Dương Gian Phán Quan

Chương 57: Chương 57: Sai Lầm Chồng Chất




Thiên Uy khủng bố đè nén xuống đại địa cũng không tồn tại quá lâu, chỉ như một cơn gió thoảng, thoáng qua liền đi mất. Tiếng sấm chớp rền vang trên thiên không cũng theo đó tắt ngấm hoàn toàn.

Rất nhanh thì mười phút qua đi.

Bình thúc quay trở lại liền như cũ đi tới trước cửa sổ, cùng hắn đứng sánh vai nhìn xuống sân vườn.

Đám người phía dưới lúc này đã gần như hoàn tất giai đoạn chuẩn bị cho việc cúng đám ma chay. Từ việc giăng treo vải trắng, cho tới sắp đặt bàn ghế.. mọi thứ đều ổn ổn thoả thoả.

Cao Cường là người dẫn trước phá vỡ bầu không khí yên lặng nãy giờ:

“Đã nói hết rồi sao?”

Bình thúc buồn bã đáp:

“Đã nói hết”

Cao Cường thở dài mà nói:

“Thúc lên đường đi thôi, lưu lại lâu không ích gì, đã vậy còn thêm chịu tội”

Bình thúc cười khổ đáp:

“Chứng kiến bản thân bị đem đi thiêu cái tư vị này không tốt ăn, cũng nên rời khỏi”

Không nghĩ tới Bình thúc giờ này vẫn còn đùa giỡn được đâu.

Khẽ lắc đầu ngán ngẩm, Cao Cường quay người, vừa đi về phía bàn nước vừa nói:

“Thúc đợi một chút”

Dứt lời hắn từ trong túi lấy ra một lá Độ Âm Phù, sau khi tháo nếp gấp, liền cắn phá ngon tay rồi đề chữ.

Bình thúc chạy tới vừa hiếu kỳ xem, vừa hỏi:

“Ngươi đây là chơi cái trò gì?”

Tay không ngừng việc viết chữ, Cao Cường đơn giản giải thích:

“Viết đơn xin giảm án cho Bình thúc ngươi chứ sao nữa. Có thứ này thì tội nghiệt ngươi lỡ gây ra khi còn sống sẽ giảm được chút ít, bớt đi một phần hình phạt”

Bình thúc nghe vậy cặp mắt gian thương bừng sáng lên:

“Vậy mau viết cho a di của ngươi một tấm. Ngày đó a di của ngươi mất, ta mời thấy cúng về siêu độ. Bà mẹ cái tay thầy cúng đó mấy ngày sau liền bị tóm vì cái tội lừa đảo”

Không còn cách nào khác, Cao Cường đành phải hỏi thăm tên tuổi ngày tháng năm sinh, rồi hiến ra thêm một chút máu mà viết cho vợ của Bình thúc lá đơn xin giảm án.

Con người khi sống có ai mà không gây ra tội nghiệt cơ chứ.

Dù là giết gà giết vịt, hay vô tình dẫm chết một con kiến thì cũng tính là tội. Không có ngồi xổm bóc lịch mấy chục năm dưới Âm Phủ thì đừng mơ được bước vào luân hồi.

Hoàn tất hai lá đơn, Cao Cường lần nữa đem chúng gấp lại thành hình dáng chiếc thuyền. Hành động này để Bình thúc tiếp tục thi triển ra kỹ năng hiếu kỳ:

“Sao phải gấp lại thành thuyền? Không phải hình chiếc thang hay gì sao?”

Cao Cường hóm hỉnh mà đáp lại:

“Không có thuyền lỡ Bình thúc ngươi chết đuối ở sông Hoàng Tuyền thì phải làm sao đây? Vả lại môn phái của ta không có đồ chơi nào mang hình dáng chiếc thang cả”

Bình thúc nghe vậy gật gù mà hỏi:

“Vậy giờ phải làm gì nữa? Đem đốt như hàng mã?”

Cao Cường lắc đầu, đẩy một “chiếc” Độ Âm Phù tới trước mặt Bình thúc và nói:

“Thúc chạm vào nó là được, việc còn lại thì để ta lo”

“Xiu..” – Vừa còn lắm mồm hỏi han là thế, không ngờ lần này chẳng nói chẳng rằng. Bình thúc cứ thế mà với tay chạm tới, để rồi bị Độ Âm Phù đem hút vào bên trong.

Có điều ngay tức khắc giọng của Bình thúc từ trong Độ Âm Phù vọng ra oang oang:

“Bà mẹ nó, ta ngồi thuyền trôi sông, cũng quá thần kỳ đi. Mỗi tội ở đây hơi tối, chỉ nhìn được có xung quanh người. Có vầng trăng sáng cùng với bầu rượu thì tốt biết mấy”

Nếu hoạ vẽ bừa vào mà ra được vầng trăng với bầu rượu, thì để Bình thúc ra đi được thanh thản hơn nữa, Cao Cường sẵn sàng thêm thắt cái dịch vụ khuyến mãi này.

Đáng tiếc bố cục của linh văn đồ án là không thể nào thêm thắt linh tinh vào được. Chỉ lỡ làm dây có một giọt chu sa nhỏ xíu như hạt cát còn khiến lá phù báo hỏng rồi đâu.

Hắn không khỏi an ủi Bình thúc một phen:

“Có gì dùng đó đi Bình thúc. Đợi mai ta nói Tiểu Dương đốt cho thúc thêm ít tiền, xuống đó mua rượu”

Tiếng thở dài vọng ra, kèm theo đó là giọng của Bình thúc:

“Tiểu Cường, giúp thúc chú ý an nguy của Đại Dương. Nhắc nhở thằng bé sống ở quê thì phải đề phòng đám mấy người thúc bá, kẻo bị bọn họ đem lừa hết tài sản thúc lưu lại thì khổ ra”

Cao Cường đanh thép hứa hẹn:

“Ta có người huynh đệ sống ngay gần vùng quê của thúc, cho nên Bình thúc cứ yên tâm. Hơn nữa mấy người kia mà dám làm xằng làm bậy, ta không ngại cho bọn họ nửa đời sau nằm liệt trên giường”

Một tiếng hừ lạnh khẽ vang, Bình thúc cay nghiệt mà nói:

“Khi trước bọn hắn muốn dựa dẫm vào ta mà không được, sắp tới kiểu gì cũng dở trò. Tiểu Cường, trước khi Đại Dương có thể tự đứng bằng đôi chân của mình, vạn sự thúc xin nhờ ngươi”

Tiền tài vật chất là thứ đáng sợ như vậy đấy, có đôi khi vì mảnh đất nhỏ xíu mà huynh đệ tương tàn. Nhìn chung thì xem ra cái tình huynh đệ của Bình thúc cũng không hề tốt đẹp gì mấy đi.

Có điều cứ hứa hẹn dây dưa thế này thì có mà đến trời sáng mất, Cao Cường liền đẩy nhanh tiến độ:

“Nếm trải chút sóng gió cũng tốt hơn cho Tiểu Dương, nên thúc đừng quá bận tâm. Mà bây giờ ta kích hoạt Độ Âm Phù, thúc xuống kia đoàn tụ với a di, nhớ cầu phúc cho Tiểu Dương bình an nhé”

Bình thúc ngồi vắt vẻo trên mạn thuyền chợt gầm lên:

“Bà mẹ tiểu tử ngươi, lần này lão tử đi rồi không biết cần bao lâu mới có dịp gặp lại đâu. Nói thêm vài câu thì đã làm sao mà cứ đuổi như đuổi tà thế hả? Chơi trò làm Phán Quan rồi mất dạy gì đâu”

Muốn gặp lại thì khác gì trù ẻo hắn đi chết? Có quỷ mới muốn gặp lại Bình thúc đi.

Cao Cường không khỏi quệt miệng một cái mà đe doạ:

“Giờ thúc lập tức xuống kia đoàn tụ với a di? Hay là muốn làu bàu rồi ta không đốt phù cho a di nữa?”

Bình thúc thở dài thườn thượt, giọng đầy tiếc nuối:

“Ta lập tức đi vậy, ngươi kích hoạt phù cái gì đó đi. Biết thế khi còn sống, lão tử đem cắt sạch 8 tháng 10 tháng tiền lương của ngươi cho rồi. Thứ con cháu gì đâu mất dạy”

Ta đã làm sai cái gì để mà bị trừ lương chứ hả?

Cao Cường cảm thấy thật bó tay khi mà Bình thúc dở dở ương ương kiểu này. Còn may Bình thúc đã tự chui đầu vào Độ Âm Phù, cho nên giống như cá đã nằm trên thớt rồi.

Chứ vẫn ngây ngốc bên ngoài, thật không dám nghĩ tới sẽ còn dây dưa lắm chuyện tới tận khi nào.

“Bình thúc” – Cao Cường khẽ gọi tên của ông lần cuối.

“Sao thế?” – Ngồi vắt vẻo trên mạn thuyền, Bình thúc theo phản xạ mà hỏi.

Ánh mắt âm u lạnh lẽo, Cao Cường chậm rãi nói ra lời sau cùng:

“Thù Của Thúc, Để Ta Báo”

Nói dứt lời, hắn liền đem chân khí quán thâu vào cả hai lá Độ Âm Phù, rồi sau đó khẽ vung tay ném chúng lên không trung.

Một lá tức thì chậm rãi tan biến, một lá thì bốc cháy phừng phừng. Chỉ sau vài giây ngắn ngủi, một chút tro bụi cũng chẳng còn.

Đầu tiên là lão hoà thượng, sau đó tới Hổ lão, và giờ đến Bình thúc.

Liên tiếp phải chứng kiến những người mà hắn quý trọng ra đi, cái tư vị này thật phi thường khó chịu.

Chung quy là bởi năng lực không đủ.

Hắn phải mau chóng trở nên cường đại, nắm giữ thật nhiều quyền năng trong tay. Có như vậy thì may ra mới đủ khả năng ngăn chặn những biến cố mất mát chia ly thế này.

Quyết tâm bừng bừng là thế, xong có việc hắn cần phải giải quyết trước cái đã.

Bởi vậy Cao Cường rời khỏi phòng, tạt qua ngó nhìn Tiểu Dương một chút. Sau khi kích thích giác quan hết hiệu lực, tiểu tử này lại lăn ra ngủ ngon lành cành đào rồi đâu.

Điều chỉnh cho Tiểu Dương nằm lại được ngay ngắn, rồi phủ đắp lên người tiểu tử này tấm chăn mỏng. Xong xuôi đâu đó. Cao Cường mới quay người lặng lẽ rời khỏi.

Nện bước trên từng bậc thang, Cao Cường chậm rãi xuống tới phòng khách.

Trong khi Minh di cùng với những người giúp việc đang tất bật chuẩn bị hậu sự cho Bình thúc. Thì cái đám gọi là họ hàng ruột của ông, lại đang thảnh thơi ngồi uống trà.

Uống trà cắn hạt dưa, phì phèo khói thuốc, híp mắt ngồi xem phim truyền hình …

Những giọt nước mắt như mưa ban nãy đã đi đâu hết cả rồi? Diễn cho Tiểu Dương xem xong rồi thôi?

Chứng kiến tràng cảnh thối tha này Cao Cường trong lòng không khỏi cười lạnh. Mà sớm bộc lộ ra bản chất cũng tốt, chứ gặp phải một đám lòng dạ thâm sâu liền phiền toái rồi.

Trong đám người này cũng chỉ có duy nhất hai vị lão niên là trên mặt còn đậm nét đau buồn mất mát. Cũng phải thôi, nhi tử chết đi, cha mẹ không thấy đau buồn thì mới là lạ.

Thế nhưng để cho Cao Cường phải bất ngờ, đó là hắn cảm nhận thấy được, trong ánh mắt của hai vị lão niên này, chứa đựng nhiều hơn hết lại là sự thất vọng đến cùng cực.

Lẽ nào?

Xem ra cái đám thúc bá là thật sự có ý định nuốt khối tài sản của Bình thúc để lại đi.

Và chính hai vị lão niên này cũng nhìn ra được ý đồ của bọn họ. Thế nhưng vì có duyên cớ nào đó chẳng hạn, nên hai vị lão niên này đã không thể đứng ra can ngăn.

Chính vì vậy mà ánh mắt mới ngập tràn thất vọng như thế này đây.

Có điều tỏ ra thất vọng không đồng nghĩa sẽ nhận được sự thông cảm từ hắn. Hay nói thẳng ra thì Cao Cường còn thấy chán ghét hai cái vị lão niên này hơn đám người kia.

Không có lửa thì sẽ không bao giờ có khói.

Thượng bất chính thì hạ tất loạn, cái đạo lý này không hề khó hiểu.

Chung quy là chính bởi cái kiểu dửng dưng mặc kệ cho đám con cái muốn làm gì thì làm của họ, mới dẫn tới tình huống không ra gì trong lúc này đây.

Hơn nữa Cao Cường dám khẳng định đây không phải là lần đầu tiên bọn họ nhân nhượng đám con cái. Nếu không đã chẳng thất vọng nhiều như thế.

Biết con cái làm sai không ngăn chặn, hành vi này theo pháp luật được quy vào tội đồng loã rồi.

Đã thế lại còn liên tục tái phạm, sai lầm chồng chất sai lầm. Thử hỏi Cao Cường làm sao có thể thông cảm cho hai người họ được đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.