Dương Gian Phán Quan

Chương 213: Chương 213: Hoả Diễm Phượng Hoàng




Hết ánh sáng xanh đỏ tím vàng, lại tới những tiếng nổ cứ uỳnh uỳnh, dám chắc ngày mai sự việc nơi đây sẽ trở thành chủ đề bàn tán xôn xao trên mạng.

Có điều đây không phải việc Cao Cường mấy người bọn họ cần bận tâm.

Hơn nữa cũng chẳng có tâm tư và thời gian đi để ý tới chuyện đó.

Bởi lúc này đây tế đàn trào ra âm khí càng lúc càng nồng đậm, như thể sắp ngưng tụ hoá lỏng đến nơi.

Thêm nữa là hàng chục tiếng rít gào không ngừng vọng ra, đồng nghĩa số lượng quỷ hồn lên tới tận vài chục đầu, có thể xem là một quỷ hồn binh đoàn.

Nói chung quân địch đông đảo, không thể chủ quan lơi là, cần phải cẩn thận đối đãi.

Chẳng mấy chốc, âm khí trào ra và rồi hình thành một vòm phòng hộ đen kịt. Trông giống như một chiếc lồng bàn đang úp lên mâm cơm là tế đàn vậy đó.

Vòm phòng hộ này lực lượng phòng ngự cũng khá là lì lợm, phù lục mang đặc tính khắc chế là vậy, nhưng hiện giờ đánh tới chẳng thấm thía vào đâu.

Có hay chăng chỉ là vang lên những tiếng nổ lùng bùng, cùng với một chút rung động không đáng kể.

“Ngốc tử” – Cao Cường tay vẫn ném phù đều đặn, miệng thì lớn tiếng hô:

“Giải quyết cái lồng bàn này đi”

“Nghe rồi” – Hoàng Đại Hùng đưa tay thủ thế Ok đáp lại, sau đó bày ra bài khởi động vặn bẻ khớp xương quen thuộc. Khí thế cũng chậm rãi dâng cao lên.

Giây lát ánh hoàng kim bộc phát chói lói, nhìn vào thì thấy Hoàng Đại Hùng giống như một bức tượng nhuốm màu hoàng kim rực rỡ, vô cùng đẹp mắt.

Có điều tràng cảnh này không kéo dài, ánh hoàng kim dần co rút thu nhỏ lại, sau cùng chỉ còn bao phủ trên bàn tay phải đã nắm lại thành quyền của hắn.

Tiếp đó liền nghe thấy “phốc” một tiếng, Hoàng Đại Hùng nhún chân ra sức bật nhảy, hắn thân ảnh theo đó lao vọt lên độ cao mười mét trên không trung.

May mà con hàng này biết kiềm chế, chứ nhảy cao quá bị cư dân bên ngoài nhìn thấy và quay chụp thì đảm bảo Tiêu Diễm Phượng chỉnh cho nát người.

Ánh hoàng kim lần nữa bộc phát chói lói, hay nói đúng hơn là nắm tay phải Hoàng Đại Hùng phát sáng rực rỡ, chói loà như thể mặt trời, loá hết cả mắt.

Trên không trung, Hoàng Đại Hùng vung tay nện đánh xuống một quyền.

Theo động tác này của hắn, hoàng kim quyền ấn to lớn bự chảng phóng ra, trông cứ như một chiếc ô tô điên ầm ầm lao xuống vòm phòng hộ ở bên dưới.

“OÀNH..” – Rốt cuộc hoàng kim quyền ấn nện đánh trúng vòm phòng hộ, tạo ra tiếng nổ còn lớn hơn gấp nhiều lần ban nãy Cao Cường bạo tay rải phù lục.

Ánh hoàng kim trộn lẫn hắc sắc khí vụ bắn văng tung toé, dư ba khí lãng lan tràn, như những nhát đao gió oanh tạc tàn phá bừa bãi tứ phía xung quanh.

“Phừng.. phừng.. phừng..” – Đúng lúc này mười bó nến cắm tại xung quanh tế đàn bùng cháy dữ dội.

Chỉ giây lát mười bó lửa liền vươn lên không trung, cao tận ba bốn chục mét. Chúng không ngừng đung đưa theo gió, trông như thể mười đầu hung tợn hoả xà.

Tử Tinh Tru Tà Đăng làm ra phản ứng tất nhiên là có nguyên do của nó cả.

Liền sau đó là những tiếng vun vút xé gió vang lên, “mười đầu hung tợn hoả xà” thi nhau quăng quật tới đúng vị trí hoàng kim quyền ấn vừa đánh lên “lồng bàn”.

Đơn giản là bởi vị trí này hiện giờ có một lỗ thủng rộng toang hoác. Tử Tinh Tru Tà Đăng cảm ứng thấy khí tức quỷ hồn, lẽ đương nhiên sẽ thi hành chức trách.

“Sưu.. sưu.. sưu.. oành.. oành.. oành..”

Từ trong vòm phòng hộ liên tục vọng ra những chuỗi âm thanh hỗn tạp, kèm với những tiếng gầm gừ của đám quỷ hồn càng thêm phần điên cuồng thô bạo hơn.

Vòm phòng hộ thủng một lỗ lớn, Cao Cường đương nhiên sẽ đem thần thức xâm nhập dò xét bên trong.

Cảm nhận thấy khí thế của hắn dâng lên, Tiêu Diễm Phượng lập tức lên tiếng:

“Láo xược, trước tiên để ta xuất thủ đi”

Và chẳng thèm chờ xem hắn trả lời thế nào, nói dứt lời Tiêu Diễm Phượng liền phóng lên không trung. Tất nhiên không thiếu được hoá thân thành nữ thần lửa.

Toàn thân bốc hoả, khuôn mặt lạnh tanh, toát ra khí chất vô cùng kiêu ngạo.

Có thể nói Tiêu Diễm Phượng lúc này phi thường xinh đẹp, thua kém tại hang động chút xíu mà thôi.

Cao Cường cứ tưởng nàng ta sẽ hung hăng bá đạo một quyền nện đánh xuống, nhưng không, thực tế là Tiêu Diễm Phượng đem hai cánh tay dang rộng hết cỡ.

Chốc lát nhiệt độ tăng cao nhanh chóng, cam đoan có thể khiến nước bốc hơi.

Hoả diễm bao phủ bên ngoài cơ thể Tiêu Diễm Phượng càng lúc càng bành trướng. Đáng nói là sau đó liền hình thành một đầu hoả phượng kích cỡ cực kỳ lớn.

Để mà so sánh thì không hề thua kém lôi nhân Cao Cường toàn lực thi triển ra.

Hoả diễm phượng hoàng vừa hình thành hoàn tất, Tiêu Diễm Phượng liền ngay lập tức vung cả hai tay cách không vỗ tới hướng lồng bàn đen kịt tại phía dưới.

Theo động tác có phần giống Songoku bắn Kamejoko này, hoả diễm phượng hoàng dang rộng hai cánh bay vọt tới hướng vòm phòng hộ, trông cực hoàng tráng.

Có thêm tiếng phượng hót phượng khiếu gì đó nữa thì tuyệt vời ông mặt trời.

Đáng tiếng không có, thay vào đó là tiếng nổ nghe muốn thủng cả màng nhĩ, đau tai kinh khủng, thề.

Mà sức công phá của hoả phượng cũng không kém phần khủng bố, coi “lồng bàn” như thể một tờ giấy mỏng manh yếu ớt, vừa va vào liền nhẹ nhõm đánh tan.

Khiến đám quỷ hồn đang ngây ngốc tại mặt sân tế đàn bạo lộ trong tầm mắt mọi người.

Có lẽ đám quỷ hồn cũng chẳng ngờ tới vòm phòng hộ dễ dàng bị người phá huỷ vậy đâu. Thế là đầu nào đầu nấy mặt mũi đều ngơ ngác, trông khá là buồn cười.

Chẳng còn nửa xu phong phạm hung ác quỷ hồn gì hết, nhìn vào có chút khiến người ta thương cảm.

Tuy nhiên, ác mộng của đám quỷ hồn này mới chỉ bắt đầu. Bởi vì sự khủng bố của hoả diễm phượng hoàng không dừng lại ở mức phá huỷ “lồng bàn” mà thôi.

Hay nói đúng hơn là đánh tan vòm phòng hộ, hoả diễm phượng hoàng tiêu hao không đáng kể. Đã vậy thì tất nhiên sẽ theo đà ập xuống sân tế đàn ở phía dưới.

Sau đó nghe đến “BÙNG” một tiếng, hoả diễm phượng hoàng đâm sầm xuống nền đá và nổ tung toé. Hoả diễm cứ thế lan ra bao trùm toàn bộ diện tích tế đàn.

Kết quả có thể nghĩ, hàng loạt âm thanh kêu gào thảm thiết vang vọng triền miên không dứt.

Trong đó hơn phân nửa quỷ hồn bởi tu vi quá kém, giây lát liền bị hoả diễm thiêu đốt thành khói xanh. Đám còn lại thì cố gắng cầm cự bằng cách điên cuồng phóng xuất ra âm khí.

Co cụm tập trung vô cùng đoàn kết, nỗ lực rất đáng được khen ngợi.

Nhưng liệu có đạt được sự thành công hay không? Vậy thì còn phải xét trên nhiều yếu tố.

Và trong tình huống hiện tại, yếu tố cần phải xem xét tới là thực lực.

Sáu mươi đầu quỷ hồn, thì có tới năm mươi bảy đầu vẫn còn đang ngây ngốc ở tầng thứ linh hồn thể. Không dựa vào số đông cầm cự thì thành khói xanh cả rồi.

Mà ba đầu tu vi mạnh nhất, cũng mới chỉ sờ tới cánh cửa tầng thứ ngưng tụ nhục thân mà thôi, còn chưa chính thức bước vào. Cần tu luyện thêm một thời gian nữa.

Mặc dù mọi nỗ lực và cố gắng của bọn chúng chỉ là hành vi dãy chết trong vô vọng. Nhưng công bằng để mà nói thì đây có thể xem như một kỳ tích phi thường to lớn.

Bởi xét trên khía cạnh tu vi, chúng thua kém Tiêu Diễm Phượng tận hai đại cảnh giới.

Hơn thế nữa, nàng ta chủ tu hoả hệ, một trong số những thuộc tính khắc tinh của sinh mệnh tà ác.

Và.. còn một gã khốn nạn đang không ngừng “rải thảm” phù lục nữa, hết hoả cầu đỏ rực lại tới tia chớp tím ngắt, ầm ầm trút xuống cứ như thể mưa boom bão đạn.

“Hay là tranh thủ cầu quỷ thần nguyền rủa một phen?”

Đám quỷ hồn rất không cam lòng đấy, trước khi hồn phi phách tán, đa số đều nảy sinh ý nghĩ hung ác. Có điều hiểu rằng chỉ là vô ích, sau cùng chán nản từ bỏ.

Không thấy người ta mới tẩy sạch lực lượng nguyền rủa ở đây sao? Còn cầu quỷ thần làm cái quần gì!

Ngồi trên bờ kè, lão giả và cô gái giống như hoá đá luôn rồi.

Dưới ánh sáng chiếu rọi của Tịnh Hoá Phù, đám quỷ hồn tất nhiên không thể ẩn tàng được nữa.

Thầy trò nhà này sau khi chứng kiến diện mạo kinh khủng của chúng, tròng mắt liền lồi ra, thiếu chút đã phá vỡ luôn cặp kính, miệng thì há nhét muốn vừa quả cam.

Vậy mà chưa đầy một phút, cái đám quỷ quái đáng sợ hơn cả quỷ quái trong phim kinh dị, liền bị nhóm người này tiêu diệt một cách phải gọi là ngon lành cành đào.

Giây phút choáng ngợp qua đi, cô gái gỡ túi xách quàng trên vai xuống, sau đó dúi thẳng vào trong tay Lâm Tiểu Tùng, tiếp nữa là khóc không ra nước mắt và nói:

“Tài liệu còn lại đều lưu trữ trong laptop, đây là tất cả rồi. Ta xin thề không còn giấu diếm gì nữa”

Nhếch miệng khẽ cười, Lâm Tiểu Tùng trả lại cặp xách, nhẹ nhàng nói:

“Tự tay xoá đi là được, cũng không cần phải sợ hãi. Nên nhớ Cấm Quân chúng ta đại diện chính nghĩa. Không bao giờ có chuyện gây thương tổn tới thường nhân”

Cô gái gật đầu như gà mổ thóc, nhanh tay mở cặp xách và lôi laptop ra. Tiếp theo là nằng nặc yêu cầu Lâm Tiểu Tùng phải tận mắt nhìn nàng ta xoá đi file tài liệu.

Cô gái vừa xong thì đến lượt lão giả cười khổ lên tiếng:

“Trong tay ta cũng còn tài liệu, nhưng là cất giữ ở nhà. Cái này có gì ngươi cùng ta đi một chuyến”

Không chút nghĩ ngợi, Lâm Tiểu Tùng gật đầu cười nói:

“Ta là tin tưởng lão đầu ngươi, nhưng đi một chuyến cũng được. Chúng ta tính ra coi như hữu duyên, biết nhà biết cửa sau này ghé thăm uống chén trà cũng tốt”

Tốt cái quần, nhà lão tử không có trà, lão tử chỉ uống coffe!

Đánh chủ ý tới đệ tử của lão tử? Tiểu tử ngươi ngay cả mơ cũng đừng có nghĩ.

Giao nộp xong đống tài liệu liền thay đổi chỗ ở mới được. Lão giả trong đầu âm thầm làm ra quyết định, ngoài mặt thì phi thường niềm nở, liên tục gật đầu cười nói:

“Vậy thì quý hoá quá, cửa nhà ta luôn rộng mở tiếp đón. Ngươi có thời gian thì cứ ghé qua, hai chúng ta vừa làm chén trà, vừa chơi ván cờ, bàn chuyện nhân sinh”

Lão sư có biết uống trà với chơi cờ đâu? Những lời này rõ ràng là giả dối.

Cô gái vừa ngồi nghe hai người nói chuyện, vừa không ngừng gãi đầu gãi tai. Mặc dù nghe chẳng hiểu ra làm sao, nhưng cả lão sư và gã thấp bé này dáng vẻ đều trông thật là dối trá. Bực mình quá, mới có mấy hôm chưa gội đầu thôi mà đã ngứa kinh khủng thế nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.