Dương Gian Phán Quan

Chương 58: Chương 58: Côn Đồ Máu Lạnh




Để ý thấy trong phòng chỉ còn đặt lại có cỗ quan tài to lớn, đoán chắc thi thể Bình thúc đã được chuyển di sang, thành ra Cao Cường lại gần nhìn một chút qua ô kính đầu quan.

Bình thúc hiện giờ nằm đó với khuôn mặt phù nề khá nặng.

Vài tia mạch máu nổi lên trên mặt, trông giống như những vết nứt nổi bật trên nền da trắng nhởn. Lại thêm xung quanh khoé mắt và đôi môi thuần một màu đen tím.

Quá doạ người và cũng phải thành tâm xin lỗi Bình thúc. Bởi vì Cao Cường lúc này tưởng chừng như hắn đang đứng để nhìn một cỗ cương thi trong phim ảnh rồi đâu.

Có thể nói dù đã được thoa lên một lớp phấn trang điểm khá dầy, xong vẫn không thể nào che đậy được nguyên nhân cái chết của Bình thúc là do mất máu quá nhiều.

Lại nhìn tới chiếc khăn quấn quanh cổ Bình thúc một cách bất hợp lý.

Không khó để Cao Cường mường tượng ra tràng cảnh hung thủ đã xuống tay tàn độc như thế nào.

Đúng lúc này cảm nhận được có người tiến tới sau lưng, Cao Cường hồi thần, quay người lại xem xét.

Không phải ai khác mà chính là cãi gã trẻ tuổi khi nãy lớn tiếng quát hỏi.

Gã đi tới trước mặt Cao Cường thì dừng lại, nhìn trên nhìn dưới đánh giá một hồi, mới hất hàm mà hỏi:

“Ngươi cũng chỉ là người làm công cho Bình thúc đi? Không thấy đám người giúp việc đang phải bận bịu kia sao? Ngươi là thứ làm công kiểu gì mà như ông kễnh muốn làm gì thì làm thế hả?”

Cười nhạt một tiếng, chẳng nói chẳng rằng, Cao Cường cứ thế nhấc chân nhanh chớp đá thẳng một cước vào giữa ổ bụng của gã trẻ tuổi đứng ở trước mặt mình.

“Oành”

Ăn trọn một cước nặng như búa tạ vào bụng, cơ thể gã hoá thành viên đạn pháo bắn ngược về sau cả chục mét. Sau khi trượt dài trên mặt đất, gã cong người đau đớn nằm đó với hai tay ôm bụng, liên tục há miệng hộc ra từng búng máu trộn lẫn với vài thứ đông tây gã mới ăn vào.

Với tốc độ của Cao Cường thì cái gã này không bao giờ đủ tuổi làm ra phản ứng.

Mà gã cũng nên cảm thấy may mắn, bởi Cao Cường mới chỉ đá nhẹ một cước mà thôi.

Chứ để Cao Cường nghiêm túc lên, thì chỉ cần thêm một chút lực là tiễn gã đi gặp tổ tiên luôn rồi.

Tình huống diễn ra đột ngột, khiến đám người ngồi phè phỡ trên dãy ghế sofa ngơ ngác mất vài giây. Sau đó mới có một người phụ nữ hét toáng lên và lao chạy tới ôm gã trẻ tuổi.

Một người đàn ông trung niên cũng đứng phắt dậy, hùng hổ chạy tới trước mặt Cao Cường. Vừa vung tay đánh tới một quyền, vừa gầm lên chửi bới:

“Con bà ngươi, dám đánh nhi tử ta?”

Người ta đã chạy tới tìm đánh, Cao Cường đương nhiên không tiếc rẻ cái gì. Hắn lần nữa nhấc chân nhanh như chớp đá ra một cước, khác biệt lần này là nhắm tới lồng ngực của đối phương.

“Oành”

Không sai biệt lắm, lại một bóng người như viên đạn pháo bắn ngược về phía sau. Có điều đối phương tuổi tác có chút lớn, cho nên Cao Cường ra chân với lực đạo đã giảm bớt đi đáng kể.

Dù sao thì hắn xuất thủ cũng chỉ là để rung cây doạ khỉ mà thôi.

Không cần thiết phải đánh cho cha con bọn họ nhập viện thì mới thôi.

Đánh người ta hộc máu mồm xong, Cao Cường lại còn nhìn cũng chẳng thèm nhìn. Hắn như thể không có chuyện gì xảy ra hết, hờ hững đi tới ghế sofa rồi cứ thế đặt mông ngồi xuống.

Đúng lúc này thì vị gia gia của Tiểu Dương mới cau mày, gằn giọng chất vấn:

“Chàng trai, ngươi làm thế không thấy quá đáng à?”

Cười nhạt một tiếng, Cao Cường mỉa mai đáp lại một câu:

“Đừng nghĩ các ngươi là thân nhân của Tiểu Dương thì có thể lên mặt với ta. Trong mắt ta, các ngươi cái gì cũng không tính là. Ngoan ngoãn ngồi đó đợi đi, chốc nữa chúng ta sẽ có chuyện để mà nói”

Tuôn ra những lời càn quấy không thể càn quấy hơn xong.

Chẳng thèm quan tâm đám người này trong bụng giận sôi cả máu.

Cao Cường đưa tay vớ lấy tập tài liệu hồ sơ vụ án mà đám quan phủ khi nãy bàn giao để lại trên bàn.

Hiện trường vụ án nằm trên tuyến đường liên thôn, gần với giao điểm nối thông ra đường quốc lộ.

Đặc điểm của tuyến đường này là ban đêm vắng vẻ, thiếu thốn hệ thống đèn chiếu sáng.

Tại hiện trường vụ án, bánh trước bên trái của xe ô tô do cán phải đinh đã xẹp xuống. Vật dụng đi kèm chỉ còn duy nhất chiếc điện thoại trong túi quần của nạn nhân.

Những thứ như ví tiền, đồng hồ và các loại trang sức, đã bị hung thủ lấy đi toàn bộ.

Kết luận ban đầu đây là vụ dàn cảnh để giết người cướp của.

Qua khám nghiệm tử thi, vùng má phải và vị trí huyệt thái dương có vết rách nhỏ, chẩn đoán là do nạn nhân khi ngã xuống va đập vào cạnh xe mà tạo thành.

Vùng sau cổ của nạn nhân có tổng cộng bảy vết rách mảnh và kéo dài, ăn sâu gây đứt lìa hai đốt xương cổ, phán đoán là do bị chém bởi hung khí sắc bén.

Theo khám nghiệm chuyên sâu thì có thể thấy chỉ ngay từ nhát chém thứ nhất, vùng xương cổ của nạn nhân đã bị đứt gãy, dẫn tới ngay lập tức mất mạng.

Thế nhưng thủ phạm không dừng tay mà lại tiếp tục chém thêm sáu nhát. Khiến hai đốt xương bị đứt lìa, phần đầu và phần thân chỉ thiếu chút là tách rời.

Từ tình tiết thủ phạm ra tay tàn nhẫn quá mức triệt để. Cho tới linh kiện ô tô, cùng với một vài vật dụng có giá trị cao được cất giữ trong xe không bị lấy đi.

Có dấu hiệu nguỵ tạo thành vụ án cướp của giết người, nhằm đánh lạc hướng cơ quan điều tra.

Tài liệu vụ án ghi chép tới đây là ngừng.

Không có nhắc tới dấu chân dấu tay hung thủ để lại hiện trường. Cũng không có phân tích phán đoán nào về việc hung thủ là một hay gồm nhiều người.

Nói chung còn phải mở rộng điều tra thêm nữa, cho nên cái việc quan phủ không cung cấp ra manh mối liên quan đến hung thủ cũng là điều dễ hiểu.

Chém bảy nhát sao? Đem thả tập tài liệu xuống bàn, Cao Cường khuôn mặt phút chốc lạnh như băng.

Khiến đám thân nhân của Bình thúc vẫn quan sát hắn nãy giờ, bỗng dưng cảm thấy lạnh hết sống lưng.

Tạm thời dẹp suy nghĩ làm sao báo thù cho Bình thúc qua một bên.

Cao Cường đưa mắt lần lượt quét nhìn những kẻ đang ngồi ở phía đối diện.

Đá hai cước khiến cha con nhà kia thổ huyết, vốn tưởng bọn họ sẽ gọi điện báo quan phủ rồi đâu. Không nghĩ tới cả đám lại ngoan ngoãn ngồi im như thóc thế này.

Tất nhiên ánh mắt của hai cha con nhà kia khi nhìn hắn thì oán hận đừng hỏi.

Xong khi vừa thấy hắn liếc mắt tới một cái, cả hai đều như con cún phải tội mà cúi gằm mặt xuống.

Những người còn lại kẻ nào kẻ nấy cũng mặt mũi lấm lét sợ sệt. Có thể nói việc đánh phủ đầu để rung cây doạ khỉ, đã thu về hiệu quả vượt quá sự mong đợi.

Sớm hoạch định chi tiết, bước thứ nhất đã hoàn thành, giờ đến lượt triển khai bước thứ hai.

Lúc lắc cần cổ phát ra những tiếng động răng rắc. Cao Cường ngả lưng ra ghế, đem gác cả hai chân lên mặt bàn, hoá thân thành một gã du côn rồi mới lên tiếng:

“Các ngươi nghĩ một người từ nông thôn lên thành phố như Bình thúc, chỉ buôn bán trái cây vớ vẩn ở chợ mà có được cái cơ ngơi to lớn thế này sao? Haha, đừng có ngây thơ như thế”

Lời nói mập mờ kết hợp thêm dáng vẻ đầu đường xó chợ của hắn.

Khiến đám người ngồi ở đối diện không khỏi nhớ đến những ký ức đã quên mất từ lâu. Đó là hình ảnh Bình thúc liên tục nằm liệt giường trong những năm đầu mới lên thành phố.

Bọn họ đúng là không rõ Bình thúc đã làm gì để mà phất lên nhanh chóng. Rồi thì nghĩ cả tới nguyên nhân cái chết với bảy nhát chém tàn nhẫn gần như đứt lìa cổ của Bình thúc.

Cả đám trên trán tuôn ra mồ hôi hột, liếc mắt thoáng nhìn nhau, trong đầu đồng loạt nghĩ tới hai từ..

Hắc Bang.

Chỉ có Hắc Bang làm những việc bẩn thỉu trái pháp luật thì mới kiếm tiền thần tốc. Và cũng chỉ có Hắc Bang thanh toán lẫn nhau thì mới xuống tay đâm chém tàn độc như thế kia.

Không có chiêu đọc suy nghĩ biến thái như Bạch Lãnh, xong Cao Cường vẫn đọc ra vị đám người này đang nghĩ tới cái gì. Để kế hoạch càng thêm hoàn hảo, hắn diễn lại càng sâu:

“Chắc các ngươi đã đoán ra được rồi đi. Không sai, Bình lão đại dưới trướng có hơn ngàn huynh đệ. Buôn bán trái cây này nọ ở chợ, đơn giản là để che mắt thiên hạ, cùng với rửa tiền mà thôi”

“Bất kỳ kẻ nào dám có ý đồ với khối tài sản mà Bình lão đại lưu lại cho Tiểu Dương, hơn ngàn huynh đệ chúng ta đây, luôn sẵn sàng tiễn đưa cả nhà hắn xuống kia gặp mặt Bình lão đại mà tạ lỗi”

“Hắc Hắc. Đám quê mùa các ngươi nếu không tin thì có thể thử xem”

“Không.. Không..” – Hắn vừa dứt lời, người đàn ông trung niên ban nãy ăn một cước vào ngực đã hoảng hốt xua tay mà nói: “Tài sản của Bình đệ làm ra tất nhiên phải thuộc về nhi tử của hắn. Chúng ta làm sao có thể làm ra chuyện mưu đồ chiếm đoạt như thế được. Vị huynh đệ này, xin đừng nghĩ sai a”

Cao Cường ngửa mặt cười lớn, sau đó dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn họ, gằn giọng đe doạ:

“Tiểu Dương hiện giờ còn nhỏ, sẽ tạm thời chuyển về quê sống với các ngươi vài năm. Đợi tới lúc Tiểu Dương trưởng thành, chúng ta sẽ đón thằng bé lên đây tiếp quản vị trí mà Bình lão đại để lại”

“Ta nhắc cho các ngươi nhớ một điều. Tiểu Dương vui vẻ, các ngươi không thiếu chỗ tốt. Tiểu Dương thấy khó chịu, dù chỉ một điểm nhỏ như cọng lông, vậy thì toàn bộ các ngươi đều đi chết đi”

“Tất nhiên các ngươi có thể từ chối công việc này. Chẳng vấn đề gì, để Tiểu Dương đi du học vài năm quá đơn giản. Còn về phần các ngươi, đã không có tác dụng gì thì đi chết luôn cũng được rồi”

Coi mạng người như cỏ rác, mở miệng ra là doạ giết toàn bộ. Đã vậy tay hắn còn nắm một chuôi chuỷ thủ sắc bén mà vung vẩy qua lại. Từng cử chỉ từng lời nói, khiến ngay cả Tiểu Dương núp ở cầu thang nhìn xuống, còn lầm tưởng hắn thật sự là côn đồ máu lạnh nữa là.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.