Dương Gian Phán Quan

Chương 19: Chương 19: Trách Nhiệm Công Việc




Theo những gì ghi chép trong đầu thì công pháp thổ nạp là phương pháp hô hấp với tần suất hơi khác so với hít thở thông thường. Tuy nhiên cũng không quá cầu kỳ rắc rối, đơn cử như Cao Cường ngồi nếm thử có năm mười phút thì đã học được phần thượng của thổ nạp đó là “toạ thiền”.

Ban đầu còn hơi ngắc ngứ nên hô hấp của hắn cứ khò khè như đang ngủ ngáy. Xong qua nửa giờ thổ nạp thì đã thông thuận hơn nhiều. Mặc dù hít ra thở vào với tần suất còn sâu và mạnh hơn, nhưng cũng không tạo thành động tĩnh lớn nữa mà chỉ còn là những âm thanh gió thổi vi vu khe khẽ.

Nửa giờ toạ thiền thổ nạp này cũng để cho Cao Cường có những cảm nhận khá là rõ ràng. Đầu tiên phải kể đến cảm giác cơ thể bỗng nhiên lại thấy ấm áp thoải mái vô cùng.

Có điều qua nửa giờ tiếp sau nữa thì nhiệt độ trong người hắn tăng hơi cao quá, Cao Cường vì thấy nóng bức khó chịu mà phải cởi gần sạch quần áo, giữ lại độc có chiếc quần cộc.

Mặc dù không hiểu nguyên lý cụ thể ra làm sao, nhưng trong chỉ dẫn có nói đây là do hấp thu linh khí thiên địa đem bồi dưỡng thân thể, cho nên Cao Cường chẳng sợ hãi làm gì.

Chịu đựng cảm giác nóng bức cứ như phát sốt này để tiếp tục toạ thiền thổ nạp. Đúng như chỉ dẫn ghi chép có nói, cơ thể Cao Cường dần thích ứng với những biến đổi do linh khí đem lại.

Thế nhưng cũng là lúc cảm nhận thứ hai ập đến. Cao Cường tự dưng cảm thấy đói bụng một cách kinh khủng khiếp. Đói đến nỗi hắn phải ngay lập tức mặc quần áo vào để rồi chạy trở về.

Mở cửa phòng trọ, bật vội cái đèn, hắn nhanh như chớp lấy mỳ với trứng ra để nấu. Có điều nấu một nồi gồm 2 gói mỳ cùng với đập vào 2 quả trứng mà ăn xong vẫn chẳng thấy thấm vào đâu cả.

Hết cách thế là Cao Cường đành phải nấu thêm 3 gói mỳ với thả 3 quả trứng nữa, ăn sạch sành sanh mới thấy ấm bụng phần nào. Có thể nói lượng ăn gấp đôi so với lúc bình thường.

Trong chỉ dẫn có nói tới cái quá trình Luyện Thể này sẽ cần bổ sung rất nhiều dưỡng chất, thành ra sức ăn sẽ tăng mạnh. Thế nhưng mới chỉ là ngồi thiền thổ nạp thôi mà đã ăn nhiều gấp đôi.. Nghĩ tới cảnh tu luyện võ kỹ còn cần ăn nhiều hơn nữa.. Cao Cường cười không có nổi.

Mỗi tháng đóng tiền nhà các thứ hết gần 600 bạc, có đem toàn bộ số tiền lương ít ỏi còn lại để mua thức ăn thì cũng chẳng đủ. Thoáng liếc mắt về phía gầm giường ngủ, nơi hắn dấu chiếc hộp sắt mà Đỗ Chi Vương đưa. Xem ra đến lúc cần kíp thì bắt buộc phải dùng tạm số tiền này vậy.

Đã hơi muộn để tiếp tục chạy ra bãi cát bồi, vả lại trong hướng dẫn còn nói sau khi bổ sung thực phẩm thì nên nghỉ ngơi thả lỏng. Vì thế Cao Cường lựa chọn lên giường ngồi thiền tụng niệm Độ Tâm Kinh.

Có mấy hôm thôi mà cái khoản niệm kinh này của hắn tiến bộ lớn vô cùng. Nhớ lần đầu lẩm nhẩm được có vài câu đã lăn ra ngủ không biết trời đất là gì, thì hiện tại Cao Cường đã có thể niệm kinh tới nửa giờ.

Tất nhiên sau đó hắn lại lăn ra ngủ rất ngon lành. Mà cái điểm này thì Cao Cường đoán là có liên quan tới tăng trưởng linh hồn gì đó. Chắc hẳn linh hồn càng mạnh mẽ thì thời gian niệm kinh càng kéo dài hơn.

Không rõ bởi vì thiếu ngủ hay là do thân thể đang được cải tạo mà hắn ngủ một mạch tới 3 giờ sáng mới tỉnh dậy. Mặc dù cảm thấy tinh thần lẫn người ngợm đều nhẹ nhàng thư thái vô cùng, nhưng kèm theo đó còn có cảm giác đói bụng để cho Cao Cường thấy hơi muộn phiền.

Mỳ với trứng tích trữ có mỗi mấy gói nên chẳng còn gì để nấu. Đành chạy ra tới hàng quán ở chợ ăn tạm cái gì đó vậy. Nghĩ là làm, Cao Cường sau khi đánh răng rửa mặt xong liền mặc quần áo rời khỏi phòng.

Tránh quấy nhiễu giấc ngủ của mọi người, Cao Cường như thường lệ dắt bộ xe ra đầu xóm rồi mới nổ máy. Vừa ngồi lên xe thì có tiếng xe đạp đi từ trong xóm đi ra, kèm theo một giọng nói có phần già nua:

“Tiểu tử hôm nay đi làm sớm quá vậy?”

Giọng nói quen thuộc này để Cao Cường mừng rỡ vô cùng, hắn ngay lập tức móc ví tiền ra rồi nói:

“Hổ lão, gặp ngài thật may quá, ta đang đói muốn chết đây. Hổ lão bán cho ta 15 chiếc bánh bao với”

Hổ lão nghe vậy liền dừng xe lại, ông xoay người từ chiếc nồi trõ đặt trên yên sau lấy ra 15 chiếc bánh bao nóng hổi. Gói vào túi nilong rồi đưa cho hắn và mỉm cười hỏi đùa một câu:

“Có chơi bời gái gú gì không mà để đói bụng thế hả? Mua hẳn 15 chiếc ăn cho lại sức?”

Nghe mọi người truyền tai Hổ lão trước đây còn trẻ là dân giang hồ nên tính cách bỗ bã vô cùng. Cao Cường chịu thua cái kiểu ăn nói hèn mọn của lão luôn. Hắn trả cho Hổ lão 15 bạc kèm lời giải thích:

“Ta mua tới cửa hàng mời mọi người ăn cùng. Chứ làm gì có gái gú nào ở đây”

Hắn vừa dứt lời ngay lập tức thấy Hổ lão xì mũi tỏ vẻ coi thường. Đương nhiên lão giang hồ đã về hưu này không thiếu một phen buông lời dạy hư trẻ nhỏ:

“Có thế thôi mà đã xấu hổ e thẹn như đàn bà. Tiểu tử ngươi ngốc lắm, nam nhi đại trượng phu là phải bá đạo lên, mặt dày lên, như thế gái nó mới theo hàng đàn..”

“Ta đi trước, Hổ lão ngài đi thong thả” – Cao Cường quăng lai một câu rồi nổ máy xe mà bỏ chạy. Chứ ở lại nghe vì đại gia bán bánh bao này lải nhải thêm chắc là có niệm Độ Tâm Kinh cũng không đỡ được.

Đang yên đang lành tự nhiên muốn gái theo hàng đàn để làm cái gì? Ta nuôi bản thân mình ăn uống còn không xong đây. Cao Cường vừa lẩm bẩm một mình vừa tăng nhanh tốc độ chạy xe hướng tới chợ.

“Tiểu Cường nay làm sao tới sớm vậy?” – Hắn vừa đỗ xe trước cửa hàng, mấy người đồng nghiệp đang bốc dỡ hàng hoá thoáng ngừng tay lại mà hiếu kỳ dò hỏi.

Dựng và khoá xe cẩn thận xong, Cao Cường dơ cao túi bánh bao, cười đáp:

“Đói bụng quá bị tỉnh dậy sớm, gặp Hổ lão liền mua ít bánh bao. Ta để trên bàn, mọi người xong việc thì vào làm cái cho vui”

Đám người đồng nghiệp nghe vậy mỉm cười gật đầu đáp lại rồi tiếp tục công việc dang dở của họ. Cao Cường cũng không nấn ná nữa mà đi vào bên trong. Sau đó vừa ăn bánh vừa tiện thể pha một ấm trà.

Những người bán bánh bao dạo trên phố, đa số bọn họ đều là nhập bánh bao làm sẵn từ những cơ sở sản xuất hàng loạt. Sau đó đem về hấp chín và mang đi bán, giá mỗi chiếc cũng chỉ khoảng 50 đồng.

Giá bán rẻ lại muốn có lợi nhuận cao hơn, nên bánh bao dạng này thường được làm từ những nguyên liệu thừa thãi không đảm bảo chất lượng. Đã vậy trọng lượng và khối lượng mỗi chiếc bánh đều khá nhỏ.

Cao Cường dù khi trước có tiết kiệm đến mấy cũng chẳng bao giờ ăn loại bánh bao bán rong này. Bởi vì phải ăn vài cái mới no nên thực tế chẳng rẻ đi đâu, mà không khéo ăn xong còn mang bệnh vào người.

Có điều bánh bao mà Hổ lão bán thì không phải loại sản xuất hàng loạt kia. Từ khâu chọn mua nguyên liệu cho đến tẩm ướp rồi thì nhào bột nặn bánh, đều do Hổ lão tự tay làm lấy một cách vô cùng cẩn thận.

Chiều nào từ chợ về tới xóm trọ, Cao Cường cũng thấy Hổ lão đang cặm cụi làm bánh bao. Mà không phải chỉ riêng Cao Cường để ý, có thể nói rất nhiều người biết Hổ lão làm bánh bao đàng hoàng thế nào.

Bánh bao không chỉ có ăn ngon miệng mà khối lượng còn khá to, vì thế cho dù giá bán tận 1 bạc 1 chiếc thì Hổ lão vẫn đắt khách vô cùng. Nói thẳng ra nếu như lão thuê hẳn cửa hàng để mở bán cả ngày, có khi giờ phải gọi là Hổ lão đại gia rồi cũng nên.

Đáng tiếc rằng Hổ lão giống như đã chán cảnh hơn thua với đời. Thành ra mỗi ngày lão chỉ làm trăm chiếc bánh, rồi đạp xe túc tắc bán quanh chợ cho vui. Tuy không giàu có lên được, nhưng ít nhiều cũng dành dụm được chút tiền phòng ngừa khi ốm đau.

Chắc hẳn cái vị về hưu lão giang hồ này cũng là một người trong lòng mang cố sự đi..

Ngốn tận 5 chiếc bánh bao to vật vã xong Cao Cường mới không còn cảm giác đói bụng nữa. Vừa đứng lên thu dọn đống giấy lót bánh thì cũng là lúc Bình thúc tiến vào cửa hàng, hắn liền mỉm cười bắt chuyện:

“Có bánh bao Hổ lão làm, Bình thúc ăn cái cho vui”

Bình thúc mỉm cười gật đầu đáp lại, có điều khi nhìn thấy năm tờ giấy lót bánh đã bị bóc ra rồi kia ông liền trợn mắt mà hỏi:

“Tiểu tử ngươi bị quỷ đói nhập vào? Ăn sáng thôi mà nuốt hẳn 5 cái?”

Nghe thấy vậy Cao Cường không khỏi đỏ mặt xấu hổ, trong đầu nhanh chóng biên soạn lý do rồi đáp:

“Ta là đang phấn đấu tăng cân cho có da có thịt, như vậy mới có sức làm việc. Không đến lúc bị đuổi việc rồi thì có hối hận cũng không kịp đâu”

Bữa nào cũng ăn 5 cái bánh bao nhân đầy ụ thịt trứng mà Hổ lão làm, sau một tháng dám chắc liền béo như lợn chứ không chỉ có da có thịt đâu. Bởi vậy nghe hắn nói mà khoé miệng Bình thúc có hơi giật giật.

Có điều nhìn lại thì Cao Cường gầy quá, Bình thúc cho rằng hắn hấp thu dinh dưỡng không tốt. Chưa chắc ăn nhiều đã béo lên được, thành ra sau cùng Bình thúc cũng không mắng hắn ăn lắm quá làm gì.

Chẳng quan tâm Bình thúc ngồi đó nhai bánh bao suy nghĩ ngẩn người cái gì. Cao Cường chạy ra cửa hỗ trợ mấy người đồng nghiệp bốc dỡ hàng hoá xuống.

Hiện tại đã đi làm tới ngày thứ năm rồi, sức khoẻ cũng không còn vấn đề gì nữa. Cao Cường cảm thấy đã đến lúc làm dần những công việc nặng đi là vừa.

Cao Cường biết nếu như hắn tiếp tục lau chùi quét dọn thì Bình thúc cũng chẳng trách mắng gì. Thế nhưng đã đi làm thì phải biết tự giác với công việc của mình. Nhất là hắn xin vào làm nhân viên bốc dỡ hàng hoá, chứ không phải quét dọn vớ vẩn rồi ngồi chơi không cả ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.