Dương Gian Phán Quan

Chương 18: Chương 18: Chuẩn Bị Nếm Trải




Xếp đặt những thứ vừa mua về vào vị trí hợp lý xong, Cao Cường gắn sim mới vào điện thoại rồi kích hoạt. Sau đó không chút nghĩ ngợi mà bấm số của Lão Phệ rồi gọi đi.

Lão Phệ đúng kiểu chảnh chó, chuông cứ đổ tới ba lần là y như rằng bị ngắt kết nối. Cao Cường lì lợm bấm gọi tới lần thứ 6 thì Lão Phệ mới chịu nghe máy, kèm theo đó là:

“Cái đê ma ma thứ cẩu tạp chủng nào đấy? Không biết bây giờ mới chỉ 9 giờ sáng thôi sao? Cái đê ma ma nhà ngươi nữa chứ, lão tử đang ngủ ngon đâu. Không nói ra lý do làm lão tử hài lòng thì cái đê ma ma nhà ngươi ra đường cẩn thận trước sau đấy”

Ngủ cái con khỉ? Thấy số lạ không muốn nghe còn làm trò. Cao Cường biết tỏng chiêu trò của Lão Phệ rồi, có điều không ngại trêu chọc Lão Phệ một phen:

“Lão Phệ, ta bị côn đồ đâm suýt chết mà ngươi còn ăn ngon ngủ kỹ được sao?”

“Tiểu Cường?” – Nhận ra giọng của Cao Cường, xong Lão Phệ cũng chẳng đứng đắn được thêm chút nào cả: “Con gián ngươi thì chết sao được mà phải lo. Hắc hắc”

Nghe cái câu này Cao Cường ngay lập tức nghẹn họng. Cũng phải thôi, đã gọi điện được thế này thì đương nhiên là không còn vấn đề gì để mà phải lo lắng nữa rồi.

Mà trình độ cợt nhả đâm chọc của Lão Phệ cao lắm, Cao Cường trêu đùa là không có lại. Cho nên gạt bỏ ý nghĩ nghịch ngợm ra khỏi đầu, Cao Cường nghiêm túc nói vào điện thoại:

“Lão Phệ, đa tạ tương trợ khi nguy cấp. Ta hiện tại đã có việc làm, đợi có tiền liền gửi dần trả ngươi”

Tiếng thở dài từ đầu dây bên kia vọng tới, thật lâu sau Lão Phệ mới tiếc hận mà nói:

“Tiểu Cường, có đôi khi sống quá sòng phẳng sẽ trở thành rào cản ngăn cách mối quan hệ giữa người với người. Khi ngươi lên thành phố đi học, Phệ ca muốn trợ giúp nhưng ngươi không nhận thì đã đành. Dù sao khó khăn một chút ngươi cũng chẳng chết được, thậm chí nỗ lực phấn đấu hơn trong học tập”

“Thế nhưng bây giờ tiểu Cường ngươi dám vỗ ngực cam đoan là mình vẫn ổn sao? Hơn nữa ngươi nghĩ Phệ ca là loại người gì? Phệ ca khốn nạn đến nỗi ra tay giúp đỡ với mục đích chứng kiến ngươi sau đó phải làm việc bục cả mặt, nhịn ăn nhịn uống tích góp từng đồng từng xu để trả nợ?”

“Lão Phệ, ta không có ý đó” – Cao Cường cười khổ ngắt lời Lão Phệ.

Thật lòng mà nói thì Cao Cường quen biết với Lão Phệ đã có hơn ba năm, thế nhưng cũng chỉ là bạn bè có cùng sở thích đọc truyện trên Truyện Convert mà thôi. Ngay cả một lần gặp mặt nhau ngoài đời lai rai đôi ba chén rượu gì đó cũng chưa có.

Thử hỏi khi biết được Lão Phệ đã phải gánh lấy số tiền viện phí lên tới tận 50 ngàn bạc. Với cái số tiền cần nhịn đói bưng Coffe 5 năm mới đủ này, Cao Cường chắc hẳn phải thuộc dạng lừa đảo trơ trẽn lắm thì mới có thể bình chân như vại được.

“Ca biết ngươi không có ý đó. Mà dài dòng với thằng nhóc con như ngươi quá mệt mỏi. Phệ ca nói thẳng luôn, nếu như tiểu tử ngươi dám gửi trả tiền, vậy thì cắt đứt tình nghĩa huynh đệ này đi” – Lão Phệ ngay lập tức tiếp lời, chỉ là lần này giọng điệu của hắn nghe có vẻ rất quyết liệt.

Ngươi nói không cần trả ta liền phải nghe sao? Có điều Lão Phệ đang hơi hổ báo, tạm thời nên bỏ qua vấn đề tiền bạc dễ làm tổn hại hoà khí này. Cao Cường liền hỏi tới điều mà hắn đang lo nghĩ:

“Lão Phệ, ngươi điều tra vụ việc của ta sao?”

Một lần nữa tiếng thở dài truyền tới, kèm theo đó còn có tiếng động quẹt bật lửa và rít thuốc lá. Yên lặng rất lâu Lão Phệ mới lần nữa lên tiếng với một giọng điệu vô cùng ngưng trọng:

“Ngay khi biết tin ngươi gặp nạn, ca đã cho người điều tra. Mọi sự ca đều biết, chỉ có kẻ đứng đằng sau là ai thì không lần ra được. Mà kẻ này chắc chắn đã phát hiện có người nhúng tay điều tra, nên rất nhanh đem mấy gã đâm ngươi thủ tiêu sạch sẽ”

“Tiểu Cường, nghe Phệ ca khuyên một câu. Rời bỏ thành phố đó đi, tới đây ca lo cho ngươi công việc phát triển làm giàu. Không thì ngươi muốn đi học tiếp, ca cũng có thể lo lót được cho ngươi. Chứ nơi đó địa bàn xa xôi, ca muốn giúp cũng không có lực”

Đúng là Lão Phệ có khác, sống nghĩa khí vô cùng. Không chỉ quan tâm lý do hắn gặp nạn, thậm chí còn nghĩ tới tương lai cho hắn luôn rồi. Cao Cường trong lòng cảm động, sống mũi bỗng thấy hơi cay cay.

Lão Phệ càng quan tâm thì hắn càng không muốn Lão Phệ dính dáng tới để rồi gặp liên luỵ. Hít sâu vài hơi để cảm xúc bình tĩnh trở lại, Cao Cường chậm rãi nói vào điện thoại:

“Lão Phệ, đa tạ ý tốt của ngươi, thế nhưng ta cần ở lại nơi này. Có những việc ta không tiện tiết lộ. Ta chỉ có thể vỗ ngực cam đoan với ngươi rằng ta ổn và mọi thứ đều đang trong tầm kiểm soát”

“Điều cốt lõi là ta muốn tự giải quyết ân oán. Thế cho nên Lão Phệ, nếu ngươi coi ta là huynh đệ và còn tôn trọng ta.. Thì ta hi vọng ngươi không điều tra hay dính dáng gì thêm nữa. Ngươi hiểu ý ta chứ?”

Lão Phệ lại một lần nữa giữ yên lặng, chỉ còn tiếng rít thuốc nhả khói vẫn không ngừng truyền tới. Thật lâu sau vị huynh đệ chưa từng gặp mặt này của Cao Cường mới chịu mở miệng:

“Đã coi nhau là huynh đệ mà không tin ở nhau thì thật chẳng ra gì. Dù không muốn đâu nhưng ca vẫn quyết định tin tưởng ngươi một lần. Có điều tiểu Cường, nếu cảm thấy không ổn thì hãy chuyển tới đây. Phệ ca luôn sẵn sàng trợ giúp ngươi từ A tới Z”

Tốn nửa giờ hứa hẹn cam đoan đủ các kiểu, Lão Phệ mới chịu cúp máy. Cao Cường qua đó mà thở phào được một hơi. Có đôi khi được người quan tâm quá cũng không phải việc gì tốt.

Từ cắp xách lấy ra chiếc hộp Đỗ Chi Vương gửi gắm. Thành thật mà nói thì Cao Cường rất không muốn mở chiếc hộp này ra. Nguyên nhân do nhiều yếu tố chủ quan lẫn khách quan nên khá là phức tạp.

Xong trước sau gì cũng phải đối mặt cho nên hắn vẫn là bấm mã số đem mở nó ra. Không nghĩ tới Đỗ Chi Vương khi đó lại để vào nhiều tiền đến thế này. Có điều Cao Cường không động tới, mà trước tiến lấy mảnh giấy ra để xem Đỗ Chi Vương nhắn nhủ những gì.

---

Thoáng cái Cao Cường đã chuyển tới ở trọ nơi này được bốn ngày. Bởi vì đồ ăn tự nấu chất lượng đảm bảo hơn ra hàng quán, vậy là mỗi ngày hắn đều dậy từ ba giờ sáng để nấu nướng. Ăn xong nghỉ ngơi vài phút, hắn liền chạy xe tới chợ để hoàn thành công việc quét dọn cửa hàng của mình.

Cao Cường dụng tâm nên quét dọn lau chùi phi thường cẩn thận. Không những thế hắn còn đem phân loại trái cây riêng biệt, rồi sắp đặt sao cho có lề lối quy củ rõ ràng.

Mà buôn bán thực phẩm nhìn trông sạch sẽ gòn gàng ngăn nắp đương nhiên sẽ thu hút khách hàng hơn là cứ đặt bữa bãi lộn xộn, thành ra khách vào mua hàng đông lên trông thấy.

Hai ngày đầu mấy người nhân viên trong cửa hàng khó chịu với hành vi vẽ thêm chuyện của Cao Cường vô cùng. Chỉ là thái độ của Bình thúc với hắn rất tốt nên không ai dám nói ra.

Nhưng đến ngày thứ ba thứ tư thì bọn họ bắt đầu nhận ra ích lợi của sự thay đổi diện mạo cửa hàng rồi. Khách vào nhiều thì mua nhiều, lương thưởng cuối tháng cũng nhiều hơn nha.

Mà có ai chê tiền nhiều bao giờ? Vậy là chẳng ai bảo ai, cứ rảnh rỗi là tinh thần phơi phới đi sắp xếp lau chùi này nọ. Thành ra Cao Cường cuối cùng lại chẳng có mấy việc để mà làm.

Nhàn hạ cũng chẳng làm sao cả, dù gì thì Cao Cường vẫn quan tâm tới việc hồi phục của mình hơn. Không nghĩ tới mới qua bốn ngày mà thôi, đống chỉ ở vết khâu đã gẫy rụng sạch, vết thương ở bụng có thế nói đã không còn vấn đề.

Cao Cường dù vận động nhảy nhót tưng bừng cũng chẳng còn thấy đau đớn nữa. Cho nên hắn bắt đầu nghĩ tới chuyện bắt đầu tu luyện bộ công pháp thổ nạp đi kèm với võ kỹ lưu ở trong đầu.

Bốn giờ chiều Cao Cường hết ca làm việc của một ngày, hắn ngay lập tức trở về phòng trọ ngủ một giấc. Mọi hôm phải mười hai giờ đêm mới dậy, có điều hôm nay nếm thử tu luyện cho nên dậy từ bảy giờ tối.

Tu luyện võ kỹ nhảy nhót ầm ầm trên tầng gác mái, không cần nghĩ cũng biết sẽ bị Trương thúc cầm điếu cầy chạy lên quật chết. Cho nên Cao Cường lặng lẽ đi bộ về hướng sau lưng của khu xóm trọ này.

Tất nhiên là vì Cao Cường muốn tu luyện ở một nơi kín đáo không lo bị ai bắt gặp. Mà xung quanh đây thì chỉ có những bãi bồi mọc kín cỏ lau bên ven sông Thổ mới là nơi lý tưởng nhất để mà hắn lựa chọn.

Trời mùa đông bao giờ cũng tối om om, lại còn không quen thuộc lối đi. Hoàn toàn mò mẫm dựa theo cảm giác, thành ra vất vả lắm Cao Cường mới mò tới được một bãi cát bồi với cỏ lau mọc um tùm.

Lấy túi sỏi đeo bên hông xuống, Cao Cường nhắm ném loạn xạ một hồi. Nắm chắc ẩn dấu trong đám cỏ lau không có rắn rủng gì đó làm tổ, hắn mới thở phào yên tâm tiến thẳng vào sâu chính giữa.

Ra sức nhổ tận gốc một đống cổ lau, chẳng mấy chốc Cao Cường dọn dẹp ra một khoảng trống rộng khoảng chừng mười năm mét vuông. Có điều hắn còn phải tận lực dậm chân đem mặt đất cát phía dưới san cho bằng phẳng một chút cái đã.

Xong xuôi tất cả, Cao Cường đưa mắt thoáng nhìn lại một lượt. Có thể thấy tận dụng bao quanh là lớp rào chắn dày đặc cỏ lau cao tới 3 4 mét, hắn ở trong này tu luyện thì dù có kẻ nào vô tình đi ngang qua cũng khó mà phát hiện được điều gì.

Không quản dưới đất bẩn thỉu ra làm sao, Cao Cường cứ vậy ngồi bệt xuống nghỉ ngơi. Hắn nhân tiện nhắm mắt xem lại công pháp thổ nạp và võ kỹ ghi chép trong đầu. Tu hành thế giới, Cao Cường ta chuẩn bị nếm trải rồi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.