Mùa hè năm
ấy, Tây Thuần và Trình Dục Bắc cùng tìm chỗ làm thêm, đấy là lần đầu
tiên Tây Thuần đi làm, tuy hoàn cảnh nhà cô không khá mấy nhưng mẹ cô
không đồng ý cho cô đi làm thêm, luôn nói con gái ở ngoài một mình không an toàn, mẹ chỉ hi vọng con có thể có một cuộc sống vô ưu vô lo, dù như vậy đồng nghĩa với việc mẹ sẽ vất vả thật nhiều.
Tây Thuần
làm phục vụ ở một khách sạn nọ, cũng không cực lắm, có tiệc thì bày chén đĩa ra bàn, bê thêm thức ăn nữa, xong thì đứng liên tục một bên. Con
trai tính ra cực hơn nhiều, phải mang thức ăn từ phòng bếp đến, còn lại
thì nhân viên nữ lo. Phân công thế này làm Tây Thuần có cảm giác mình đã hi sinh rất vĩ đại, cắt hết móng tay dài cô đã dưỡng lâu ơi là lâu, lúc Trình Dục Bắc cầm kiềm cắt móng, cô cảm thấy mình đau đớn như chết đi
ấy, cô vô cùng yêu quý móng tay của mình mà lại.
Khi đó còn
bị Trình Dục Bắc cười vô mặt lâu ơi là lâu, anh vốn đâu có biết cô yêu
móng tay của cô cỡ nào đâu chớ, nhưng cô không trách hề anh, cô đâu nỡ
chứ.
Một tháng sau, Lý Tuệ Hiền liên tục gọi điện cho Tây Thuần giục hỏi sao giờ vẫn chưa chịu về nhà, Tây Thuần quyết định về nhà.
Cô rì rì
chạy đến kí túc xá nam, kí túc xá nam của đại học A hình như nữ sinh có
thể thoải mái ra vào, cô chạy vào phòng Trình Dục Bắc. Nghỉ hè, nhiều
bạn đã về quê nhà, thành phố A phải nói là siêu nóng mà, quạt mở liên
tục mà nóng thì vẫn nóng. Đa số sinh viên đều ước mong được nằm trong
nhà hưởng máy lạnh cho sướng. Suy ra giờ phút này đây chỉ còn mỗi Trình
Dục Bắc lẻ loi trong phòng, anh ấy đang giặt quần áo, nghe tiếng bước
chân đã đoán ngay là cô, đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại.
Cô bĩu môi, bước đến cạnh anh, đẩy mạnh anh ra chỗ khác, bắt tay vào vòi nước, nước lạnh kìa, hạnh phúc quá đi thôi.
Trình Dục
Bắc bó tay, cau mày, mới định mở miệng nói gì đó đã thấy những giọt mồ
hôi lấp lánh trên trán cô, kìm lòng không đậu lấy tay lau cho cô.
Cô ngoảnh đầu nhìn anh, anh cũng tươi cười nhìn cô.
Làm sao đây, cô không nỡ về đâu.
Anh lấy tay bóp mũi cô, sau đó rửa tay. Biết thế nào cô cũng qua đây nên anh đã mua một trái dưa hấu ướp lạnh từ sớm.
Trời oi bức, cô càng thích ăn dưa hơn nữa.
Trình Dục
Bắc lấy dao cắt trái dưa thành hai nửa, xong lấy thêm cái thìa trọt vô.
Cô thích ăn kiểu này, dùng thìa từng muỗng từng muỗng múc ăn, sau cùng
chỉ còn lại vỏ không.
Trình Dục Bắc chẳng ăn gì cả, nhìn cô ăn từng miếng từng miếng một, sau đó lấy khăn đưa cô chùi miệng.
Tây Thuần
múc một muỗng đút cho Trình Dục Bắc. Anh không chịu ăn cô liền làm mặt
lạnh ép anh ăn, Trình Dục Bắc hết cách, cô đút hai muỗng thì ít nhất anh sẽ ăn một muỗng.
Vị ngọt thanh thanh mát mát chảy vào bụng, cảm giác như cái nóng oi bức cũng theo đó mà tan biến.
Cùng ăn xong dưa hấu, cô mới phát hiện bàn lộn xộn đến mức không tả được, sàn nhà
cũng toàn hạt cô phun. Biết anh cuồng sạch nên rất tự giác đi quét dọn.
Trình Dục Bắc thấy cô thế này, cười dịu dàng, thật ra vẫn còn chút dáng
dấp của hiền thê lương mẫu…
Anh nghiêng đầu nhìn cô, từng động tác đều giống thế thật. Bất ngờ cô ngẩng đầu lên, “Kì nghỉ đến, anh định đi đâu?”
Phòng thuê anh đã trả từ lâu, với tính cách của anh tuyệt đối không về với ông bà đâu.
Anh hơi sững sờ, “Ở trường là được rồi.”
Cô cầm cây chổi càng chặt hơn, “Hay là anh… về nhà với em đi.”
Đây không
chỉ là lời bỗng nhiên nhắc tới, cũng không phải nói suông, cô thật sự đã coi anh như người một nhà, phải làm người đi cùng cô đến trọn đời, cô
không tìm thấy bất kì lí do nào để hai người tách ra, vậy hai người sẽ
bên nhau, mãi mãi bên nhau.
Ngày cô gặp được anh cô đã biết anh là người đàn ông mình muốn.
Nhận định anh sẽ là người đi cùng cô suốt kiếp.
Cô không nỡ cách xa anh, luyến tiếc giọng nói anh, luyến tiếc nếu không được thấy anh.
Trình Dục Bắc ngẩn người, “Dì hối em về à?”
Cô yên lặng gật đầu, sắc mặt cũng trầm xuống, anh không trực tiếp trả lời vấn đề của cô.
Cô chỉ thất
vọng trong nháy mắt, cô đã ngẩng đầu, vứt chổi sang một bên, chạy đến
bên người Trình Dục Bắc, ôm chầm lấy anh, hơi bị vô lại, “Em mặc kệ đó,
anh phải về với em, em về mình ên sẽ say xe, sẽ sợ nhiều thứ. Anh một
mình ở trường em cũng chẳng yên tâm cho được, thế nào cũng có cả đống mỹ nữ bay lại quyến rũ anh à, lỡ anh không cầm lòng được bỏ của chạy lấy
người chắc em khóc chết mất thì sao đây? Anh nhất định phải về với em,
phải theo dõi anh từng giây từng phút một em mới yên tâm được.”
Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô, lòng xúc động không thôi.
Anh nắm tay cô, “Được thôi.”
Chỉ cần cô nói, anh đều bất khả kháng.
Cô đâu nào biết mình quan trọng với anh bao nhiêu.
Anh ôm chặt cô, là tự anh không thể tách xa cô được, chứ không phải cô không thể xa cách anh.
Tây Thuần
không hề biết lúc này đây anh đang cảm thấy vô cùng bình yên, chỉ nghĩ
anh vậy mà không dạy dỗ cô chuyện cô dám vứt chổi lung tung, đúng là
chuyện lạ hiếm thấy nha.
Đêm đó Tây
Thuần không về phòng mình, cô không hề sợ hãi, tuy nhiên cũng chút căng
thẳng, chỉ tẹo tẹo thôi. Mấy cô bạn cùng phòng hay bán tàn này nọ cũng
từng đề cập qua chuyện này, thuê phòng ở ngoài cách âm không tốt, thường hay nghe những âm thanh kì lạ. Không cần nhiều lời cũng biết thanh âm
đó đại diện cho cái gì rồi. Thậm chí họ còn nói hai người yêu nhau, bên
nhau mà không xảy ra gì đó, dám chắc không bình thường luôn.
Bây giờ Tây Thuần cảm thấy lòng mình rối như tơ vò, tim mỗi lúc một đập mạnh hơn .
Cô thì hỗn
loạn rối rắm, lo lắng đủ điều trong khi người kia thì vẫn cứ bộ dáng
không biết sợ là gì, càng làm nổi bật bộ dạng khẩn trương ngốc nghếch
của cô.
Trình Dục
Bắc tựa vào cửa, nghiêng người nhìn cô, thấy mặt cô đỏ ửng, chẳng hiểu
mô tê gì cả, bỗng phát hiễn bầu không khí có gì đó mờ ám.
Anh bước đến, “Thật không về phòng ư?”
Cô gật gù, như đang quyết định một chuyện trọng đại, “Em muốn ngủ cùng với anh.”
Có lẽ đây là lời can đảm nhất trong đời cô từng nói, bởi vậy ngàn vạn lần đừng có bị từ chối nha.
Mặt cô đỏ dữ hơn nữa, đến cả dòm anh cũng không dám dòm nữa.
Trình Dục Bắc nhìn dáng vẻ của cô, khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Thực tế, đêm đó hai người bọn họ đều không hề ngủ.
Rõ ràng anh
đã ôm cô trong ngực, đã hôn cô điên cuồng nhưng kế tiếp vẫn không hề xảy ra chuyện cô chờ mong. Anh chỉ vẻn vẹn cô, trái lại cô thấy băn khoăn,
nghe nói đàn ông con trai khi đối mặt với người mình thích rất hiếm
người có thể kiềm chế được, thậm chí với các cô gái mình không có cảm
giác cũng có thể tiến thêm một bước nảy sinh quan hệ, nhưng anh cũng chỉ ôm cô, không hề vượt qua lôi trì.
Cô không biết cách nghĩ của anh.
Anh sợ, nhỡ
đâu… anh không thể cho cô tương lai, anh sợ người đàn ông tương lai của
cô biết cô không còn hoàn hảo sẽ tệ bạt với cô.
Mấy ai có
thể nắm chắc tương lai, anh biết chắc hẳn mình sẽ không bỏ cô lại, nhưng cuộc sống lại lắm bất ngờ, anh sợ người đàn ông tương lai của cô lại
không phải là mình.
Trình Dục
Bắc theo Tây Thuần về nhà cô, cổng thôn không sơ sài nhưng nhìn lớp gạch lam phai màu đủ thấy tuổi tác của nó rồi. Thôn cũng không lớn lắm, vắng tanh, giữa ban ngày cũng chẳng thấy bao nhiêu người, nói chi tới chuyện đi chơi.
Chỉ là vừa mới đứng trước cánh cửa màu đỏ đã phai màu, Tây Thuần đã làm chuyện khiến Trình Dục Bắc hết sức giật mình.
Cô gõ cửa hai lần, không có động tĩnh, rất tự nhiên đá một chân vào cửa, cửa mở ra.
Tây Thuần nhận thức muộn màng quay lại nhìn Trình Dục Bắc, phải nói xấu hổ vô cùng, “Thói quen…”
Hai chữ này làm Trình Dục Bắc hết biết nói gì.
Mà làm cho
người ta hết hồn hơn là Tây Thuần vừa mới vào cửa đã bị đá ra ngoài,
Trần Tư Dao đứng ở trong hai tay khoanh trước ngực nhìn hai người, “Tôi
mới ra chậm một chúc mà cô đã đạp banh cửa nhà rồi nhỉ?”
Tây Thuần không nhìn chị, “Có đạp banh chị đâu mà trách em chứ.”
“Cửa đau, tôi phát biểu nó.”
Tây Thuần mò mẫm cái cửa, “Cậu đau ở đây hả? Tớ không biết, dù có đau nhưng vì tớ đá yêu nên cậu cũng chẳng thấy đau nữa đâu nhỉ? Cho nên mời người phát
ngôn im miệng lại nhé.”
Đây là cách giao tiếp quen thuộc của Tây Thuần và Trần Tư Dao, một đinh một mắt, hệt như cãi nhau.
Trình Dục Bắc hơi bị gò bó đứng một bên, cũng chẳng nói xen vào chi cho mệt.
Mà Trần Tư
Dao cũng hay vô tình ngó qua Trình Dục Bắc mấy cái, Tây Thuần mới sực
nhớ ra mình phải giới thiệu, “Đây là Trần Tư Dao chị em.” Sau đó nắm tay Trình Dục Bắc, “Bạn trai em.”
Trần Tư Dao gật đầu, ngó Trình Dục Bắc từ đầu đến chân, chẳng nói câu nào nữa.
Trình Dục Bắc cũng gật đầu lại.
Giờ này Lý
Tuệ Hiền còn chưa về, Trần Tư Dao ở trên lầu trông coi Tiểu Bảo, Tây
Thuần với Trình Dục Bắc ngồi trên bậc thềm ngoài cửa. Gian nhà đúng như
tên của nó, nhưng xem ra đã cao tuổi, lại theo phong cách cổ xưa.
Anh rất chăm chú lắng nghe cô giới thiệu về nguồn gốc của gian nhà, là lúc cha dượng của cô còn rất trẻ đã nung nóng xây nên, cha thà làm người làm công
cũng không muốn đọc sách. Hồi trước hai bên cổng có trồng hoa quế, nhưng tới giờ cô vẫn chưa thấy chúng nở hoa, lá cây cứng lắm, như thể nó
không thể cho hoa ấy. Chỗ bậc thềm thấp nhất, hồi trước là trồng hai cây vạn niên thanh, vừa cao vừa khẳng khiu thẳng tắp. Sau này hoa quế bị
chặt mất, rồi lấp đất cho bằng lại. Còn vạn niên thanh thì bị chẻ làm
đòn gánh, không đẹp là không được phải không. Chỗ hồi trước trồng vạn
niên thanh nay trồng hai cây dành dành, thời kì ra hoa của nó tương đối
trễ, đợi hoa dành dành rụng hết nó mới nở, một khi nở là sẽ nở lâu ơi là lâu.
Trình Dục
Bắc nghe cô kể đủ thứ chuyện vụn vặt, tỷ như hồi nhỏ cô qua bãi phế liệu gần đây phát hiện ra hai chồi bí non liền dời về trồng dưới hai cây
dành dành, sau còn kết vài quả bí đỏ. Ban đầu không biết, cô lấy tay
đụng vào quả bí mới kết ra, kết quả chẳng bao lâu quả bí nhỏ đã chết,
sau này nghe người lớn nói không được đụng vô quả mới kết ra.
Hai người vẫn ngồi như thế đến khi trời nhá nhem tối Lý Tuệ Hiền mới về tới.
Lý Tuệ Hiền thấy Trình Dục Bắc xong vẫn không lên tiếng, điều này làm Trình Dục Bắc với Tây Thuần tương đối khẩn trương.
Nấu cơm Tây
Thuần ghét nhất là nhóm lửa, mặt mày xám tro, bụi đất đầy đầu, vậy mà
hôm nay lúc cô nhóm lửa một câu than thở cũng chẳng nghe thấy.
Thời còn nhỏ, cô với Trần Tư Dao luôn cùng nhau nấu cơm, một bếp trên một bếp dưới.
Trần Tư Dao
thấy bộ dạng này của cô cũng chẳng để cô được yên thân, “Em nói xem có
vết xe đổ của chị ở đây, có khi nào mẹ sẽ tống cổ cậu bạn của em ra
ngoài không nhỉ?”
“Im cái miệng quạ của chị lại đi.”
“Chậc, chắc không đuổi đâu, hổng chừng nửa đêm cầm dao lặng lẽ bước vô…”
Tây Thuần vô thức đưa mắt nhìn dao thái, “Trần Tư Dao, chị thử nói lung tung nữa xem.”
Tây Thuần
cầm cây kẹp sắt thò vô lấy miếng củi đang cháy đỏ rực, bộ dáng: chị mà
dám nói lung tung thêm nữa em sẽ ném qua cho biết tay.
Trần Tư Dao chợt thấy hết vui rồi, đành ngậm miệng.
Không phải Tây Thuần không lo lắng sự việc sẽ tệ hại như thế, người mình quan tâm, sao không lo lắng cho được chứ.
Lý Tuệ Hiền không nhiệt tình với Trình Dục Bắc mấy, mà cũng chẳng tệ bạc gì cho cam.
Vài sự kiện kế tiếp, thái độ Lý Tuệ Hiền dành cho Trình Dục Bắc chuyển biến rất lớn.
Lý Tuệ Hiền
thường hay tới sườn núi hái cỏ đắng, đầy cả sọt. Trình Dục Bắc sẽ đi
theo bên cạnh bà, nhắc bà chú ý địa hình, mang thêm một cái lưỡi liềm
cắt cùng bà, khi đầy sọt, sẽ chủ động đeo sọt về phơi trên đá. Khi cả
hai đều đã mệt đến mức mồ hôi đầy đầu, Tây Thuần sẽ đưa nước đến, không
thì mang nón cỏ đến cho hai người.
Lý Tuệ Hiền
là người cố chấp, cho dù khuyên bà thế nào cũng vậy, bà muốn ra ngoài
cắt những loại cỏ này, phơi nắng rồi bán lấy tiền, chẳng được mấy đồng,
nhưng tự bà muốn như vậy.
Quần áo của
Trình Dục Bắc giờ nằm trong trạng thái tuần hoàn liên tục, mồ hôi ướt
nhẹp, rồi nắng gắt hong khô, sau đó lại ướt nhẹp mồ hôi, rồi lại hông
khô…
Chẳng những thế, Trình Dục Bắc còn trông nom Tiểu Bảo, chơi đùa với cậu nhóc nữa.
Trần Tư Dao
mà có việc ra ngoài, Trình Dục Bắc rãnh sẽ tắm cho Tiểu Bảo, thay tả cho nó. Hôm nay Trần Tư Dao mới đi chợ về, vừa về liền thấy Trình Dục Bắc
đang tắm cho Tiểu Bảo, tắm xong cho cậu nhóc còn mang quần áo bẩn đi
giặt, giây phúc ấy, cô biết thế nào là cảm giác không thể thốt nên lời.
Cô biết, mọi thứ Trình Dục Bắc làm, chẳng qua bởi cô là chị của Tây
Thuần, thế thôi.
Trình Dục
Bắc ngủ phòng Tây Thuần, Tây Thuần thì ngủ ké phòng Trần Tư Dao, thỉnh
thoảng Tiểu Bảo bật khóc, Tây Thuần ngủ không được ngon, Trình Dục Bắc
sẽ chủ động đề xuất để anh trông cậu nhóc một hai buổi tối, chẳng qua
anh hi vọng Tây Thuần được ngon giấc.
Đêm xuống, Tây Thuần thở dài nói với Tây Thuần: “Không chỉ mắt nhìn đàn ông của em tốt hơn chị mà số cũng đỏ hơn chị nhiều lắm.”
“Gì hả?” Tây Thuần mơ mơ màng màng, không nghe rõ những điều Trần Tư Dao đang nói.
Thực tế là
khi Trần Tư Dao nhìn thấy Trình Dục Bắc, đâu đó có chút xúc động. Cô
cũng từng mơ, cùng người đàn ông đó sống dưới một mái nhà, cô ôm con nấu ăn, anh ấy rửa chén. Có lẽ giấc mơ quá đẹp, nên không nhịn được thở
dài.
Từ đó, Lý Tuệ Hiền hoàn toàn xem Trình Dục Bắc như con trai mình, Trần Tư Dao cũng xem anh là em rể của mình.
Nhiều năm sau, khi Tây Thuần trở lại rừng phong đầy lá đó, chỉ là người bên cạnh năm nào đã mãi mãi sánh vai cùng đất trời.
Cô tự hỏi
bản thân mình đã bao giờ hối hận vì đã thích lá phong chưa, từng đau đứt ruột, từng nuối tiếc, sau cùng cũng chỉ trở thành một dĩ vãng xa xôi.
Cô thích lá phong, một tình yêu nồng cháy, như đóa hoa cúc xanh chính là tình yêu mãi khắc sâu trong tim.
Cô thích đựng một tình yêu thuộc về riêng mình ấy vào một góc trong tim, như đại diện cho dũng khí kiên định nhất của cô.
Năm đó, rừng Phong Diệp thành phố Q hấp dẫn rất nhiều du khách.
Năm đó, cô lắc tay Trình Dục Bắc, nhất định phải xem cho bằng được rừng Phong Diệp được mệnh danh đẹp nhất này.
Cô còn nhớ
rõ ánh mắt cưng chìu của Trình Dục Bắc, cô còn nhớ rõ hơi ấm từ lòng bàn tay của Trình Dục Bắc, cô còn nhớ Trình Dục Bắc cười rực rỡ với cô bằng tất cả thanh xuân.
Hết thảy mọi thứ cớ sao lại xảy ra?
Dường như tới tận bây giờ cô cũng chưa từng tham dự.
Khi bọn anh đến, đầu tiên là tìm chỗ trọ, bởi đây là khu du lịch nên phòng cực kì đắt.
Bọn họ đang hỏi thăm giá cả từ ông chủ,bỗng nhiên động đất nhà cửa rung động dữ dội.
Cô giật mình, tay lập tức bị Trình Dục Bắc nắm chặt, anh mang cô chạy ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, cả nhà trọ tối đen.
Hình như cô bị cái gì đó đập trúng, trong tầm mắt tất cả đều là khói bụi.
Cô không biết hai người bị đè bên dưới, trên là bê tông cốt thép vụn vỡ.
Cô không
biết có người lấy cơ thể làm lá chắn bảo hộ, dùng giọng nói yếu ớt gọi
bên tai cô: Tây Thuần, Tây Thuần, em mau tỉnh nào, mau tỉnh nào…
Cô không biết, nước mắt anh rơi xuống khi cô hoảng sợ: em phải làm sao, làm sao mới có thể cứu được anh đây?
Bảo bối, tỉnh dậy nào…
Không ai hay biết, anh lấy điện thoại ra thế nào, bấm từng chữ từng chữ một, dù không tín hiệu vẫn gửi tin đi.
Không ai hay biết anh ôm trong lòng tình cảm thế nào để bảo hộ cô gái trong ngực mình.
Hết thảy đều biến thành đầu đề tạp chí ngày hôm sau ‘Nam sinh si tình hi sinh sinh
mệnh bảo hộ bạn gái’, trong bài viết ngắn có một câu giới thiệu về chàng trai thanh xuân nhiệt huyết năm ấy: chở che cô gái dưới người, biến
thân thể mình thành tấm khiên thép rắn chắc nhất, đỡ những tảng bê tông
vụn…
Bóng tối mất đi ánh sáng le lói từ điện thoại, ánh sáng mỏng manh cũng hòa thành màu đen bóng tối.
Tin nhắn thay lời người ngủ say không kịp nói: em nhất định phải sống, vì anh mà sống, sống thật hạnh phúc.