Dương Gia Vĩ Em Yêu Anh!

Chương 7: Chương 7




Kiều Nhất Hùng cầm lấy va li của Kiều Linh Nhi vừa đi vừa nói : “ Có mệt lắm không ? “

Kiều Linh Nhi : “ Em không sao “

Kiều Nhất Hùng : “ Anh thấy sắc mặt em không được tốt cho lắm , để anh đưa em về nhà nghỉ ngơi “

Dương Gia Vĩ : “ Kiều Nhất Hùng rốt cuộc trong mắt cậu có nhìn thấy tôi không vậy ?”

Kiều Nhất Hùng không trả lời câu nói của anh mà nói : “ Tôi đưa Kiều Linh Nhi về nhà trước , cậu tự mình gọi trợ lí tới đón đi hoặc có thể đi taxi về “ nói xong liền nhanh chóng ra xe , bỏ lại Dương Gia Vĩ phía sau sắc mặt anh ta lúc này chông rất khó coi .

Thấy Kiều Nhất Hùng đưa Kiều Linh Nhi về má trần chạy ra mở cửa , bà nhìn cô từ trên xuống dưới sau đó nói : “ Linh Nhi con có đói không ? ta đi nấu cái gì đó cho con ăn nhé , lên phòng thay đồ rồi xuống ăn “ , Kiều Linh Nhi khẽ gật đầu rồi đi thẳng lên phòng , Kiều Nhất Hùng dặn dò má trần chăm sóc cô thật tốt rồi tới công ty làm việc . Kiều Linh Nhi trở xuống thấy trên bàn ăn đã chật kín thức ăn , cô nhìn một lượt rồi nhìn má trần đang tất bật dọn ra : “ Hôm nay nhà mình có khách sao ? “ , má trần nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô , bà cười nói : “ Không có mấy thứ này ta chuẩn bị cho con đấy “ , Kiều Linh Nhi nhướng mày nói : “ Nhiều như vậy một mình con sao có thể ăn được chứ ? “ , má trần kéo cô ngồi xuống ghế : “ mấy bữa nay con phải đi làm , lại phải ăn đồ ăn bên ngoài , không đủ chất dinh dưỡng , ta cố tình làm mấy món này cho con ăn để tẩm bổ “ , Kiều Linh Nhi : “ Từ sau người không cần vất vả vì con như vậy nữa , cả cái biệt thư to lớn này chỉ mình người chăm lo đã đủ mệt rồi , lại phải chăm lo cho con nữa , như vậy sẽ rất mệt mỏi , “ Ngày mai con sẽ nói anh hai , đưa thêm người làm về để giúp đỡ người “ , má trần hơi bất ngờ về chủ ý của cô, trước nay một mình bà chăm lo nhà cửa , quả thật là có rất vất vả nhưng vì Kiều Linh Nhi từ khi mẹ cô mất , cô đã đuổi tất cả người hầu trong nhà đi chỉ để lại duy nhất má trần, hôm nay cô lại đề cập đến chuyện thêm người làm trong nhà khiến bà không khỏi ngạc nhiên : “ Không cần đâu bao năm qua một mình ta vẫn làm tốt mọi việc không cần đến người khác , con không cần phải vì ta mà làm vậy “ , Kiều Linh Nhi : “ Tuổi người cũng cao rồi làm nhiều việc quá sẽ không tốt cho sức khỏe , người không cần nói gì nữa con đã quyết định vậy rồi “ , nói xong Kiều Linh Nhi cúi đầu cắt thức ăn , má trần thấy cô nói vậy cũng không nói thêm gì nữa .

**********************

Nghe thấy tiêng gõ cửa Kiều Linh Nhi nói : “ Mời vào “ , Tâm Như nhân viên phòng kinh doanh đẩy cửa bước vào lễ phép nói : “ Trưởng phòng , để chúc mừng cho dự án vừa rồi của công ty thành công tốt đẹp , tổng giám đốc đã tổ chức một buổi tiệc vào tối nay , xin hỏi người có muốn tham gia không ? “ , Kiều Linh Nhi ngẩng đầu lên nhìn cô sau đó lại cúi xuống nhìn vào màn hình vi tính nói : “ Tôi sẽ tới “ , Tâm Như vui vẻ nói : “ Dạ , vậy địa chỉ em sẽ gửi cho trưởng phòng sau, nếu không còn chuyện gì nữa em xin phép ra ngoài “ , Kiều Linh Nhi gật đầu “ ừ “ một tiếng sau đó Tâm Như nhanh chóng dời đi.

Tan làm Kiều Linh Nhi được tài xế riêng mà Kiều Nhất Hùng đã mang tới đưa cô về nhà, vừa về tới nhà cô thấy má trần đang cười nói vui vẻ với một cô gái , cô đoán đó là người làm trong nhà mà Kiều Nhất Hùng mới mang về , thấy cô về hai người đi tới , má trần cười vui vẻ nói : “ Linh Nhi đây là Nhật Vân người làm mà Nhất Hùng mới đưa về “ , Nhật Vân bên cạnh nhìn Kiều Linh Nhi với ánh mắt ái mộ , cô hớn ha hớn hở cười nói : “ Chào chị , em tên Nhật Vân “ , Kiều Linh Nhi nhìn cô từ đầu tới chân , Nhật Vân trông cũng rất xinh đẹp và hoạt bát , nhìn bộ dạng của cô thật ngây thơ và hồn nhiên , mang theo vài phần con nít trông thật dễ thương , Kiều Linh Nhi nhẹ gật đầu , sau đó không nói gì bỏ lên phòng , má trần đã nói qua về tính cách và con người của Kiều Linh Nhi cho Nhật Vân nghe để cô quen dần , Nhật Vân nhìn bóng lưng của Kiều Linh Nhi sau đó lại quay sang nhìn má trần , cô dương đôi măt to tròn đen láy lên và nói với vẻ ngưỡng mộ : “ oa , chị ấy thật xinh đẹp trông cứ như tiên nữ bước ra từ trong tranh vậy “ , cô gãi đầu thắc mắc hỏi má trần : “ Nhưng người xinh đẹp như chị ấy , tại sao lại mang vẻ mặt lạnh lùnh như vậy chứ ? “ . Má trần rầu rĩ nói : “ Linh Nhi rất ít nói , luôn giữ mọi chuyện trong lòng , từ khi mẹ con bé qua đời , con bé dường như không nói chuyện , không muốn gặp bất cứ ai , tính cách cũng từ đó mà dần dần thay đổi theo “ .

Kiều Linh Nhi đi từ trong nhà tắm ra thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu , cô đi tới bàn trang điểm cầm điện thoại lên thấy Tâm Như nhắn tới cho cô địa chỉ nơi diễn ra buổi tiệc . Kiều Linh Nhi sửa soạn lại một chút rồi cầm túi sách đi xuống nhà , cô đi vô phòng bếp nói với má trần : “ Hôm nay công ty mở tiệc , bây giờ con phải tới đó “ , Kiều Linh Nhi nói xong thì xoay người dời đi . Tài xế riêng đã đợi sẵn cô bên ngoài thấy cô bước ra liền mau chóng mở cửa , sau đó hỏi cô muốn đi đâu , Kiều Linh Nhi đọc địa chỉ cho anh ta , chiếc xe nhanh chóng ra khỏi khuôn viên của biệt thự . Kiều Linhn Nhi tới một nhà hàng sang trọng kiểu pháp , lên tới phòng đã được đặt trước , cô gõ cửa phòng bên trong có người nói “ Mời vào “ Kiều Linh Nhi đẩy cửa đi vào , lúc này trong phòng mọi người đã tới đông đủ , thấy cô bước vào tất cả mọi người dồn hết ánh mắt lên người cô , Kiều Linh Nhi đảo mắt nhìn quanh thấy chỉ có duy nhất chỗ bên cạnh Dương Gia Vĩ là khônh có ai ngồi , cô xải bước về phía anh kéo ghế ngồi xuống . Thấy cô đã ngồi xuống Dương Gia Vĩ nói : “ Mọi người đã đến đông đủ rồi , chúng ta bắt đầu buổi tiệc , mọi người cùng nâng ly chúc mừng cho dự án mới đã thành công tốt đẹp “ , vừa nói Dương Gia Vĩ đưa ly ra phía trước mọi người cùng nhau cụng ly , vừa uống vừa cười nói rất vui vẻ , chỉ riêng Kiều Linh Nhi cô chỉ nâng ly lên nhấp môi , sau đó thả ly xuống từ từ ơi gsythức ăn mà không nói chuyện với ai , Dương Gia Vĩ ngôi bên thấy cô như vậy , anh cúi đầu cắt thức ăn theo cô và nhỏ giọng nói : “ Sao cô không uống ? “ , Kiều Linh Nhi : “ Tôi không uống mấy thứ này “ .

Trong lúc mọi người đang vui vẻ hòa nhập vào buổi tiệc , thấy Kiều Linh Nhi đã ra ngoài một lúc lâu mà chưa thấy quay lại , anh nhìn qua ghế cô thấy túi sách vẫn còn trên ghế chắc hẳn cô chưa bỏ về , Dương Gia Vĩ cảm thấy không yên , anh ra ngoài tìm cô , anh nhìn xung quanh thì thấy cô đứnh cách đó không xa , trước mặt cô có tới mấy tên thanh niên lạ mặt , Dương Gia Vĩ nhăn mày đi tới .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.