Dương Gian Phán Quan

Chương 20: Chương 20: Nhiệm Vụ Oái Oăm




Đúng bốn giờ chiều được tan làm ra về, Cao Cường tranh thủ tại cổng chợ chọn mua thức ăn. Lần này lượng thịt mà hắn mua về nhiều hơn gấp ba so với mọi ngày. Tất nhiên trứng gà cũng nhân tiện mua luôn một lần mấy chục quả về nhét tủ lạnh ăn dần.

Tuy mua trứng thế nhưng Cao Cường không mua mỳ nữa. Thà nấu nhiều cơm lên chút rồi ăn cơm nguội khi đói cũng được. Chứ mỳ quá bèo nhèo và thiếu chất, khi trước ăn tạm qua bữa không sao, chứ hiện tại mua về thì chỉ lãng phí tiền một cách vô ích.

Trở về tới phòng trọ, cắm nồi cơm điện, sào một đĩa rau và nấu một nồi thịt trứng kho tàu đầy ụ. Xong xuôi ổn thoả, Cao Cường ăn một chút rồi leo lên giường đánh một giấc tới tám giờ tối thì dậy.

Chưa biết có thể tập luyện võ kỹ được không, hay lại ngồi thở được một lúc thì đói gần chết. Cho nên Cao Cường quyết định tạm thời không mò ra bãi bồi nữa, mà ở ngay tại sân gác mái ngồi xuống thổ nạp.

Quyết định này có thể nói là sáng suốt vô cùng, bởi vì chỉ sau khoảng 2 giờ ngồi chỉ hít với thở thôi mà hắn cứ như thể đã làm việc tại công trường liền một tháng vậy. Đói cứ phải gọi là rã cả họng ra luôn.

Cao Cường xin thề có trời rằng hôm nay còn thấy đói hôm qua nhiều. Mà điểm này chắc là bởi do hắn thổ nạp dần đúng cách hơn hôm qua, vì thế mà cơ thể hắn hấp thu dưỡng chất cũng nhanh hơn trước chút.

Tu hành là không thể nóng vội, mà có muốn gấp gáp cũng chẳng còn cách nào. Việc duy nhất Cao Cường có thể làm đó là ra sức ăn uống để lấp đầy cái bụng, rồi sau đó leo lên giường mà niệm kinh.

---

Quanh đi quẩn lại vậy mà có một tháng trôi qua. Trong quãng thời gian này con đường tu hành của Cao Cường có thể nói là dậm chân tại chỗ. Hắn ngày qua ngày chỉ ăn rồi lại hít thở và hết hít thở rồi lại ăn.

Tuy vẫn chưa thể tiến hành tập luyện võ kỹ khiến Cao Cường có chút không vui. Được cái cũng không phải là hắn chưa có thu hoạch được gì, chẳng hạn hình thể hiện tại đã có cơ bắp trông rắn rỏi hơn nhiều.

Lực lượng cũng tăng lên trông thấy khi mà hắn đã khiêng vác được những thùng hoa quả nặng cả trăm cân. Có điều Cao Cường không muốn khoe khoang linh tinh, cho nên thường phải giả vờ đang cố sức.

Cũng không phải hắn muốn lười nhác nên làm thế, mà bởi vì cường lên quá nhanh rất dễ khiến người khác để ý. Chẳng may đến tai đám ban nghành khoa học, bị tóm lấy mổ sẻ nghiên cứu thì xong phim.

Ngoài việc trâu bò húc hơn thì còn có một chuyện khá là thần kỳ. Đó là đống sẹo lồi kinh tởm trên bụng Cao Cường vậy mà xẹp và nhạt đi thấy rõ. Về sau sẽ biến mất như chưa từng có cũng chưa biết chừng.

Bỏ qua những yếu tố kể trên, qua hơn một tháng chăm chỉ toạ thiền thổ nạp, Cao Cường đã bước vào tình trạng mà theo như những tiểu thuyết trên mạng hay viết thì có thể hiểu đó là gặp phải bình cảnh.

Đây không phải những lời vô căn cứ đoán bừa nói bậy, mà là đúc kết ra sau khi đã phân tích tỉ mỉ kỹ càng hẳn hoi. Dấu hiệu hiển hiện rõ ràng nhất có thể kể tới việc Cao Cường không bị cơn đói quấy nhiễu nữa.

Nên nhớ rằng trong quá trình Luyện Thể, để tẩm bổ từ da thịt gân cốt cho tới máu huyết và xương tuỷ. Bất kỳ tu sĩ nào cũng cần phải hấp thu số lượng dưỡng chất phải nói là phi thường khổng lồ.

Thành thật mà nói thì dưỡng chất có rất nhiều nguồn để hấp thu và dung nạp. Thế nhưng kẻ có trình độ mới tập chơi như Cao Cường thì chỉ có thể bổ sung dưỡng chất từ việc thổ nạp và ăn uống mà thôi.

Ấy vậy mà Cao Cường hiện tại có ngồi thổ nạp ê cả mông cũng chẳng thấy đói. Thay vào đó là cảm giác cơ thể giống như trái bóng bị bơm hơi quá đà vậy. Tức ngực khó thở và cử động nặng nề khó khăn.

Dám chắc khả năng tăng trưởng từ việc thổ nạp và ăn uống đem lại cho cơ thể của hắn đã đạt tới trạng thái bão hoà. Hay nói chính xác thì cơ thể của Cao Cường lúc này đã đạt tới đỉnh điểm đẳng cấp nào đó.

Nếu muốn tiếp tục hấp thu được dưỡng chất từ đồ ăn và thổ nạp, cơ thể của hắn phải đạt tới một đẳng cấp mới cường đại hơn hiện tại. Và để làm được việc này, Cao Cường nghĩ đã tới lúc tu luyện võ kỹ.

Có điều muốn tu luyện võ kỹ phá vỡ bình cảnh thể chất thì phải đợi trời tối. Chứ hiện tại Cao Cường bận bịu vì phải chạy xe tới trường THCS Tây Biên để mà đón con trai của Bình thúc tan học về cái đã.

Con trai Bình thúc – Nguyễn Đại Dương, hay vẫn được gọi bằng cái tên thân mật Đại Dương, năm nay 13 tuổi. Kẻ nào thích gọi tiểu tử này là Đại Dương thì kệ họ, còn Cao Cường thì cứ Tiểu Dương mà gọi.

Ấn tượng đầu tiên thì Tiểu Dương là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiền lành. Qua việc mỗi lần gặp mặt đều tự giác cúi đầu chào hỏi lễ phép là có thể thấy tiểu tử này đã được cha mẹ giáo dục vô cùng cẩn thận.

Ban đầu vốn tưởng đây chỉ là một nhiệm vụ đơn giản cứ đón về rồi thả ở cửa hàng là xong. Thế nhưng bố ai mà ngờ Bình thúc lại quẳng cho Cao Cường nhiệm vụ có thể nói là cái đê ma ma vô cùng phức tạp.

Chuyện là Tiểu Dương cái tên tiểu tử này rất ít nói, lần nào tiếp xúc nó cũng chỉ nói đúng một câu duy nhất khi chào đó là “Cường ca” rồi thôi. Không còn câu nào khác nữa như hỏi thăm sức khoẻ chẳng hạn.

Thành thật thì Cao Cường nghĩ rằng “ờ thì thiếu gia con nhà giàu nên nó chảnh chó thì kệ cha nó thôi”, thế quái nào về sau nghe đồng nghiệp ở cửa hàng tâm sự thì mới biết hoá ra là mình đã hiểu nhầm.

Bọn họ nói cho Cao Cường biết trước đây Tiểu Dương đã từng hoạt bát hiếu động như những đứa trẻ thông thường. Cho đến ngày mẹ của nó cũng tức là vợ của Bình thúc qua đời vì bạo bệnh, và kể từ đó Tiểu Dương liền trở nên lầm lì ít nói.

Đáng nói là sau khi vợ chết đi, không còn ai đỡ đần một tay nên mọi công việc tại cửa hàng đổ dồn hết lên đầu Bình thúc. Chính vì thế quanh năm suốt tháng Bình thúc phải đi đêm về hôm là khó tránh khỏi, thành ra Tiểu Dương rơi vào tình cảnh suốt ngày lủi thủi một mình.

May mắn là tiểu tử này chưa đến nỗi trầm cảm thu mình vào một xó cái gì đó. Thế nhưng tình cảm cha con thì lại càng ngày càng xa cách. Oái oăm hơn đó là 2 năm nay, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào đi nữa thì Tiểu Dương cũng chẳng hé răng nói lấy nửa lời với cha mình.

Nếu như Tiểu Dương nổi loạn dạt nhà đi bụi thì có thể hiểu là nó có thái độ thù ghét cha mình. Thế nhưng cơm vẫn ăn chung với cha, vẫn ngồi xe cùng cha mỗi khi về nhà , học hành thì bà mẹ nó thứ hạng cao chót vót. Chỉ duy nhất một việc không cùng cha làm đó là nói chuyện mà thôi.

Không cần đầu óc thông minh cũng có thể nhìn ra tiểu tử này là đang làm mình làm mẩy để cha phải quan tâm đến nó nhiều hơn. Dở hơi là ở chỗ Bình thúc cũng thừa hiểu chuyện này, nhưng thay vì gần gũi quan tâm đứa con trai bé bỏng của mình.. thì Bình thúc lại mắng cho Tiểu Dương một trận té tát.

Và thế là từ vấn đề tưởng chừng như chẳng có gì to tát, giờ đây lại phi thường khó giải quyết. Nhất là khi hai cha con dở hơi nhà này chẳng ai chịu nhường ai dù chỉ là một điểm bé tẹo tèo teo.

Nói chung là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Nếu như có thể thì Cao Cường chẳng muốn dính vào chuyện này làm gì. Bởi vì bản thân hắn còn có những rắc rối chưa giải quyết được đây.

Ngặt nỗi Bình thúc rất biết đưa người vào thế bí. Ông rủ hắn ra quán cháo lòng thi thoảng Cao Cường ghé vào ăn. Gọi ra vài món hai chú cháu ngồi lai rai, tỉ tê một hồi xong bắt đầu nhờ vả.

Chứng kiến Bình thúc đã lão tới nỗi tóc bạc phếch, mà còn ngồi khóc lóc kể khổ chuyện con cái thế kia. Cao Cường cho dù muốn từ chối trợ giúp cũng chẳng đủ tàn nhẫn để mà nói được ra thành lời.

Để rồi khi tan bữa nhậu ra về, trên vai Cao Cường gánh thêm một cái sứ mệnh mà chẳng mấy cao cả. Và đó là “tác động làm sao cho Tiểu Dương hiểu và thông cảm cho công việc của cha nó”

“Tằng.. Tằng.. Tằng..” – Tiếng pô ròn tan vang dội dần tiếp cận cổng trường. Nhớ lại mấy hôm trước khi lần đầu tới đón Tiểu Dương, đám bảo vệ còn tưởng Cao Cường là côn đồ rình mò trấn lột học sinh đâu.

Hiện tại tất nhiên đã không còn bị hiểu nhầm, thậm chí đám bảo vệ còn đặc cách cho Cao Cường dựng xe ngay cổng trường ngồi đợi. Đơn giản vì Bình thúc đóng góp không ít tiền bạc cho ngôi trường này a.

Đúng 4 giờ 15 phút chuông tan học reo, và chỉ sau hai phút ngắn ngủi Cao Cường đã thấy Tiểu Dương len lỏi từ trong đám bạn học đi tới trước mặt hắn và chào hỏi bằng một câu quen thuộc:

“Cường ca”

Tiểu tử ngươi giận dỗi lão cha nên kiệm lời thì cũng thôi đi. Chơi trò “ngậm miệng ăn tiền” này với ta làm cái quái gì? Cao Cường rất muốn quất cho tiểu tử này cái bạt tai vì tội sướng không biết đường sướng.

Nghĩ vậy thôi chứ Cao Cường cũng không ra tay được. Tiểu Dương cái thằng nhóc này lì lợm lắm, quất một cái lỡ sau đó nó tránh né mình thì làm sao mà hoàn thành lời hứa hẹn với Bình thúc được nữa.

Mà đầu óc Cao Cường lúc này đang ngập tràn bởi cảm xúc háo hức khi nghĩ tới tối nay bắt đầu tu luyện võ kỹ. Hắn hiện tại không có hứng thú làm gì cả, chỉ muốn về thật sớm nấu đồ ăn rồi còn ngủ một giấc.

Đã như thế thì việc đả thông tư tưởng của Tiểu Dương đành phải tạm thời gác lại một bên vậy. Trong đầu đã làm ra quyết định, Cao Cường ngoài miệng ngắn gọn một câu đáp trả:

“Lên xe”

Nguyễn Đại Dương nhanh chóng leo lên mặt yên phía sau, trong lòng cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Nguyên nhân bởi vì Cường ca hôm nay cư xử khá là lạ, không hỏi han nó đủ kiểu như mọi ngày. Chắc hẳn Cường ca bắt đầu thấy nản lòng trong việc trợ giúp cha nó rồi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.