Dương Gian Phán Quan

Chương 214: Chương 214: Không còn tư cách để tiếp tục sống




Khói lửa qua đi, bề mặt tế đàn lúc này đã bị cầy xới trông lởm chà lởm chởm. Nhưng cũng chỉ là sứt mẻ trên bề mặt mà thôi, chứ tổng thể sân nền vẫn chẳng gặp ảnh hưởng gì mấy.

Quá cứng rắn, cứng rắn đến kinh dị.

Lúc này Tiêu Diễm Phượng tới gần hắn, cau mày nghi hoặc hỏi:

“Đám quỷ hồn vừa rồi sao yếu quá vậy? Không phải ngươi nói âm ổ gì đó hay sao?”

Thoáng chút xấu hổ, Cao Cường đầy bất đắc dĩ cười khổ trả lời:

“Ta từng nói thần thức không thể xâm nhập phía dưới tế đàn rồi còn gì. Chung quy bởi âm khí dày đặc nên ta đưa ra suy đoán có âm ổ vậy thôi. Còn đám quỷ hồn biến hoá trang phục hiện đại, rõ ràng là mới chết trong những năm gần đây, tu vi thấp kém là lẽ thường tình”

Nghĩ lại thấy hắn nói cũng phải, Tiêu Diễm Phượng gật đầu hỏi:

“Vậy bước tiếp theo làm thế nào? Đem chuyển rời sân nền tế đàn ra chỗ khác ư?”

“Ta đúng là dự định làm như thế” – Cao Cường híp mắt nói ra:

“Thế nhưng ta còn hoài nghi phần nền tế đàn có vấn đề. Khả năng nó là một tảng đá phi thường to lớn, được chôn tại đây trước cả khi có người tìm tới dựng lên tế đàn. Nếu đúng như suy đoán thì chúng ta phải đào đất xung quanh, chứ dịch chuyển nó đi là không thể”

Hướng mắt nhìn tới tế đàn, Tiêu Diễm Phượng thấp giọng nói:

“Ta có cảm giác thứ này bên dưới chôn giấu đồ vật kinh khủng nào đó. Tránh gây ra tai hoạ không thể khắc phục, ta kiến nghị đợi Nhàn lão trở về kiểm tra xem sao”

Thành thật để mà nói thì Cao Cường là muốn tiến hành đào luôn. Nhưng hiện tại hoạt động theo nhóm, hắn cần phải lắng nghe cũng như tôn trọng ý kiến của đồng đội.

Hơn nữa Tiêu Diễm Phượng đưa ra kiến nghị hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Bây giờ mà nhắm mắt làm bừa thì quá mạo hiểm, không khéo cái mạng nhỏ liền xong.

Không đắn đo suy nghĩ thêm nữa, Cao Cường gật đầu và nói:

“Vậy thông báo cho mở lại dòng chảy đi, chứ cứ phong toả cầu đường thế này không ổn”

Hiểu rằng việc này không làm khó được Nhàn lão, Tiêu Diễm Phượng khe khẽ gật đầu coi như đáp lại. Tiếp đó nhìn hướng Hoàng Đại Hùng với Đỗ Khải mà hô lên:

“Tập trung, thu quân”

Nghe vậy hai người họ liền chạy tới, Đỗ Khải nghi hoặc hỏi:

“Không phải khui âm ổ gì sao đội trưởng?”

“Chắc hẳn không có âm ổ ” – Tiêu Diễm Phượng lắc đầu nói:

“Khả năng tồn tại thứ hung hiểm hơn, cái này liền để Nhàn lão trở về gánh đi”

Trong khi Tiêu Diễm Phượng giảng giải tình huống cho Hoàng Đại Hùng bọn họ, Cao Cường tranh thủ bước lên tế đàn xem xét thoáng qua.

Đứng tại trung tâm tế đàn, hắn có thể đưa thần thức thẩm thấu xuống. Có điều vui mừng chưa được bao lâu thì bị lực lượng vô hình ngăn trở.

Mặc dù chỉ dò xét được hơn ba mét, nhưng qua đó Cao Cường biết được phần nền của tế đàn chỉ là tảng đá dùng để che đậy bên trên mà thôi.

Phía dưới có đồ vật gì thì không rõ, chỉ biết rằng nó toả ra âm khí rất mạnh. Có lẽ vì thế mà đám quỷ hồn kia mới chen chúc trú ngụ ở nơi đây.

Ài, càng lúc càng hiếu kỳ, sư phụ mau trở về đi a!!!

Mà thôi, chạy đi giải quyết việc khác cho đỡ sốt ruột vậy.

Nghĩ tới đây Cao Cường liền xem đồng hồ, sau đó hướng Tiêu Diễm Phượng nói:

“Đội trưởng, mọi người xem rồi trở về doanh trại trước. Ta còn chút việc riêng cần đi giải quyết”

Híp mắt nhìn hắn chằm chằm, thật lâu sau Tiêu Diễm Phượng mới gật đầu và nói:

“Chỉ duy nhất lần này. Nên nhớ ngươi hiện giờ là thành viên Cấm Quân, phải tuân thủ quy tắc”

“Rõ!!!” – Cao Cường đứng thẳng lưng nghiêm chỉnh hô một câu, dứt lời liền quay đầu chạy thẳng.

Nhìn theo bóng lưng hắn dần xa khuất trên bờ kè, Hoàng Đại Hùng gãi tai cười hỏi:

“Đội trưởng, tuân thủ quy tắc gì đó hắn làm được sao?”

Lạnh nhạt liếc xéo Hoàng Đại Hùng một cái, Tiêu Diễm Phượng không nói một câu liền rời đi luôn.

“Chậc.. chậc..” – Liên tục lắc đầu tặc lưỡi, Đỗ Khải tiến sát lại rồi mới thấp giọng nói:

“Đội trưởng dặn dò cho có thôi, chứ ai mà quản được tên hung thần kia. Ngốc nó vừa vừa thôi a”

“Thì ra là vậy” – Hoàng Đại Hùng gật gù đã hiểu, tiếp đó cũng hạ thấp giọng và nói:

“Ta cứ tưởng đội trưởng nghĩ đánh không lại, liền cậy quyền lên mặt, kiểu gỡ gạc chút thể diện”

“Chậc.. chậc..” – Một lần nữa lắc đầu tặc lưỡi, Đỗ Khải vô cùng thương tiếc báo tin:

“Hạ thấp giọng nữa thì đội trưởng vẫn nghe được. Thôi, cùng Tùng Choắt tự cầu nhiều phúc đi”

“Thôi bỏ mẹ!!!” – Hoàng Đại Hùng ngay tức thì hoá đá luôn tại chỗ, toàn thân triệt để lạnh thấu.

---

“Tằng.. tằng.. tằng..”

Tách khỏi tiểu đội, Cao Cường liền lôi chiếc hai kỳ từ trữ vật giới ra cưỡi. Lạng lãng đánh võng một hồi, rốt cuộc sau mười năm phút hắn mới chạy xe về tới đầu tiểu khu Than Thở.

Và tất nhiên không mất quá nhiều thời gian để chạy xe về tới nhà.

Lúc này trước cửa nhà đang đậu đỗ chiếc Rollroyce Phantom bóng bẩy của Lão Phệ.

Nhanh chóng dựng gọn xe trước cửa, xong xuôi Cao Cường liền nhảy vọt qua tường, rồi đi thẳng vào phòng khách sớm đã mở đèn sáng choang từ lâu.

Thấy hắn tiến vào, Hà Đông đang ngồi tại ghế thái sư liền đứng dậy nói:

“Ngươi đã về vậy giờ ta chạy đi Tây thành luôn”

“Đa tạ, để ngươi phải vất vả rồi” – Cao Cường mỉm cười gật đầu đáp lại.

“Ầy, đừng có khách khí như vậy” – Hà Đông chép miệng xua tay, sau đó nhớ ra một việc vội nói:

“Tình hình kinh tế của bằng hữu ngươi hiện giờ không tốt. Qua tìm hiểu thì nàng ta phải bán nhà đền bù hợp đồng do không đóng được phim. Giờ sống dựa cả vào hai cô bé trước đây làm thuê tại quán coffe. Chi phí sinh hoạt hàng ngày đã khó khăn, chưa kể tới thuốc men này nọ”

“Việc này ta cũng sớm biết rồi” – Cao Cường chép miệng thở dài, hơi chút suy nghĩ liền nói thêm:

“Không thì ngươi đóng vai người hâm mộ Huyền tỷ, tiếp xúc hai nha đầu kia rồi hỗ trợ một khoản tiền. Nhưng nhớ là đừng tỏ thái độ quá xum xoe, kẻo bọn họ nghi ngờ ngươi là lừa đảo mà từ chối thì khổ. Liền quyết định như vậy đi, phiền toái ngươi bận bịu giúp ta việc này a”

Đã từng xem phim Huyền tỷ cái gì đó đóng bao giờ đâu? Nhỡ bị hỏi tới thì ngu người à?

Kế hoạch này không được ổn cho lắm, có quá nhiều sơ hở, và rất dễ bị lộ tẩy.

Phải đổi kế hoạch khác, nghĩ tới đây Hà Đông ngẩng đầu mở miệng:

“Ta thấy.. Thánh họ!!!”

Đang nói chuyện trong phòng khách cơ mà? Thế quỷ nào tự dưng lại đứng cạnh xe luôn rồi?

Ài, chênh lệch càng lúc càng lớn. Hà Đông nhếch miệng cười khổ. Thôi được rồi, lên mạng tìm phim ngồi nghiên cứu xem. Nghĩ tới đây Hà Đông bấm khoá mở cửa, rồi mau chóng leo lên xe và lái đi.

---

Tóm cổ Hà Đông đưa ra ngoài cửa, xong xuôi Cao Cường trở vào phòng khách, liền đi thẳng tới trước mặt hai gã thanh niên hiện đang nằm co ro ở giữa phòng.

Không phải ai khác, hai gã này chính là hung thủ trực tiếp tạt axit Huyền tỷ.

Đút hai tay vào túi quần, Cao Cường mỉm cười nói:

“Lý do tóm cổ các ngươi tới đây là gì đã quá rõ ràng rồi. Giờ nói đi, là kẻ nào thuê các ngươi? Tốt nhất nên thành khẩn khai báo, đừng để ta phải dụng hình tra tấn”

Để chứng minh lão tử rất tàn ác, dứt lời hắn liền đưa chân dẫm lên bàn tay của gã hình thể mập mạp. Kết quả có thể nghĩ, gã này lập tức kêu như heo bị chọc tiết.

Nguyên nhân vô cùng dễ hiểu, bởi vì Cao Cường vừa mới dẫm nát bét ngón tay út của gã. Gồm cả thịt lẫn xương, như thể bị dát mỏng thành tờ giấy dính dưới nền.

Vốn đã bị Hà Đông tẩn cho một trận thừa sống thiếu chết, giờ lại ăn thêm pha dẫm đạp này, gã mập mạp sau một hồi kêu gào thảm thiết, liền thẳng cẳng hôn mê luôn.

Như nào đã dụng hình tra tấn rồi? Gã gầy gò còn lại run như cầy sấy nói:

“Là lão đại ra lệnh cho chúng ta đi làm, về phần người thuê là ai thì chúng ta không được phép hỏi tới. Cái này chỉ có lão đại với đám thân tính của lão mới rõ ràng. Ta xin thề những lời này toàn bộ là sự thật, nếu có nửa lời giả dối liền sẽ chết mà không được toàn thây”

Từ ánh mắt là biết gã này đang nói thật, Cao Cường hài lòng gật đầu, tiếp tục hỏi:

“Lão đại của ngươi là kẻ nào? Gã sống ở đâu?”

“Đông Ca lão đại Hoàng Long Bang” – Gã gầy gò không dám chậm chễ liền trả lời:

“Đông Ca nhà ở đâu thì tôm tép nhãi nhép như chúng ta không được rõ. Chỉ biết Đông Ca giành phần lớn thời gian ở tại Karaoke Hoàng Long số 49 đường Hoàng Gia, đây cũng là tổng bộ Hoàng Long Bang”

Nghe xong Cao Cường liền đi tới ghế thái sư và ngồi xuống, sau đó tiếp tục nói:

“Ta sớm đã điều tra rõ ngọn ngành của hai ngươi, không sai biệt với những gì suy đoán, Đông Ca gì kia ta sẽ hỏi thăm sức khoẻ sau. Còn bây giờ bàn đến chuyện xử lý hai ngươi cái đã”

Không chút chần chừ, gã gầy gò ngay lập tức quỳ gối, vừa dập đầu vừa cầu xin:

“Ta trên còn có cha mẹ già, dưới còn có con nhỏ thơ dại, làm ơn buông tha cho ta lần này”

Nhếch miệng khẽ cười, Cao Cường khinh bỉ nói:

“Các ngươi đều bị cha mẹ và họ hàng từ mặt. Sống vạ vật như mèo hoang chó dại, cô gái nào ngốc đến nỗi chịu làm vợ các ngươi mà đòi có con thơ? Nghĩ ta nói điều tra là dối trá sao?”

Không đợi cho gã này kịp nói thêm lời nào, Cao Cường nâng tay phất nhẹ một cái.

“Leng keng.. leng keng..” – Một chuôi chuỷ thủ rơi xuống nền gạch ngay trước mặt gã gầy gò.

Ánh mắt chiếu xạ hàn quang, Cao Cường lạnh lùng nói:

“Hai bàn tay các ngươi đã làm hại biết bao nhiêu số phận, biết bao nhiêu gia đình, chính các ngươi hiểu hơn ai hết. Trong mắt ta, các ngươi đã không còn tư cách để được tiếp tục sống trên cõi đời này. Một là cầm chuỷ thủ lên tự tay kết liễu chuộc tội đi. Và hai là để ta xẻo từng miếng thịt các ngươi xuống”

Hắn vừa dứt lời, gã mập mạp vốn đang bất tỉnh liền bật dậy chộp lấy chuôi chuỷ thủ. Có điều gã không làm ra hành động xông lên liều mạng gì đó, mà lẳng lặng cúi nhìn chuôi thuỷ thủ thật lâu.

Và rồi, dưới ánh mắt không thể tin được của gã đồng bọn, gã mập mạp nâng chuỷ thủ lên và tự đâm vào cổ họng của chính mình. Gã đâm phi thường dứt khoát, phập một nhát liền ngập lút cán.

“Ọc.. ọc.. ọc..”

Nhìn cảnh gã mập mạp ngã nhoài xuống nền không ngừng co giật, mắt thì trợn, miệng thì liên tục trào ra bọt máu đỏ lòm. Trong giây lát, gã gầy gò mặt mũi xám ngoét, xám y như tro tàn bếp củi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.