Ba năm sau…
Mỗi
người trong chúng ta đều đang chờ một người xuất hiện, chờ anh ấy cứu
rỗi mình, chờ anh ấy dành tình cảm cho riêng mình, chờ anh ấy coi mình
là duy nhất trên cõi đời này.
♪Trần Nhất Lâm
Nheo mắt,
chẳng hề nghe thấy tiếng chuông báo thức chói tai, ngược lại chỉ nghe
mỗi tiếng mẹ, “Trần Nhất Lâm con còn chưa định lăn khỏi giường chắc?”
Rất không vừa lòng nắm chặt chăn, “Chuông báo có reo đâu, mới sáng sớm gọi con chi vậy?”
“Gì hả?” Mẹ lại cao giọng, “Ba cái chuông reo inh ỏi đến nỗi con chó ngoài sân cũng nổi đóa mà con còn không hay biết á?”
“Gì?” Tôi
vội đứng dậy, nhìn đồng hồ đầu giường, thôi chết, mới đó mà 9h5p rồi.
Vừa cấp tốc đồ ngủ thay đồ đi làm vừa trách mẹ đang đứng một bên, “Biết
trễ thế sao giờ mớ gọi con.”
Mẹ nhín vai bó tay, “Ai bảo con nướng ghê thế.”
Làm mặt quỷ
với mẹ rồi vọt chạy vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, nhìn gương mặt
không hề chải chuốt gì trong gương, thở dài. Trần Nhất Lâm, năm nay cô
đã 26 tuổi rồi đó, tuổi này chị cô đã có thai sống chết đòi gã cho anh
rễ rồi. Hiện tại tôi hoàn toàn không có thành tựu nào, không có IQ hơn
người, không xinh đẹp rạng ngời, cũng chẳng có trình độ gì đáng để người ta ngưỡng mộ, tôi là một cô gái hết sức bình thường.
Tất nhiên đây toàn mẹ tôi phán.
Tôi rõ hơn
ai hết, tuy tôi không phải người ưu tú nhất, nhưng cũng không tầm thường như mẹ hình dung đâu. Ít nhất trung học cũng có nhiều nam sinh viết thư tình rực rỡ màu sắc cho tôi, tuy tôi không giỏi nhất, nhìn lên tôi
chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống cũng chẳng ai bằng mình.
Dĩ nhiên tất cả không thể tách rời cha mẹ tôi, họ cho tôi tổ ấm yên bình.Tôi có 1
anh trai cùng 1 chị gái, anh lo liệu chuyện công ty, chuyện khác đã có
chị lo, thế nên tôi nghĩ tôi là người hạnh phúc nhất.
Nhưng tôi
cũng không cách nào phủ nhận một chuyện, sinh nhật 26 tuổi của tôi, cho
dù luôn ra vẻ không bận tâm, nhưng nhìn những diễn đàn, những topic về
đề tài ‘gái ế’ là lại thấy chán chường. Nhất là cha mẹ tôi, cực kì mê
xem Phi thành vật nhiễu của đài truyền hình Hồ Nam, thật ra họ xem thôi
cũng đâu có chuyện gì, quan trọng là họ đang xem lại hay vô tình cố ý
liếc qua cô, ánh mắt đó, đủ để tôi hạ quyết tâm nhất định phải có bạn
trai.
Thích nhất
là người ấy mặt mũi cũng ổn, tính tình cũng ổn, gia thế cũng ổn, trình
độ cũng ổn, rồi sẽ đưa anh ấy về ra mắt họ, cho họ thấy con gái họ cũng
rất là có tiền đồ. Chỉ là mỗi lần nghĩ vậy xong lại vô thức vỗ đầu mình
mấy cái: cô hai mươi mấy tuổi chứ không phải mười mấy tuổi nửa, ở đó mà
còn mơ mộng.
Thế mà Trình Nghi Bắc lại giống như một giấc mộng tốt đẹp bước đến bên đời tôi.
Và thế là lúc họ xem ‘Phi thành vật nhiễu’ đã không dùng ánh mắt đầy thâm ý như thế nhìn tôi nữa.
Tôi buồn
cười vì những suy nghĩ này. Rửa mặt xong, thoa lớp son mỏng, trang điểm
nhẹ. Dạo trước trên mạng bùng lên một tin hot, cô gái Hàn quốc không tẩy trang hai năm liền làn da không khác nào người 40 tuổi, hại tôi sợ như
điên, từ đó cũng không dám trang điểm đậm nữa, bất kể thế nào cũng không tốt cho da. Vì thế mà tôi học mẹo trang điểm, chị cũng từng nói, trông
tôi hợp với cách trang điểm nhẹ hơn.
Chuẩn bị xong hết xách túi chuẩn bị ra ngoài. Mẹ ở sau gọi lại, “Không mang cơm theo à?”
“Không, ngoài công ty có bán mà.”
Lái chiếc
Mini Cabrio trên đường, chiếc xe này lúc trước là của anh tôi, chạy lâu
rồi mà vẫn bền, không có ý định đổi mới, nguyên nhân lớn nhất là đổi xe
đủ thứ phiền. Chiếc xe này mùa hè là hệt như đang đi xông hơi. Kể cũng
lạ, không ngờ lúc đi thi bằng lái cảm thấy sau này mình sẽ có bạn trai
chở, không thì cũng mời lái xe. Nhưng đã học rất nghiên túc, cực nhọc,
cảm thấy nếu mình mà không lấy được bằng lái vậy mình hết cứu nổi rồi,
bởi thế cứ kiên trì.
Đi ngay giờ
cao điểm? Kẹt xe, cứ nhích nhích từng chút một, bình thường thì không
sao, mọi ngày đi rất sớm, giờ thì không phải vậy. Thật là, đã trễ còn
gặp xui nữa chứ.
Hồi trước có xem trên tin tức, chẳng phải bảo thành phố Bắc Xuyên giao thông thuận
lợi lắm ư, chẳng lẽ những kênh tin tức bây giờ toàn lừa người đọc trung
thực à?
Đường vừa thông lại dính đèn đỏ. Đây giải thích rất rõ câu nhà dột còn gặp mưa đêm.
Tôi nghi ngờ có phải tại tôi lén đọc ‘Bộ bộ kinh tâm’ trên mạng không, thấy wed vừa
đăng lên toàn bộ, không nghĩ nhiều lập tức nhào lên xem, tuy phải down
app cái trình duyệt xem phim đó về rất là phiền, nhưng cứ vừa thấy ‘Bộ
bộ kinh tâm’ hoàn thì những phiền phức đó cũng hóa mây bay, Trần Nhất
Tâm nói tôi là minh chứng điển hình của kẻ qua cầu rút ván, mắng những
cá nhân chuyên đăng phim vi phạm bản quyền, ngoài mặt là quảng cáo phim
rầm rộ cho người ta, quay lưng lại đã cướp gần hết người xem. Thôi được, tôi thừa nhận mình là người xấu, ai bảo ta không cưỡng lại được cám dỗ
cơ chứ. Quan trọng là tôi lại úng não gọi cho Trần Nhất Tâm bảo chị ấy
xem Bộ bộ kinh tâm chung với tôi, ai dè không quên lúc đó đã là 2 giờ
sáng, bị người chị yêu quý luôn coi giấc ngủ là niềm hạnh phúc nhất cuộc đời trách cho nửa tiếng.
Cuối cùng
cũng xem xong hết Bộ bộ kinh tâm, còn nói hôm nào đó rãnh sẽ xem lại lần nữa. Phải nói tôi thật sự rất thích thập tam gia, cũng phải công nhận
đôi mắt của Bát gia rất đỗi dịu dàng, Tứ gia vô cùng uy nghiêm, nhưng
vẫn rất đau lòng vì Thập tam gia.
Tập cuối,
khi Thập tam trao rượu độc cho Cửu gia với Bát gia, nhớ rõ tình tiết này cũng y chang trong nguyên tác, đan xen nhau, phải nói là rất hay. Nhưng tôi cũng là người lý trí, phim chuyển thể không tồi, nhưng PS, kĩ xảo
còn non kém quá, nhiều bạn trên mạng nhặt được cả đống sạn, nhưng cũng
đâu ảnh hưởng gì tới sự yêu thích của tôi đối với phim và tiểu thuyết
này.
Nếu tôi nói với Trình Nghi Bắc tôi xem phim nên đi trễ, không biết vẻ mặt anh ấy sẽ ra sao nhỉ?
Đổi lại tôi
tin anh ấy sẽ không có biểu cảm gì hết, cùng lắm là mím môi, kế tiếp sẽ
cười nhẹ. Dù trong văn kiện cấp dưới giao có sai sót lớn anh ấy vẫn điềm tĩnh nói: mời cô/cậu nộp đơn từ chức trước trưa mai, nếu có thể tốt
nhất cô/cậu đừng để những sai sót ngớ ngẩn thế này xuất hiện nữa.
Đó chính là
tác phong làm việc của Trình Nghi Bắc. Ở bên anh hơn 1 năm, tôi chưa bao giờ thấy anh nổi giận bao giờ, dù cho anh không tán thành ý kiến đó,
anh vẫn kiên nhẫn nghe người kia nói hết sau đó mới nói quan điểm của
mình. Cha từng nói, những hành vi thông thường của một người sẽ phản ánh trình độ giáo dưỡng của người đó, kiên nhẫn và lắng nghe là hai khả
năng cơ bản nhất của người có giáo dưỡng, nhưng đa số lại không ai làm
được.
Không còn chướng ngại phía trước, dùng tốc độ nhanh nhất có thể, chỉ mong có thể nhanh tới công ty.
Giá hôm nay
không phải là thứ sáu, giá hôm nay không có buổi họp thường kỳ, tôi cũng không gấp như vậy đâu. Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất nếu tôi không
phải bạn gái Trình Nghi Bắc, tôi cũng chẳng tận tâm trách vầy đâu. Suy
cho cùng nếu tôi mà muộn, chắc chắc sẽ lan ra những lời nói xấu như này: chẳng phải cô ta là bạn gái Trình tổng à? Không dậy sớm nổi à?
Ta không quan tâm những lời này, nhưng những lời nói ấy nhất định sẽ ảnh hưởng đến Trình Nghi Bắc.
Nhưng tôi
thật sự rất hạnh phúc. Thân phận bạn gái của Trình Nghi Bắc, vậy mà may
mắn nó lại thuộc về tôi. Gặp anh là một chuyện rất bình thường, chẳng có cuộc gặp gỡ đáng nhớ như bao người khác, cũng chẳng oanh oanh liệt
liệt, chẳng qua chỉ bởi một ánh mắt mờ nhạt, tôi đã vì anh mà trầm luân.
Trong hôn lễ của chị tôi, anh đại diện của Quang Ảnh tham dự hôn lễ, ở thành phố Bắc Xuyên ai ai cũng biết đó là công ty thiết kế xây dựng, bao gồm thiết kế xây dựng và thiết kế nội thất, trong vòng 1 năm ngắn ngủi đã bắt đầu có thương hiệu, nhưng sức cạnh tranh vẫn chưa mạnh.
Anh không
phải người mặc đẹp nhất, cũng không phải người rực rỡ nhất, nhưng anh
hoàn toàn có thể trở thành người nổi bật nhất trong số những người kia,
thế nhưng anh không làm vậy. Chẳng hiểu sao ngay từ lần đầu nhìn thấy
anh, trong đầu duy nghĩ đến câu: sự khiêm tốn hoa lệ.
Tôi là phù dâu của chị, chị nhỏ giọng hỏi tôi: “Biết cậu ấy là ai không?”
“Tổng giám
đốc của Quang Ảnh, tài năng, thành lập nên Quang Ảnh chỉ trong vòng một
năm.” Nói thật, tôi luôn có thiện cảm với những người tự nỗ lực gây dựng sự nghiệp.
Chị cười nhạt tôi, “Quang Ảnh thì nói làm gì, nói cậu ta tự mình lập nghiệp cũng không sai, đúng là không hề dựa vào gia thế.”
“Ý gì?”
“Cậu ấy tên Trình Nghi Bắc, em nghĩ đó là ý gì?”
Quan sát nét mặt của chị tôi, mờ mịt, Trình Nghi Bắc, họ Trình, “Lẽ nào anh ấy là…?”
Chị gật đầu.
Tôi nhìn
Trình Nghi Bắc vài lần, không ngờ, người có xuất thân giống anh, thế mà
lại có thể làm nên điều đó. Lúc chị với anh rể đến bàn anh ấy mời rượu,
anh rất tử tế nhường cô dâu chú rễ cùng uống 1 ly, không như những người kia luôn cố ý chỉnh họ.
Ấn tượng về Trình Nghi Bắc chỉ dừng lại với khiêm tốn và bí ẩn.
Hôm sau bỗng nhận ra một điều, khi bạn bắt đầu để tâm đến một ai đó, tần suất anh ấy xuất hiện trong cuộc sống của bạn cao dần lên. Sẽ nhận ra ảnh của anh
ấy thường hay xuất hiện trên tạp chí kinh tế tài chính, khác với các tin giải trí, thấy các mục phỏng vấn về anh, lạnh nhạt chia sẻ kinh nghiệm
về chuyện anh tự mình lập nghiệp, sẽ thấy những bài giới thiệu về anh
trên tạp chí Đời sống, hệt như đang phân tích về cuộc sống của anh.
Chỉ là tôi chưa từng nghĩ sẽ được gặp lại anh.
Lơ đễnh đến Quang Ảnh phỏng vấn, thuận lợi qua cửa, thành một trong số những nhân viên của anh.
Anh là ông
chủ tốt, chí ít thì anh không hà khắc với nhân viên, rất nhiều nhân viên thiết kế trong công ty đều dốc sức làm việc cho anh, cùng anh đi từ lúc bắt đầu, giữa họ có một sự tín nhiệm rất sâu. Lắm lúc lại cảm thấy bọn
họ không hề giống ông chủ với nhân viên, mà giống bạn bè mới đúng.
Vào Quang
Ảnh cơ hội tiếp xúc với anh lại càng nhiều lên, chỉ tiếc anh đối với tôi và những nhân viên khác chẳng có gì khác biệt.
Nửa năm kể từ khi vào Quang Ảnh, tôi cùng anh tham dự một bữa tiệc, kết thúc bữa tiệc, anh không như thường lệ chở tôi về nhà.
Anh ngồi gế
lái, tôi chỉ có thể nhờ đèn đường hắt vào mà ngắm anh, đường cong nhu
hòa mà tinh tế, anh quay đầu nhìn tôi, “Hiện tại em chưa có bạn trai
đúng không?”
Tôi kinh ngạc nhìn anh, không biết nên diễn tả cảm giác này thế nào, đầu óc hỗn loạn, chỉ biết ngây ngốc gật đầu.
Anh chợt
cười, sau này tôi nghĩ chắc chắn anh cảm thấy khi đó tôi rất ngốc, tay
anh sờ đầu tôi, “Trùng hợp quá, tôi cũng chưa có bạn gái.”
Tôi vẫn ngây ngốc nhìn anh, không biết thế nào, nhưng lòng lại có chút gì đó chờ mong, như ngọn lửa nhỏ chầm chậm cháy.
“Vì thế…?”
“Chúng ta giúp nước nhà giảm bớt tỉ lệ độc thân mà hợp thành một đôi đi!”
Tôi nhìn khuôn mặt anh ưng ửng đỏ vì rượu của anh, luống cuống.
Anh lại nở nụ cười hết sức rạng rỡ với tôi, “Yên tâm đi, anh không say.”
Tôi cứ thể
mà trở thành bạn gái Trình Nghi Bắc, mơ hồ không rõ chuyện trước mắt.
Đến khi Trần Nhất Tâm biết chuyện thì cười vào mặt tôi hơn tháng trời,
tôi tự nhận mình hơi ngốc, hai ba câu là bị người ta hốt luôn.
Sức chống cự với cám dỗ của tôi cực kém, huống chi là sự hấp dẫn trí mạng như anh.