Dương Gian Phán Quan

Chương 17: Chương 17: Thuê Phòng




Để cho Cao Cường phải hơi bất ngờ vì hắn không nghĩ tới ở sâu cuối làng Ngũ Xã, vậy mà tồn tại một xóm trọ phi thường náo nhiệt gồm mấy chục căn phòng cấp bốn lợp mái tôn liền kề san sát.

Nhìn chung thì phòng khá nhỏ vì chỉ có khoảng 15 mét vuông mà thôi. Thế nhưng được cái lại có công trình phụ phép kín tại riêng mỗi phòng, sinh hoạt sẽ không bất tiện như những xóm trọ kiểu cũ.

Phòng to hay nhỏ đối với Cao Cường mà nói cũng không có vấn đề gì cả. Theo chỉ dẫn của Bình thúc cứ thế cho xe chạy thẳng vào cuối xóm trọ, nơi có một ngôi nhà 2 tầng rưỡi rộng lớn khang trang.

Trước hiên nhà có hai người đàn ông ngồi chơi cờ tướng trên chõng tre, nghe tiếng xe tới bọn họ đều ngoái ra nhìn, một trong hai người mau chóng đứng dậy cười nói:

“Bình lão ca, lâu lắm mới có dịp thế này hay để ta đi mua gì về ngồi làm chén?”

Bình thúc từ trên xe xuống, thuận tiện cười nói đáp lại:

“Để dịp khác lão ca mời ngươi một bữa, chứ trưa nay ta dính cuộc hẹn không huỷ được”

Người đàn ông nghe vậy cũng không dây dưa thêm, ông ta đưa mắt đánh giá Cao Cường trên dưới một hồi, xong mới quay lại cau mày trêu chọc Bình thúc một câu:

“Tiểu tử này họ hàng với lão ca thật sao? Bình lão ca, nói không phải chứ lão ca trông xấu như vậy, dám chắc con cháu trong nhà không thể nào dễ nhìn thế này được đâu”

Khỏi phải nói, vừa nghe xong câu trêu đùa này Bình thúc liền chạy ngay đi vớ lấy cái điếu cầy đặt cạnh chõng tre, vung vẩy nạt nộ ra điều muốn đập đối phương một trận:

“Thằng nhóc nhà ngươi lâu không ăn đòn nên ngứa da? Lại dám trêu đùa lão tử?”

Nhìn hai vị đại thúc này rượt đuổi nhau ầm ĩ mà Cao Cường không tránh được đưa tay xoa huyệt thái dương. Người đâu gần sáu chục tuổi đầu mà còn đùa cợt với nhau y như đám con nít ranh.

Chạy đuổi náo loạn xóm trọ một hồi, hai vị đại thúc này mỗi người ngồi bệt một chỗ ở dưới đất mà thở hồng hộc. Lớn tuổi ngồi dưới đất lạnh không tốt, Cao Cường liền chạy tới dìu Bình thúc đứng dậy.

Hành động quan tâm tới người cao tuổi này của hắn rất được Bình thúc tán thưởng. Khổ cái máu ăn thua nặng lắm, Bình thúc ngay lập tức nhân dịp đắc ý cười nhạo người đàn ông kia một phen:

“Thấy chưa? Lão tử mệt còn có con cháu lại dìu. Thằng nhóc nhà ngươi ngồi đó cho chết lạnh đi”

Người đàn ông kia nghe vậy tức lắm nhưng chẳng phản bác được. Vì ông ta là độc đinh lại có mỗi một người con trai mà cho đi du học mất rồi. Thôi thì đành tự lết dậy chứ biết làm sao bây giờ.

Để cho Bình thúc ngồi xuống chõng, Cao Cường chạy tới ý định dìu người đàn ông kia, xong chưa lại gần thì ông ta đã trừng mắt quát:

“Không khiến tiểu tử ngươi lo, lão tử chưa già đến nỗi ngay cả đi cũng không xong đâu”

Tưởng là người quen của Bình thúc mà muốn lên mặt với hắn thế nào thì nào lên sao? Hừ, không cần thì thôi, Cao Cường khẽ nhún vai rồi mặc kệ ông ta mà quay trở lại đứng sau lưng Bình thúc.

Cao Cường vốn tưởng hành động này của mình sẽ bị Bình thúc và người đàn ông kia mắng cho một trận đâu. Nào ngờ hai vị đại thúc tinh nghịch này thoáng nhìn nhau một cái rồi cứ thế cười phá lên.

“Bình lão ca, tiểu tử này không tệ. Tuy hơi láo toét một chút nhưng được cái không phải là đứa ba hoa chích choè” – Ngồi xuống chõng tre, người đàn ông vừa rót trà vừa tiện thể đưa ra lời nhận xét.

Cao Cường cũng mặc kệ vị đại thúc gàn dở này nhận xét ra sao đi. Có điều đúng lúc này Bình thúc lại quay lại nhìn hắn và nói:

“Đây là Trương Trấn, tính tình không ra gì nhưng dù sao hắn cũng là bằng hữu của ta. Ngươi nể mặt Bình thúc gọi hắn một câu Trương thúc hoặc Trấn thúc đi. À nói luôn, hắn là chủ nhà mà ngươi ở trọ”

Cao Cường khá là tán đồng với những gì Bình thúc nói, vừa nghe vừa khẽ gật đầu. Thế nhưng nghe tới câu “chủ nhà mà ngươi ở trọ” thì WTF? Cao Cường có xúc động muốn ngửa mặt lên trời mà tố khổ a.

Bình thúc ơi là Bình thúc, chủ nhà mà sao thúc không nói sớm? Giờ ta lỡ đắc tội mất rồi, nhỡ đâu sau này bị ông ta gây khó dễ như là tăng tiền trọ, hoặc cúp nước hay cắt điện gì đó thì phải làm sao bây giờ?

Nói chung chuyện cũng đã thế rồi, cùng lắm bị gây khó dễ thì chuyển nhà trọ khác là cùng. Cho nên Cao Cường chẳng thèm nghĩ ngợi nữa, khẽ cúi đầu chào hỏi một câu:

“Chào ngài Trương thúc, ta là Cao Cường”

Trương thúc khẽ mỉm cười gật đầu, ném cho Cao Cường một chùm chìa khoá, sau đó đưa tay chỉ lên tầng mái thượng của ngôi nhà và nói:

“Phòng ở trên đó, cầu thang bên hông nhà chắc ngươi thấy rồi. Tự lên xem phòng đi, ưng ý thì xuống bàn bạc chuyện ký hợp đồng”

Cao Cường vốn tưởng phòng trọ mà Trương thúc cho thuê là một trong những gian cấp bốn lợp mái tôn kia đâu. Có điều hắn không vội từ chối mà trước tiên cứ lên xem phòng cái đã.

Vì là tầng gác mái nên đương nhiên phải có sân thượng rộng rãi. Dựng cây dù che nắng, thi thoảng ngồi uống trà thả hồn ngắm nhìn dòng sông Thổ hùng vĩ chảy qua ở phía xa cũng không tệ.

Gian phòng trên tầng gác mái này có diện tích khoảng 25 mét vuông, bao gồm cả phòng tắm cùng với một góc nhỏ sắp đặt bàn bếp. Có thể nói rộng rãi thoải mái hơn những gian phía dưới kia.

Có điều chính vì sự rộng rãi thoải mái này mà Cao Cường hơi lăn tăn chuyện giá thuê. Cao quá thì túi tiền của hắn không cho phép, mà thấp quá thì chỉ e khiến Bình thúc phải thiếu Trương thúc ân tình.

Đem cửa phòng khoá lại cẩn thận, vừa xuống tới nơi Cao Cường bởi vì không muốn Bình thúc phải khó xử, cho nên trước tiên liền hạ thấp giọng nói thầm cho Bình thúc biết nỗi băn khoăn của mình:

“Bình thúc, phòng rộng thế này chắc giá thuê ngoài khả năng của ta. Mà ta không muốn Bình thúc ngài thiếu người ta ân tình cho nên giá rẻ cũng thôi đi. Ta kiếm cái nào nhỏ nhỏ thuê ở được rồi”

Bình thúc nghe xong không khỏi cười nhạt, ông cũng nhỏ giọng đáp lại:

“Ở xa trung tâm thành phố thế này đòi giá cao thì có chó nó thuê. Một tháng 500 bạc, rồi còn tiền điện nước linh tinh nữa. Cứ thuê đi, không phải nghĩ ngợi lăn tăn cái gì cả”

Chắc hẳn Bình thúc nói là sự thật cho nên Cao Cường không ý kiến gì nữa. Hắn liền quay sang gật đầu với Trương thúc:

“Trương thúc, ta thuê gian phòng gác mái này”

Trương thúc ngay lập tức đưa tới một hợp đồng tiện thể giải thích qua:

“Giá thuê phòng mỗi tháng cũng như giá điện nước đều ghi trong đó. Thời hạn mỗi lần ký 6 tháng, tiểu tử ngươi ghi tên tuổi với mã số cá nhân vào rồi ký là xong. Đặt cọc thì có Bình lão ca bảo lãnh nên khỏi cần”

Đọc qua hợp đồng không thấy điểm sai sót nào Cao Cường mau chóng điền những chỗ còn thiếu rồi ký tên, xong xuôi hắn liền cùng với thẻ cá nhân đưa cả cho Trương thúc và nói:

“Trương thúc cầm luôn thẻ mà đăng ký tạm trú cho ta”

Có điều Trương thúc chỉ nhận bản hợp đồng mà thôi, còn thẻ cá nhân của Cao Cường thì ông phất tay bĩu môi giảng giải:

“Ở trong thành phố mới lằng nhằng rắc rối như thế, chứ ở đây chẳng ma nào thèm đi kiểm tra cái đó”

Còn bận bịu việc kinh doanh nữa cho nên Bình thúc không muốn nán lại ở đây quá lâu. Nhất là Cao Cường đã thuê được phòng, bởi vậy Bình thúc vỗ vai hắn và nói:

“Chiếc xe này từ giờ giao cho tiểu tử ngươi sử dụng đi lại cho tiện. Giờ thì đưa ta trở về cửa hàng, xong rồi ngươi xem có thiếu đồ đạc gì thì mua sắm về đi, ngày mai đi làm cũng được”

Đúng là không có xe thì rất phiền toái, vì thế Cao Cường không có sĩ diện hão từ chối làm gì. Hắn quay sang muốn hỏi xem có thể gửi xe ở đâu thì Trương thúc như sớm biết liền nói:

“Mở cái cửa ở sát chân cầu thang mà cất xe vào đó, chìa khoá sẵn trong tay ngươi rồi. Tiện thể sáng sớm đi làm thì bật máy bơm nước trong phòng đó lên, nếu không khu trọ không có nước để dùng đâu”

Tuyệt đối là có dự mưu từ trước, nếu không thì đã chẳng gài chìa khoá phòng máy bơm nước vào rồi đưa cho hắn làm cái gì. Cao Cường không khỏi dở khóc dở cười với chiêu trò của vị Trương thúc này.

Việc cắm máy bơm nước cũng chẳng có gì nặng nhọc, mỗi lần lấy xe đi làm tiện tay mở lên là được. Vì thế Cao Cường gật đầu nhận lời, sau đó lễ phép chào hỏi rồi cùng với Bình thúc lái xe rời đi.

Dừng đỗ trước cửa hàng, Bình thúc nhanh chóng căn dặn Cao Cường chú ý mua đồ và đi đường cẩn thận, rồi lập tức xuống xe chạy đi tiếp chuyện một vị nữ khách đang xem xét lựa chọn trái cây.

Đại lão bản rồi mà còn chăm chỉ kiếm tiền như vậy bảo sao không giàu nha. Cao Cường chậc lưỡi cảm thán một câu rồi vòng xe chạy về hướng trung tâm khu chợ, nơi buôn bán các loại mặt hàng dân dụng.

Đồ đạc cần phải mua cũng không nhiều và Cao Cường cứ loại nào rẻ nhất thì mua. Trong đó có một bộ chăn gối, một bộ xoong chảo i nốc, bát đũa linh tinh cùng với một cái bếp điện loại dây mai-xo.

Mua xong những thứ đồ này hắn lại vòng xe chạy ra cổng tây mua ít gạo với thịt và rau củ. Sau đó liền chạy xe hướng về làng Ngũ Xã. Trước khi trở lại nhà trọ Cao Cường còn phải tạt vào hai nơi nữa.

Đầu tiên là một tiệm tạp hoá để mua những thứ lặt vặt khác như bàn chải đánh răng với các loại xà phòng này nọ. Cuối cùng thì là tiệm bưu điện để chọn mua một chiếc sim điện thoại mới.

Mua sim mới là để tránh trường hợp đối phương cao tay chơi trò lần tìm vị trí của hắn qua sim số cũ mà thôi. Sắp tới đi làm rồi, nhu cầu dùng tới điện thoại là rất lớn. Vả lại Cao Cường còn tính trở về gọi điện nói chuyện cảm tạ Lão Phệ một phen đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.