Dương Gia Vĩ Em Yêu Anh!

Chương 9: Chương 9




Ra khỏi thang máy Dương Gia Vĩ thấy Kiều Linh Nhi đang đi phía trước , anh xải bước dài về chỗ cô: “ Cô Kiều “ , nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau Kiều Linh Nhi quay người lại , thấy Dương Gia Vĩ đang tiến lại gần cô

Kiều Linh Nhi : “ Dương tổng , anh gọi tôi ? “

Dương Gia Vĩ : “ Đúng vậy , tôi có thể mời cô dùng bữa để cảm ơn chuyện lần trước không ? “

Kiều Linh Nhi nhướng mày khó hiểu nói : “ Chuyện lần trước , ý anh là ? “

Dương Gia Vĩ : “ Hôm trước , tôi uống say cô đã đưa tôi về , tôi chưa có dịu nói lời cảm ơn với cô , nên hôm nay tôi muốn mời cô dùng bữa để thay lời cảm ơn “

Kiều Linh Nhi : “ Nếu là chuyện đó thì không cần đâu , anh cũng vì uống thay cho tôi nên mới say đến vậy , tôi đưa anh về cũng là chuyện nên làm “

Thực ra Dương Gia Vĩ chỉ muốn lấy cớ mời cô đi ăn tối nhưng lại bị cô từ chối, Dương Gia Vĩ : “ Dù sao cũng cảm ơn cô , cô có thể đừng từ chối lời mời của tôi được không ? “ Kiều Linh Nhi thấy Dương Gia Vĩ rất có lòng thành như vậy cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói : “ Được , chúng ta đi thôi “ , Dương Gia Vĩ thấy cô nói vậy trong lòng dâng lên một sự vui vẻ khó diễn tả , trên khuôn mắt điển trai kéo ra một nụ cười , khiến anh đẹp đến mê người .

Kiều Linh Nhi cùng Dương Gia Vĩ ra khỏi công ty , Dương Gia Vĩ : “ Cô nói tài xế riêng về trước đi lát nữa tôi sẽ đưa cô về “ , Kiều Linh Nhi nghe theo lời anh nói tài xế về trước , hai người cùng nhau tới nhà hàng gần đó dùng bữa , ăn tối xong Dương Gia Vĩ đưa Kiều Linh Nhi về nhà , vừa tới cổng ngôi biệt thự nhà họ Kiều , Kiều Nhất Hùng cũng vừa về tới , má trần chạy ra mở cửa , hai chiếc xe cùng tiến vào giữa sân , Kiều Nhất Hùng nhận ra đó là xe của Dương Gia Vĩ , thấy Dương Gia Vĩ mở cửa cho Kiều Linh Nhi anh tiến lại gần : “ Sao hai người lại về cùng nhau ? tài xế riêng của em đâu? sao Dương Gia Vĩ lại đích thân đưa em về “ , Kiều linh Nhi chưa kịp lên tiếng , Dương Gia Vĩ ở bên nói : “ Tôi cùng Kiều Linh Nhi đi ăn tối nên để anh ta về trước “ , Kiều Nhất Hùng : “ Ra là vậy , đã tới đây rồi thì mau vào trong đi , cũng lâu rồi tôi với cậu không gặp nhau , tôi có một số chuyện muốn nói với cậu “ , Kiều Nhất Hùng khoác vai Dương Gia Vĩ vừa đi vừa cười nói vui vẻ .

Kiều Linh Nhi không nói gì cô đi thẳng lên phòng của mình , đẩy cửa bước vào thấy Nhật Vân người làm mới của nhà cô , Nhật Vân đang cầm trên tay một khung ảnh . Kiều Linh Nhi nhìn Nhật Vân bằng ánh mắt sắc lạnh , khiến Nhật Vân cảm thấy ớn lạnh , trên trán đã lấm tấm mồ hôi , Nhật Vân nhìn Kiều Linh Nhi đang đứng ở của phòng lắp bắp nói : “ Chị ..... chị Linh Nhi ... em , em chỉ ..... “ , cô chưa nói hết câu Kiều Linh Nhi sắc mặt đen sì , giọng nói lạnh thấu xương : “ Ai cho cô vào đây , mau cút ra ngoài cho tôi “ , Nhật Vân hoảng sợ cô đặt khung ảnh lại vị trí cũ rồi mau chóng đi ra ngoài , lúc đi qua người Kiều Linh Nhi cô không dám ngửng đầu lên , khuôn mặt xịn đẹp của Kiều Linh Nhi lúc này chông rất đáng sợ , Kiều Linh Nhi bắt lấy cánh tay đang run rẩy của Nhật Vân cất giọng lạnh băng nói : “ Nếu còn để tôi nhìn thấy cô bước vào đây và đụng vào bất cứ thứ gì trong phòng này , tôi sẽ bẻ gãy tay cô “ , vừa nói Kiều Linh Nhi vừa xiết chặt cổ tay Nhật Vân lại khiến cô rất đau đớn , nhưng không giám kêu , cô chỉ biết cắn răng chịu đựng . Kiều Linh Nhi thả tay Nhật Vân ra , cô nhanh chóng chạy ra ngoài , vừa chạy ra thì cô đụng chúng Kiều Nhất Hùng , vừa rồi Kiều Nhất Hùng Cùng Dương Gia Vĩ đang hàn huyên nói chuyện dưới phòng khách thì nghe thấy tiếng thét của Kiều Linh Nhi , hai người mau chóng chạy lên , má trần trong bếp nghe vậy cũng hớt hải chạy lên .

Thấy Nhật Vân chạy từ trong phòng Kiều Linh Nhi ra sắc mặt tái mét , toàn thân run rẩy , trên cổ tay lại có một vết đỏ lớn in cả hình ngón tay. “ Rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì ? cô đã làm gì khiến con bé phải nổi giận như vậy hả ? “ Nhất Kiến Hùng lớn tiếng hỏi , Nhật Vân vẫn chưa hết sợ hãi cô nói không ra câu : “ Tôi ... tôi ... “ , má trần nhìn Nhật Vân chạy ra từ phòng Kiều Linh Nhi bà đã hiểu ra được phần nào : “ Nhất Hùng đừng trách Nhật Vân , là ta không dặn dò con bé , không được vào phòng của Linh Nhi “, má trần quay sang nhìn Nhật Vân nhỏ giọng trấn an cô : “ Không cần hoảng sợ , con hãy bình tĩnh kể cho ta nghe đã sảy ra chuyện gì , có phải đã đụng vào thứ gì trong phòng Linh Nhi phải không ? “ . Nhật Vân lấy lại bình tĩnh nói : “ Đúng vậy , trong lúc con đang dọn dẹp trong phòng , thì con thấ có một khung ảnh chị Linh Nhi chụp chung với một người phụ nữ cũng rất xinh đẹp , con thấy hiếu kì nên đã cầm lên xem , vừa lúc đó thì chị Linh Nhi bước vào , vừa nhìn thấy con chị ấy nổi giận đùng đùng lớn tiếng đuổi con ra ngoài “ , má trần nhìn Nhật Vân thở dài nói : “ Là lỗi của ta , ta đã không dặn trước với con , mọi phòng con đều có thể vào trong dọn dẹp nhưng chỉ riêng phòng của Kiều Linh Nhi thì con không được bước chân vào , con bé rất ghét ai bước vào đó , đến cả ta cũng chưa từng vào , mọi việc về sinh phòng trước nay con bé đều tự mình làm “ . Kiều Nhất Hùng nhìn má trần rồi lại quay sang nhìn Nhật Vân nói : “ Được rồi , vì cô không biết nên tôi không trách cô , từ sau nhớ chú ý hơn đừng chọc giận Kiều Linh Nhi nữa , nếu có lần sau tôi e là với tính cách hiện giờ của con bé , nhất định nó sẽ không tha cho cô như hôm nay đâu “ , Nhật Vân cúi thấp đầu . Kiều Nhất Hùng thấy Dương Gia Vĩ im lặng đứng bên cạnh anh, thất thần nhìn vào cánh cửa phòng Kiều Linh Nhi đã được đóng kín , Kiều Nhất Hùng huých tay Dương Gia Vĩ nói : “ Cậu nhìn cái gì vậy ? “ , Dương Gia Vĩ thu lại tầm mắt nói : “ không có gì , cũng muộn rồi tôi cũng nên về nhà thôi “ . Kiều Nhất Hùng nhẹ gật đầu nói : “ ừ , để tôi tiễn cậu “ , Dương Gia Vi : “ Không cần đâu “ , nói xong anh liền quay người rời đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.