Dương Gian Phán Quan

Chương 56: Chương 56: Lần Đầu Nghiêm Túc




Đã không còn một Bình thúc thường ngày hống hách, lâu lâu lại đe doạ đòi cắt lương của hắn. Thay vào đó chỉ còn là một Bình thúc sau khi tiến vào phòng vẫn luôn tỏ ra rụt rè e ngại.

Cao Cường thật không biết nên khóc hay nên cười với cái tình huống này.

Cao Cường cũng hiểu nếu như hắn không lên tiếng trước, chỉ sợ Bình thúc vẫn sẽ im lìm như thóc.

Thoáng chút bất đắc dĩ, hắn chép miệng mà nói:

“Bình thúc, như thế nào thì ta vẫn là ta, không có gì khác biệt. Thúc đừng e ngại xa cách như thế”

Nghe hắn nói vậy, Bình thúc đúng là bớt đi một phần rụt rè, hiếu kỳ nhìn hắn chằm chằm mà hỏi:

“Tiểu Cường, như thế nào mà ngươi lại là Phán Quan thế này?”

Ách.. Giật mình trợn tròn cả hai mắt, Cao Cường gấp gáp hỏi ngược lại:

“Bình thúc, thế nào thúc lại biết ta là Phán Quan? Nhìn ta có gì đó đặc biệt sao?”

Cảm thấy hơi cổ quái, xong Bình thúc vẫn là ngay lập tức trả lời:

“Trên trán của ngươi có ấn kỳ hình Cán Cân và Lưỡi Hái xếp chồng chéo lên nhau. Ta vừa nhìn thấy nó liền biết ngươi là Phán Quan, và ngay cả ý nghĩa của Phán Quan là gì cũng biết. Bà mẹ nó, tự nhiên những thứ này quỷ dị hiện lên trong đầu, để cho ta sợ hết cả hồn rồi đây”

Bao gồm cả Bình thúc bây giờ, thì kể từ khi tu luyện, Cao Cường có tất cả 3 lần tiếp xúc với hồn ma.

Lần thứ nhất là khi Hổ lão qua đời, có điều khi đó Hổ lão linh hồn ly thể liền tức thì có quỷ sai đón đi. Diễn biến nhanh đến nỗi Cao Cường không kịp ú ớ nổi một câu ra khỏi miệng.

Chính vì thế khi đốt Độ Âm Phù xuống, Cao Cường mới nhiệt tình mắng chửi gã quỷ Bạch Lãnh kia.

Lần thứ hai là gặp hồn ma nữ tử, từ thái độ sợ bị lừa gạt của cô nàng ma nữ khi đó. Có thể thấy rõ ràng rằng nàng ta không hề hay biết Cao Cường hắn là Phán Quan.

Nói như vậy thì chỉ có hai khả năng.

Một là từ khi nhận được truyền thừa chính thức, ấn ký Phán Quan mới bắt đầu xuất hiện trên trán hắn.

Và hai là chỉ có những linh hồn ly thể thời gian ngắn như Bình thúc thì mới thấy được ấn ký Phán Quan.

Chỉ là nghĩ đi nghĩ lại thì cái chuyện thấy hay không thấy này cũng đâu có gì mà hắn phải lăn tăn nhỉ?

Cao Cường chạy lại gương cẩn thận quan sát, ngoài vầng trán sáng sủa thông minh ra thì cọng lông tơ cũng chẳng thấy. Chứng tỏ người thường và tu sĩ khác cũng đừng mơ nhìn ra được gì.

Đã không cần phải lo lắng, Cao Cường trở lại bên cửa sổ. Vừa nhìn đám người bận rộn ở phía dưới, hắn vừa nghiêm túc hỏi vào chính đề:

“Bình thúc, nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra?”

Bình thúc đi tới sánh vai cùng hắn, nhìn xuống đám người đang chuẩn bị tang sự cho mình và nói:

“Nếu ngươi muốn hỏi hung thủ là ai, thì phải nói thật là Bình thúc cũng không biết”

Ngay đến cả hồn ma cũng không biết, hung thủ ra tay có thể nói là vô cùng chính xác và quyết đoán đi. Cao Cường hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi:

“Kể cho ta nghe những gì thúc biết”

Không chút do dự, Bình thúc chậm rãi giảng rải:

“Ta đi làm gì ngươi cũng biết rồi, tới đó qua kiểm tra thì ta thấy toàn bộ mấy vườn trái cây đã không hề được chăm nom cẩn thận. Đất bắt đầu cằn cỗi, muốn khôi phúc lại tối thiểu cũng cần 2 tới 3 năm”

Phải có nguyên do nào đó thì Bình thúc mới bắt đầu câu chuyện từ việc đi khảo sát vườn trái. Cao Cường khẽ gật đầu đáp lại, càng thêm tập trung cẩn thận lắng nghe.

Thấy hắn hiểu ý, Bình thúc mới yên tâm kể tiếp:

“Làm ăn vui vẻ với nhau đã có gần chục năm trời, ta không muốn mới như thế đã rũ bỏ hợp tác. Vì vậy ta tạm thời không nói gì cả, rồi nán lại hai ngày để quan sát xem gia đình bọn họ sống thế nào”

“Thông qua gã làm vườn ta biết được gia đình họ hỏng hẳn rồi. Cả chồng lẫn vợ, rồi tới mấy đứa nhi tử, không ai là không có vấn đề. Cờ bạc rượu chè, trai gái bợm đĩ, không chừa một tật xấu nào”

“Ta lấy cớ lái xe đi đổ xăng, sau khi hỏi thăm một vài người trong thôn, biết thêm được những điều còn tồi tệ hơn nhiều. Nghĩ tới cảnh gia đình bọn họ luôn dấu diếm, ta cảm thấy cực kỳ thất vọng”

“Quay lại nhà họ ta liền nói thẳng ra việc này, đồng thời cũng tuyên bố ngừng hợp tác. Bọn họ cầu xin rồi hứa hẹn thay đổi dữ lắm. Có điều ta không phải trẻ con mà tin tưởng những lời hứa vớ vẩn”

“Rời khỏi nhà họ, qua giới thiệu ta lái xe sang thôn bên cạnh để tìm gặp đối tác mới. Ở lại một hôm khảo sát thấy ưng ý liền bàn bạc ký hợp đồng. Ngay đêm đó ta lái xe trở về thì gặp phải chuyện”

“Cán phải đinh nốp xe phát nổ, ta xuống xem xét để còn thuận tiện thay bánh sơ cua. Vừa cúi nhìn thì bị đánh vào gáy mà mất đi ý thức. Tỉnh lại thì thấy đã là một hồn ma con mẹ nó rồi. Lão tử mà biết là thằng chó nào, xin thề phải ăn thịt cả nhà nó”

“Bình thúc” – Chứng kiến Bình thúc toát ra nồng đậm oán hận, Cao Cường vội vàng khẽ quát một câu.

Hắn quát rất khẽ, xong vẫn khiến Bình thúc bị giật mình, liền quay sang nghi hoặc nhìn hắn mà hỏi:

“Tiểu tử ngươi tự nhiên quát ta làm gì?”

Thái độ biến chuyển nghiêm túc, Cao Cường quay sang nhìn Bình thúc mà chân thành nói ra:

“Thúc đã chết là chuyện không cần phải bàn cãi. Đừng ôm lòng oán hận để rồi gây ra tội nghiệt. Bởi vì kẻ phải gánh chịu hậu quả nặng nề nhất không là Bình thúc ngươi, mà là thằng bé Tiểu Dương kia kìa”

Nghe những lời này, Bình thúc nét mặt ủ rũ thấy rõ, ông không cam lòng mà nói ra:

“Thế nhưng cứ nghĩ đến việc bị chia lìa với Đại Dương, ta..”

Nhấc tay muốn vỗ vai an ủi Bình thúc, mới nhớ ra điều này là không thể, Cao Cường thu tay lại thở dài:

“Ta hiểu thúc không cam lòng, thế nhưng số mệnh là do ông trời sắp đặt, nhỏ bé như chúng ta có thể làm gì được đây? Thôi thì thúc hãy nghĩ tới Tiểu Dương, chuyện gì đã qua liền cho nó qua đi thôi”

Bình thúc trầm mặc thật lâu không lên tiếng, chốc chốc lại thở dài thườn thượt.

Nếu như vì báo thù mà Bình thúc biến đổi trở thành ác linh. Bản thân là Phán Quan thì Cao Cường sẽ quyết định xử lý như thế nào? Lập tức tiêu diệt Bình thúc?

Có thù phải báo, nợ ơn phải trả. Với những gì Bình thúc đã từng giúp đỡ hắn. Chẳng cần đắn đo suy nghĩ làm gì, Cao Cường chắc chắn sẽ để mặc Bình thúc tự do.

Mà như thế thì sẽ kéo theo muôn vàn hệ luỵ vô cùng rắc rối.

Vừa không muốn Bình thúc đi lầm đường lạc lối, vừa không muốn phải ra tay quyết tuyệt. Cao Cường không còn lựa chọn nào khác, ngoài nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Giữ im lặng suốt nửa tiếng đồng hồ, Bình thúc rốt cuộc lần nữa lên tiếng:

“Tiểu Cường, có thể giúp Bình thúc chăm sóc Đại Dương?”

Đã sớm nghĩ về vấn đề này, Cao Cường khẽ lắc đầu rồi thẳng thắn trả lời:

“Nếu như ta chỉ là một người bình thường, để báo đáp lại những gì mà Bình thúc đã từng giúp. Ta sẵn sàng đi theo tuỳ tùng cho tới khi nào Tiểu Dương không cần nữa thì mới thôi”

“Thế nhưng ta lại là một tu sĩ có quá nhiều kẻ thù hùng mạnh. Gần gũi với ta sẽ chỉ khiến Tiểu Dương gặp phải liên luỵ và vô tình bị cuốn vào những nguy hiểm không đáng có”

“Thực tế cũng vì để tránh cho mọi người gặp phải liên luỵ, mà ta đã tính đến chuyện rời đi. Chỉ là còn chưa kịp xin nghỉ việc, thì Bình thúc đã gặp phải biến cố này rồi”

“Cho nên ta chỉ có thể hứa với thúc rằng, bất kỳ khi nào Tiểu Dương gặp phải khó khăn. Chỉ cần gọi một cú điện thoại, ta sẽ lập tức chạy đến và dùng hết khả năng hỗ trợ”

Bình thúc lại một lần nữa rơi vào suy tư, có điều chỉ sau vài phút liền lên tiếng dò hỏi:

“Ta không an tâm để Đại Dương sống một mình. Ta tính để thằng bé chuyển về quê cùng với ông bà nội. Tiểu Cường, ngươi có cách nào cho ta gặp mặt Đại Dương để nói về chuyện này không?”

Khẽ gật đầu, Cao Cường nghiêm túc trả lời:

“Ta sẽ dùng điểm huyệt để tạm thời tăng cường mọi giác quan của Tiểu Dương. Khi đó thúc có thể trực tiếp nói chuyện với thằng bé. Thế nhưng thúc tuyệt đối không được tiết lộ bí mật của ta. Bởi vì biết tới khía cạnh siêu nhiên, chưa hẳn đã tốt cho sự phát triển của Tiểu Dương sau này”

Bình thúc nặng nề gật đầu đáp lại:

“Được, thúc nhớ kỹ”

Khe khẽ thở dài, Cao Cường xoay người rời khỏi phòng.

Hắn lần nữa tiến vào căn phòng của Tiểu Dương, mau chóng điểm lên một vài huyệt vị mấu chốt trên đầu của tiểu tử này. Xong xuôi liền nhỏ giọng nói với Bình thúc đang đứng cạnh bên:

“Chỉ duy trì được 10 phút, thúc nên tranh thủ”

Dứt lời Cao Cường liền lặng lẽ trở về gian phòng của mình.

Đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới sân, ánh mắt của hắn lúc này lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Đúng là Cao Cường đã khuyên nhủ Bình thúc buông tha oán hận thật đấy. Nhưng đó là vì hắn muốn tốt cho Bình thúc cũng như Tiểu Dương mà thôi.

Còn bản thân hắn sẽ buông tha cho kẻ đã sát hại ân nhân của mình sao?

Không bao giờ có chuyện đó.

Dựa vào một chút manh mối trong lời kể của Bình thúc, cùng với năng lực siêu nhiên bản thân nắm giữ, Cao Cường tin tưởng hắn có thể sớm tìm ra được thủ phạm.

Và cái kẻ khốn kiếp này chắc chắn sẽ rất thảm.

Bởi vì ngay lúc này đây, Cao Cường lần đầu tiên trong đời, nghiêm túc suy nghĩ về chuyện giết người.

“Tách… Tách… Tách… Đoàng…”

Và như thể cảm nhận được cơn thịnh nộ mà hắn đang đè nén ở trong lòng. Trời cao không mây đột ngột xuất hiện tiếng sấm vang rền, kèm theo đó là thiên uy khủng bố bao phủ xuống.

Phút chốc lồng ngực giống như bị ngọn núi lớn đè lên, khiến cho không tài nào thở nổi. Dị biến đột ngột này khiến cho toàn thể sinh mệnh cư trú tại Tân Long thành phố, bao gồm cả người thường lẫn tu sĩ, đều giống như nhau cảm thấy cực độ kinh hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.