, nhưng thiếp vẫn khó chịu, muốn một hài tử thông
minh giả bộ tầm thường, với nó rất không công bằng.
- Hoàng đế đã từng nói, Vân gia có người như ta đã hết phúc phần tổ
tiên, trong ba đời sẽ không còn nhân tài. Nàng biết không, hoàng đế vì
chiếu cố Vân gia nên phong thưởng, hầu tước của ta chính là như vậy mà
có. Một khi Thọ nhi thông minh hơn người, hà hà, cuộc sống nhất định
không dễ chịu, hoàng đế luôn muốn tử đệ huân quý đều là hoàn khố, như
vậy giang sơn của hắn mới vững vàng, nàng cho rằng hoàng đế chưa từng
phái người hủ hóa đám tử đệ huân quý sao?
Ngọc Sơn thư viện xuất hiện đã cho hoàng đế một cách khác, tất cả học
sinh đều phải tiếp nhận giáo dục nho gia chính thống, hơn nữa cả toán
học, vật lý, thiên văn địa lý đã chiếm hết thời gian trong độ tuổi học
tập của chúng, không cho chúng thời gian tiếp nhận gia học.
Nàng có biết, giáo dục của thư viện chẳng có gì đặc biệt, tất cả học
sinh đều bị đào tạo theo một kiểu, tuy không ai tầm thường, nhưng tìm ra thiên tài cũng cực khó, giống như chúng ta làm đồ sứ hàng loạt, Ngọc
Sơn chính là dây chuyền sản xuất học sinh, mà sản phẩm dây chuyền thường đều giá rẻ.
Tân Nguyệt lần đầu nghe trượng phu nói bí mật này thì miệng há hốc,
không ngờ Ngọc Sơn thư viện lại có tác dụng như vậy, chả trách phu quân
lại mang Địch Nhân Kiệt, Tiểu Vũ ra khỏi thư viện để tự mình dạy, thì ra là thế.
Phân tranh bẩn thỉu trên triều Vân Diệp không nói cho Tân Nguyệt, trách
nhiệm của y y phải gánh vác. Nam nhân mỗi ngày như chó, phải ra ngoài
cướp thực, đến tối phải ngậm thức ăn mang về, chỉ cần cả nhà được ăn nó, chính là tưởng thưởng lớn nhất với y.
Về phần khi cướp thực bị chó khác, hoặc hẳn một con gấu chó tới tranh
hết thì cũng phải im lặng, khi về nhà phải xóa sạch vết máu, ra vẻ oai
hùng mà nói mình đại thắng trở về, chỉ cần được sùng bái tán thưởng, hôm sau liền cố gắng cướp nhiều thực hơn mang về.
Vân Diệp cho rằng kể khổ với nữ nhân chẳng để làm gì, giống như biểu
hiện của Tân Nguyệt vậy, nàng bị dọa sợ, sau khi lật tấm màn nhung lụa,
mới biết trong thành Trường An không có người tốt.
- Phu, phu quân, vậy cách giáo dục nào mới là tốt nhất? Chàng có biết không?
- Cái này đương nhiên biết, hữu giáo vô loại, dạy theo khả năng là tốt nhất.
- Vậy sao chàng không làm vậy?
Tân Nguyệt không ngờ phu quân lại trả lời mình.
- Không làm được, Ngọc Sơn thư viện hiện đang cố thực hiện hữu giáo vô
loại, nhưng để làm vậy cần tiên sinh bỏ ra tâm huyết cực lớn, có điều
học sinh quá nhiều, không làm được. Nàng xem, khi mới bắt đầu, mỗi học
sinh đều có tính cách đặc thù, như Thanh Tước, Mã Chu, Vương Huyền Sách, khi đó học sinh ít, chất lượng tiên sinh lại rất cao, Lý Cương, Nguyên
Chương, Ngọc Sơn, Ly Thạch, Triệu Diên Lăng, Hi Bạc Đế Á, cho nên có thể chú ý được tới từng đệ tử. Nhưng giờ thì khác, học sinh đã hơn 4000
người.
Giống như Na Nhật Mộ chăn dê vậy, lúc đầu có vài con, đương nhiên có
thời gian chăm sóc từng con, nhưng sau mỗi lần cất vài trăm con một thì
không thể cố được. Na Nhật Mộ, nàng nói xem, nàng chăn 300 con dê thế
nào?
Vân Diệp chuyển vấn đề cho Na Nhật Mộ đang lặng lẽ đến gần rót nước, nói về chăn dê, Na Nhật Mộ chắc chắn là tay tổ. Nghe phu quân nói đến việc
chăn dê, nàng lập tức tỉnh táo, ngồi lên chân, vịn cổ y nói:
- 300 con không thể quả từng con, cần cưỡi ngựa, còn phải kiếm một con
chó tốt có thể chống lại sói thảo nguyên, lại tìm ra dê đầu đàn, còn
phải mang đủ đồ ăn, như vậy mới có thể cả ngày tập trung chăn, còn
lại...
Vân Diệp cầm một miếng điểm tâm nhét vào miệng Na Nhật Mộ, nói với Tân Nguyệt:
- Cũng là như vậy, chăn dê và dạy học sinh cũng cùng đạo lý. Người trước lấy chất thủ thắng, người sau lấy lượng thủ thắng, đợi khi Ngọc Sơn thư viện chân chính biến thành một tòa thư viện, bộ dạng mới là kinh khủng
nhất. Nàng nghĩ chút, một đống người tràn vào phòng học, lại một đống
người tràn vào thư viện, đến lúc đó Đông Dương hà đảm bảo không còn chỗ
đặt chân.
Tân Nguyệt cố tưởng tượng tình cảnh mà phu quân nói, rùng mình một cái, nói với Vân Diệp:
- Phu quân, hài tử của chúng ta chàng tự mình dạy đi, toàn thế giới
người đức cao vọng trọng, học phú ngũ xa chàng chính là nhất, hài tử
chúng ta cũng không nên là dê trong đàn.
- Khi ta dạy con nàng không nên chen vào, lần này là lần cuối, từ mai
trở đi Thọ nhi và ta sẽ đi chơi, hài tử tuổi này đi chơi mới là chính
sự, trong lúc chơi thì thêm học vấn vào, chứ nếu chẳng may hài tử chán
học thì toi đời.
Tân Nguyệt vội gật đầu lia lịa, quệt mồ hôi trán, nhìn bộ dạng bị dọa sợ không ít. Để cho nàng chút tự tin, Vân Diệp nói:
- Khi đó ta theo sư phụ sống rất thoải mái, sư phụ không bao giờ ép ta,
chỉ dẫn dắt chỉ bảo, bắt sâu nói chuyện sâu, bắt sẻ nói chuyện sẻ, chỉ
lên trời có thể nói nhiều đạo lý, chỉ núi cao có thể nói điển cố dài
dài. Nói thú vị, nghe thoải mái, cứ vô tình mà học vấn tăng nhiều.
Tân Nguyệt hâm mộ, gật đầu nói:
- Sư phụ lão nhân là thần tiên, tự nhiên thông kim bác cổ không chỗ nào
không hiểu, thiếp vào khoang thắp thêm cho lão nhân gia mấy nén nhang,
thỉnh lão nhân gia phù hộ học nghiệp cho Thọ nhi.
Vân Diệp thấy Tân Nguyệt lôi Na Nhật Mộ đang không muốn đi vào trong
khoang thì mặt giật một cái, mình làm gì có sư phụ như vậy, nhớ năm xưa
khi còn đi học, viết chữ Khải không nổi bị lão sư lấy gậy đánh toét tay. Những lời vừa rồi là do kinh nghiệm xương máu rút ra, y không muốn
chuyện đó xảy ra trên người nhi tử.
Còn hai ngày mới tới Nhạc Châu, trước đó phải đi qua Xích Bích, đây là
nơi Chu Du đánh bại Tào Tháo, cách đó không xa là nơi Tào Tháo bỏ chạy
thục mạng, nếu đã đến đây, cần phải kể cố sự lại cho nhi tử. Lúc nhỏ y
đọc [Tam Quốc Diễn Nghĩa] đến rách cả sách, giờ mang những chuyện Gia
Cát tế phong trên Thất tinh đàn, Chu Du phóng hỏa ngoạn mục trên Tam
Giang khẩu ra kể lại. Toàn gia cũng mang ghế ra la liệt ngồi chăm chú
nghe gia chủ kể chuyện xưa.
- Hoàng Cái vung đao một cái, thuyền trước đồng loạt phát hỏa. Lửa dựa
thế gió, gió giúp thế lửa, thuyền lao như tên, khói bốc tận trời. 20
chiếc hỏa thuyền đụng vào thủy trại, thuyền chích trong Tào trại vốn bị
xích lại với nhau, không chỗ trốn tránh... Trương Liêu cùng mười mấy
người bảo vệ Tào Tháo chạy trối chết vào bờ. Hoàng Cái thấy người áo bào đỏ thẫm xuống thuyền thì đoán là Tào Tháo, liền giục thuyền nhanh tới,
tay cầm lợi nhận, kêu lớn:
- Tào tặc chớ chạy, Hoàng Cái ở đây.
Kêu đến rát cả cổ...
Thấy cả nhà già trẻ nghe đến nhập thần, lúc thì thở dài, lúc lại kinh
hoàng, Tân Nguyệt nghe đến mặt nhăn lại, Vân Thọ mặt đỏ lên. Vân Diệp
thấy vậy thì rất đắc ý, vỗ cái chặn giấy ầm một cái, tiếng này vừa dứt
thì có một âm thanh vỡ nát vang lên, bình trà Tân Nguyệt ôm trong ngực
đã rơi xuống đất.
Tân Nguyệt còn chưa kịp than thở thì tiếng Lý Nhị đã truyền tới:
- Gia Cát Lượng can đảm, khiêm tốn, thận trọng, suy tính sâu xa, kiến
thức uyên bác, chính là gương sáng văn thần. Đại chiến Xích Bích chính
là chiến tích của Chu lang, chẳng liên quan đến hắn. Ngươi nói hươu nói
vượn làm trẫm như lâm kỳ cảnh, người ta nói miệng lưỡi ngươi lợi hại,
thật không oan cho ngươi. Bóp méo sử sách chỉ đề êm tai thú vị, như vậy
lấy đâu ra tí học vấn nào?
Tên Lý Nhị này vừa rồi núp cạnh khoang thuyền nghe từ đầu, giờ lại nhảy
ra chỉ trích, không thích nghe sao nãy không nói luôn? Cả thuyền người
ta đều là nữ quyến, nghe lén cũng không biết ngại.
Lão nãi nãi vội vàng dẫn toàn gia khấu kiến hoàng đế, xong ra hiệu với
Vân Diệp rồi dẫn theo mấy đứa nhỏ về khoang. Tân Nguyệt dẫn Na Nhật Mộ
và Linh Đang tới hầu hạ Trưởng Tôn. Cùng tới còn có Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối, Ngụy Chinh, Trưởng Tôn Vô Kỵ, phía sau cùng là Hứa Kính Tông
đang phe phẩy chiết phiến.
- Mấy ngày không gặp ngươi dễ giận nhỉ, trẫm mới nói hai câu ngươi nhăn
nhó cái gì? Xem ra gần đây trẫm ít dạy dỗ ngươi khiến ngươi thêm kiêu
căng. Ngươi lật sách sử, đại chiến Xích Bích chưa từng có bóng Gia Cát.
Bất học vô thuật, mau dẫn ra khoang sau xem Lam Điền hầu ngươi xa xỉ thế nào.
Cái này thật không còn chút mặt mũi, trong lòng dù ngàn vạn không muốn
cũng đành phải dẫn bọn họ ra sau. Ra đến nơi Lý Nhị liền cười, không nói câu nào liền cắt tất cả chuối chín xuống, lại sai toàn bộ nữ thị vệ hái sạch vải trên cây, rồi nói với Vân Diệp:
- Ngụy Chinh buộc tội ngươi xa hoa vô độ, bôi xấu dân phong, cho nên
trẫm tới lấy sạch để ngươi không còn tiếng xa xỉ, coi như là tiến cống
cho trẫm. Sao, không muốn à?
Vân Diệp vội lắc đầu, cướp ngày đã tới ai dám không cho, vừa mới an tâm liền nghe Phòng Huyền Linh ở bên kia nói:
- Bệ hạ, bệ hạ tới xem những con tôm cua to bự này, quả thật lão thần lần đầu thấy.
- À, thế thì thịt hết, tối nay chúng ta dạ du Xích Bích hoài cổ, có vài món nhắm rượu cũng tốt.
Nói rồi nhìn kỹ lại, xem còn thứ gì khuân nốt được không.
Ngụy Chinh mắt mờ vừa rồi thấy cá mập nhưng không rõ là gì, định vén
lưới vào xem thì bị Vân Diệp kéo lại, đang định nổi giận thì thấy một
con cá mập to tổ chảng từ rãnh nước nhảy ra, đuôi còn đập trên boong
phành phạch.
Cá mập dài hơn hai thước vùng vẫy thật kinh người, đừng nói bị cắn một
cái, dù bị đuôi nó đập một cái cũng toi. Trưởng Tôn Vô Kỵ giật mình:
- Ngay cả tai họa ngươi cũng mang về Trung Nguyên sao?
Ngụy Chinh run rẩy, không thèm quan tâm tới Vân Diệp vừa cứu mình một mạng, tiếp lời:
- Cái này chính là kết quả các ngươi che chở y, nghe nói cá mập thích ăn thịt người, tàn độc vô cùng, giờ y nuôi dưỡng cá mập, ngày mai biết đâu lại nuôi mãnh hổ, hùng miêu trong thư viện cũng thành tinh, tụ tập hơn
trăm con chiếm cứ Ngọc Sơn không chịu đi. Ha ha,đúng là kỳ quan Đại
Đường.
Lý Nhị nhiều hứng thú nhìn cá mập đang giãy, coi như không nghe thấy lời Ngụy Chinh. Hắn không trách tội Vân Diệp vì hùng miêu là sủng vật của
Hủy Tử, có điều không biết săn giết cá mập có gì đặc sắc.
- Cầm xoa tới cho trẫm, cho các ngươi xem trẫm giết ác sa này thế nào.
Lập tức có thị vệ đi tìm xoa, Lý Nhị một năm đều tới khu săn bắn hoàng
gia ở Nam Sơn, luôn săn giết hổ báo, hôm nay thấy mãnh hổ biển rộng, làm sao có thể tụ thủ đứng nhìn.
Cái này không thể được, đầu cá mập này là để chữa bệnh, không cẩn thận
sẽ phá hỏng can tạng, mắt Ngụy Chinh liền hết cứu, Tôn tiên sinh đã tìm
được phương pháp, chỉ cần có thể chế ra một cái ống hút là có thể hút
hết bạch sắc trong mắt Ngụy Chinh, rồi lấy dầu cá bổ sung vi ta min là
được. Dù vừa rồi Ngụy Chinh vừa lên thuyền đã chê cười y, nhưng mắt của
lão Vân Diệp nhất định phải trị.
- Bệ hạ, vạn lần không thể, con này dùng làm thuốc, Tôn tiên sinh đang chờ lấy can tạng, nên phải bắt sống.
Vân Diệp tìm một cây côn gỗ đẩy con cá mập về rãnh nước bên cạnh, giải thích với Lý Nhị đang cầm xoa.
- Ngươi muốn trẫm bắt sống? Chơi trẫm à, không thấy nó khỏe thế nào sao?
Lý Nhị bộ dáng khó hiểu nói, chỉ có thần kinh mới tay không bắt cá mập, không cẩn thận toi như chơi.
- Can tạng? Theo lão phu biết, can tạng cá mập chính là vật kịch độc,
không biết Vân hầu định dùng chữa bệnh cho ai? Người mà khiến ngươi
không tiếc tiền của mang cá mập sống trở về cũng chỉ có vài người, không biết là bệ hạ hay nương nương, hoặc là lão Trình, lão Ngưu, lão Tần,
Uất Trì? Ngươi định độc chết ai?
Lý Nhị nghe vậy cau mày, dù gan cá có độc thật, thì Vân Diệp đã nói Tôn
Tư Mạc muốn dùng làm thuốc, dù Vân Diệp mưu đồ bất lương, nhưng nhân
phẩm của Tôn Tư Mạc ngươi nhất định phải tin tưởng, dùng kịch độc làm
thuốc cũng không phải không có. Thạch tín, đoạn trường thảo chẳng phải
cũng là một loại thuốc hay sao.
- Ngụy Chinh lời ấy không ổn, ngươi nói Vân Diệp xa xỉ thì đúng, nhưng
nói y có tâm tư hại người thì trẫm không tin. Dù Vân Diệp xảo quyệt, hẹp hòi, tật xấu đầy thân, nhưng nói y hạ độc hại người nhất định không
phải. Có điều trẫm cũng tò mò, Vân Diệp, can tạng này ngươi định dành
cho ai?
Trong lúc nói, bọn thị vệ đã dựa theo phân phó của hắn đẩy cá vào rãnh nước.
- Bệ hạ, còn có thể là ai? Công dụng chủ yếu của can tạng cá mập là làm
thanh tâm sáng mắt, người ăn sở dĩ trúng độc là do công dụng của nó quá
mạnh, nhưng đối với người mắc trọng chứng về mắt thì lại là thuốc tốt
nhất.
Vân Diệp không thể nói là do trúng độc vitamin nên đành nói vậy, nói xong vẫn còn thấy mình oan ức bèn nói tiếp:
- Về phần cho ai, chính là vị vừa giễu cợt, còn tố khổ, còn mưu đồ bất
lương Ngụy đại phu. Mắt sắp mù mà bụng còn đầy tâm tư tiểu nhân, sớm
biết vậy thần đã không phí sức.
Lý Nhị hết sức vui mừng nhìn Vân Diệp, lại nhìn cá mập, cuối cùng nhìn
sang Ngụy Chinh còn đang run rẩy quai hàm, cảm thấy hôm nay trời thật
đẹp, uất khí vì Ngụy Chinh mấy năm nay nháy mắt tiêu tan sạch sẽ, cuối
cùng cũng có ngày thấy Ngụy Chinh bị người chỉ thẳng mặt mắng tiểu nhân, mà lão chỉ có thể cúi đầu chịu trận. Lý Nhị cười to một tiếng rồi đi
xem nốt đám cua.
Phòng Huyền Linh oán trách Vân Diệp:
- Ngươi có cách tốt vậy sao không nói sớm, lão Ngụy khổ sở vì mắt hai
năm, gần đây càng thêm nghiêm trọng, cáo bệnh cũng đã viết xong, chỉ chờ trở lại Trường An sẽ dâng lên bệ hạ. Ngươi còn nhỏ mà tâm tư cũng quá
nặng, phải thấy lão Ngụy bêu xấu mới cam tâm.
- Oan quá, khi ở Lĩnh Nam ta cũng chỉ nghe quản gia nói mới biết, lúc đó trên biển thì nhớ tới can tạng cá mập chính là thuốc hay trị bệnh mắt,
lúc đó mới lệnh gia tướng bắt một con, định đến Trường An sẽ mang tới
nhà lão ngay, ai ngờ lão lấy cá mập gán tội cho ta.