Editor: Ý
Ngồi trong Starbucks máy lạnh làm không khí lạnh buốt, tâm tình Tây Thuần
cũng lạnh đi ít nhiều. Đỗ Trạch Vân đánh giá bụng cô, khá lâu sau mới mở miệng:
-Đứa bé được mấy tháng?
Tây Thuần không để ý, lơ đễnh:
-Không tin được bác sĩ khoa phụ sản lại có y đức tốt vậy!
Biết cô châm chọc, Đỗ Trạch Vân ngược lại bắt đầu tỏ ra sửng sốt: “Đứa bé là do buổi tiệc đêm đó…” Cô dừng lại giây lát, lại ngây ngốc nhìn Tây
Thuần: “Các người trước đó có…”
-Không có.
Tây Thuần không giấu diếm gì cả, cô làm việc trước nay đều rất minh bạch rõ ràng, không để ý người khác nhìn mình thế nào:
-Đó là lần thứ hai tớ và anh ấy gặp nhau.
Tay Đỗ Trạch Vân run rẩy:
-Thế cậu có biết anh ấy là Trình Nghi Bắc không? Là Trình Nghi Bắc tớ kể với cậu đúng không?
Tây Thuần hé môi, nhưng không nói gì, mặt cô tái nhạt:
-Tớ thật sự xin lỗi cậu, là tớ phản bội tình bạn của chúng ta. Cậu nghĩ thế nào cũng được, tớ không để tâm, vì đây là kết quả tớ phải chịu. Bất kể
xem thường hay chán ghét, tớ đều nhận.
Đỗ Trạch Vân nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tây Thuần, không thể tin đây chính
là cô gái nhu nhược mà mọi người vẫn nói. Nội tâm của cô mạnh mẽ đến
nhường nào, mới có thế vào thời khắc như này mà vẫn thản nhiên như vậy.
-Vậy nên cậu nói với tớ câu xin lỗi?
Tây Thuần lắc đầu:
-Tớ không cho rằng tớ phải xin lỗi cậu.
Cô quật cường mở miệng:
-Nếu anh ấy thật lòng yêu cậu, sẽkết hôn với cậu, dành cho cậu tất cả mọi
thứ. Nếu anh ấy đủ kiên định, nhất định sẽ không chạm vào tớ, thậm chí
còn có đứa nhỏ này. Tình yêu của hai người không hề vững chắc, nếu không cho dù tớ mang thai cũng chẳng thể trở thành cách trở giữa hai người.
Tớ chưa từng đòi hỏi gì cả, nhưng anh ấy hết lần này đến lần khác cho tớ rất nhiều. Sau hết thảy, cậu nói xem nguyên nhân là gì.
-Bản thân tớ cũng không biết có phải cậu đang cưỡng từ đoạt lý* không.
*Cưỡng từ đoạt lý: cũng như già mồm ác lẽ phải, có nghĩa là sai mà còn ráng cãi, ráng nói sai thành đúng.
Tây Thuần cười cười:
-Trạch Vân, cậu có phủ nhận hay không cũng vậy. Nếu không phải cậu quá cao
ngạo, hai người kết giao tám năm, cậu có rất nhiều cơ hội đi đến bước
cuối cùng. Nhưng cậu không chịu. Nếu cậu làm vậy, có lẽ tình hình cũng
không đến nước này. Tám năm, thật ra chỉ là một con số. Cho dù không có
Trình Nghi Bắc, thì cậu vẫn sẽ trải qua tám năm bên một người khác, hoặc nhiều hơn. Chẳng lẽ họ sẽ cùng cậu đi đến cuối đường? Bất quá Trình
Nghi Bắc cũng chỉ là một người cho cậu một đoạn tình yêu thất bại mà
thôi, đối với người khác cũng như nhau. Cậu thông minh đến thế, đến giờ
cũng đã sáng tỏ, cậu với anh ấy không thuộc về nhau, vị trí không giống
nhau. Cậu vĩnh viễn không thể theo kịp với bước đi của anh ấy.
Toàn thân Đỗ Trạch Vân run lên:
-Cậu cứ nhẹ nhàng như thế bác bỏ hết thảy mọi thứ của tớ? Không thấy nực cười sao?
“Không thấy”. Tây Thuần vẻ mặt đương nhiên:”Trình Nghi Bắc là người như thế
nào, cậu biết rõ hơn bất kỳ ai. Cậu đối với anh ấy mà nói, vốn chỉ là
một đối tượng đủ điều kiện để làm vợ, sau đó cuộc sống không có phong ba bão táp, êm đềm như dòng nước, có gì không tốt! Nhưng trên đời này có
quá nhiều thứ ngoài ý muốn. Cậu có dám chắc, không có tớ, thì sẽ không
có người kế tiếp xuất hiện trong cuộc đời anh ấy không?”
-Cậu muốn nói gì?
-Anh ấy không yêu cậu.
Dường như Tây Thuần muốn thưởng thức bộ dạng không còn chút kiêu ngạo nào như bình thường của Đỗ Trạch Vân:
-Nếu anh ấy yêu cậu. Câu thứ nhất anh ấy nên nói với tớ hẳn là bỏ đứa bé này đi thay vì: sinh đứa trẻ đi, anh nghĩ là anh thích đứa nhỏ này.
Đỗ Trạch Vân cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc để bản thân không vỡ òa:
-Anh ấy không yêu tớ?
Đây mới là tất cả, mọi thứ khác đều không quan trọng, đơn giản chỉ là anh không yêu cô.
-Trên thế giới này chắc chắn có một người sẽ luôn che chở cho cậu, trân trọng cậu, bảo hộ cậu. Trình Nghi Bắc không phải người đó. Anh ấy không phải
phu quân của cậu. Cậu dành tám năm để chứng minh lý luận này, tại sao
đến nay vẫn không chịu thừa nhận kết quả?
Tây Thuần cầm ly cafe, nhưng một ngụm cũng không thấy uống.
Đỗ Trạch Vân cuối cùng đã sụp đổ, gục lên bàn khóc nấc lên.
Tây Thuần không bỏ đi, lẳng lặng ngồi đó. Tình cảm là thuốc độc, là thịt
nát xương tan, nếu yêu quá thật lòng, chỉ càng lúng sâu không có đường
về. Cái giá phải trải, không phải là đại dương bao la, nào kỉ niệm, nào
ký ức, nào đau đớn, đều là cái giá của tình yêu. Bọn họ cùng vẽ lên đoạn đường trưởng thành, viết lên cho mình khúc nhạc vui. Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, cũng là một trải nghiệm.
Bên cạnh ai trong chúng ta cũng sẽ xuất hiện một chàng trai, anh ấy làm
chúng ta toàn tâm toàn ý hy vọng, rồi sau đó biến mất trong cuộc đời
chúng ta. Anh đến, từng chút một vẽ lên cuộc sống nhạt màu của chúng ta
những nét mực đậm màu, cũng trong lúc đó, anh ấy dạy chúng ta biết thế
nào là yêu, thế nào là đau, thế nào là tiếc nuối.
Chúng ta không phải không thể buông tay cho anh rời đi, chỉ là không muốn, để rồi hy vọng của chúng ta hóa hư vô, kết quả chúng ta không còn gì cả.
Tây Thuần vỗ vai cô:
-Khi chúng ta vẫn còn được lựa chọn, đó là may mắn lớn nhất. Cuộc đời cậu
không thể vì anh ấy rời đi mà đen tối mãi, bởi cậu là Đỗ Trạch Vân- cô
gái xinh đẹp kiêu ngạo, cậu sẽ không để bản thân mình đắm chìm trong
bóng tối. Chăm sóc bản thân cậu thật tốt, trả thù anh ấy đã vứt bỏ cậu.
Nói cho anh ấy biết, dù cậu không có anh ấy, cuộc sống của cậu vẫn y
nguyên như trước, xinh đẹp và nổi tiếng, hào quang vẫn lấp lánh chung
quanh.
Đỗ Trạch Vân chau mày.
-Anh ấy để ý sao?
Tây Thuần cười:
-Cậu còn biết đây mới là cốt lõi sao?
Nhất thời tỉnh ngộ, cứ coi như cô khóc đến chết ở đây, anh cũng không biết.
Mà dù biết, thì đó cũng bắt nguồn từ lòng tốt đến an ủi, tốt hơn thì cảm thấy áy náy, chung quy vẫn không phải điều cô hy vọng.
Đỗ Trạch Vân thất thần, hình như đầu óc đã hiểu rõ hơn.
-Cậu có yêu anh ấy không?
Tây Thuần suy tư chốc lát, không trực tiếp trả lời:
-Bây giờ anh ấy không yêu cậu, cũng như vậy chẳng yêu tớ. Nhưng anh ấy rất yêu đứa nhỏ này…
Giống như là huyết mạch tương thông, cô có thể cảm nhận được anh đối với đứa nhỏ tràn đầy yêu thương hy vọng.
Ánh mắt Đỗ Trạch Vân mãi dừng trên bụng Tây Thuần.
-Đứa trẻ ư, thật tốt.
Giọng nói dường như ngưỡng mộ, lại mang theo nuối tiếc.
Cô rất kiêu ngạo, kiêu ngạo thôi vẫn chưa đủ, nếu thật sự có được cơ hội
như thế, cô làm sao có thể không nắm thật chặt. Nhưng mà Trình Nghi Bắc
đến giờ chưa hề cho cô cơ hội đó. Nhìn như anh là người ôn hòa, kết giao với cô, số lần chủ động ít lại càng ít. Cô tưởng đó là do tính cách của anh, tính ra số cuộc hẹn ít đến đáng thương, cuộc gọi anh chủ động gọi
đến càng ít hơn, từ từ cũng thành thói quen. Ngay cả sinh nhật cũng là
cô nhắc nhở. Anh cũng chẳng có tí hành động nào gọi là lãng mạn, chỉ hỏi cô thích gì, anh đều mua được tặng cô. Anh hiếm khi cự tuyệt yêu cầu
của cô.
-Khi đứa bé chào đời, cho cậu làm mẹ nuôi, chịu không?
Tây Thuần dịu dàng nói, chăm chú vào đôi mắt Đỗ Trạch Vân.
Đỗ Trạch Vân gật gật đầu.
-Được được.
Dường như Tây Thuần đã buông bỏ tảng đá lớn trong lòng.
-Vậy tết đến cậu nhất định phải cho rất nhiều tiền lì xì mừng tuổi.
-Sao cậu có thể tham tiền như thế.
-Biết làm sao đây, khi còn bé tớ thích nhất mỗi khi tết đến có thể nhận tiền
lì xì. Nhiều năm rồi không còn cơ hội này nữa, dĩ nhiên phải để con tớ
hoàn thành nuối tiếc của tớ.
Đỗ Trạch Vân cười lắc đầu, vẫn không thể giấu được nét bi thương trên vầng trán.
Đỗ Trạch Vân bị một cuộc gọi mang đi, Tây Thuần mỉm cười nhợt nhạt.
Cô ấy vừa đi, Tây Thuần tức khắc mềm nhũn ra. Như thể vừa dở xuống gánh
nặng ngàn cân, bắt đầu há miệng thở dốc. Phen đối thoại kia, thật ra là
do cô chuẩn bị từ lâu, suy nghĩ kỹ lắm mới dám nói. Đỗ Trạch Vân là dạng người nào? Thiên kim Đỗ thị, luật sư nổi tiếng của thành phố. Chỉ cần
một câu nói của cô ấy cũng đủ cho Tây Thuần… không thể sống yên ở thành
phố này. Nếu có sơ suất gì, cô không còn cách nào khác ngoài mai danh ẩn tích. Cái vòng luẩn quẩn này, không thể nói rõ nguyên nhân, tiền tài
mới là năng lực thật sự. Cho dù Trình Nghi Bắc bảo vệ cô, chính anh còn
đang ở Đức, khôngcó tiếp nhận cơ nghiệp gia tộc, không có gì để bảo vệ
cô. Không giống Đỗ Trạch Nhiên, anh ta bồi dưỡng thế lực khắp nơi, không dám khinh thường, anh ta sẽ không bao giờ để em gái mình chịu ủy khuất.
Tây Thuần yếu ớt thở dài, hy vọng Đỗ Trạch Vân có thể hiểu cho cô một chút. Cô thật sự chưa bao giờ nghĩ sẽ dính vào tình cảm của hai người bọn họ, nhưng tất cả mọi chuyện đều không diễn ra như cô mong muốn. Cô chỉ muốn bảo vệ đứa bé này, cô thật sự rất muốn đứa bé này. Vì nó, cô nguyện ý
trả giá hết thảy dù cho lớn lao thế nào.
Tây Thuần đứng lên, bước khỏi Starbucks. Nếu là cô, tuyệt đối sẽ không đến
những chỗ thế này, cô không có nhiều tiền như vậy. Dĩ nhiên, cô có thể
hiểu những người coi tiền như rác này, chỉ cần cao hứng thì tiền không
thành vấn đề. Vấn đề lớn nhất trên đời là không có tiền đó nha!
Trình Nghi Bắc tương đối rộng rãi, ngày bắt đầu sống chung, anh giao cô một
tấm thẻ. Tiền trong thẻ này đối với các phú gia công tử không phải là
nhiều, nhưng với Tây Thuần, nó là rất nhiều. Trước tiên, cô đem toàn bộ
tiền trong thẻ chuyển qua thẻ của mẹ cô, cha cô bị ung thư, hay nói đúng hơn là cha dượng. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cô đã không cần biết đến
cha ruột của mình là ai, cha dượng đối xử với cô rất tốt, xem cô như con gái ruột, tiếc ăn tiếc mặc cho cô vào đại học. Nhưng người đã bệnh qua
đời mấy năm trước, mẹ nhân lúc còn trẻ bôn ba năm này qua năm khác,
quanh năm thân thể đều không tốt, mỗi lần nhắc đến chuyện đi bệnh viện
khám bệnh, mẹ kéo dài, một kéo, hai kéo, thật ra chỉ là lo lắng tiền
khám bệnh mà thôi.
Đến nổi nhà cô cũng không dám về, không dám nhìn đến mái đầu đang pha thêm nhiều tóc bạc của mẹ.
Tàn nhẫn biết bao nhiêu, thời gian đi qua, để lại cho mẹ bộ ngực khô héo cùng mái tóc hoa râm.
Đây là cái giá của sự trưởng thành.
Tây Thuần cầm điện thoại:
-Mẹ, gần đây sức khỏe thế nào?
“Mẹ hỏi con, lần trước gửi về nhiều tiền như vậy, làm sao con có được. Con đã làm gì?”
-Mẹ, mẹ đang nghĩ lệch đi đâu đấy! Đương nhiên là kiếm tiền hợp pháp rồi.
“Con đừng gạt mẹ, mẹ đã phân tích kỹ lắm. Một đứa trẻ như con thì làm sao có thể trogn thời gian ngắn mà kiếm được nhiều tiền như vậy, con không nói rõ ràng, mẹ thà để bệnh chết cũng không cần đến số tiền đó. Chúng ta
tuy nghèo, nhưng thể chịu khuất phục, không thể như…”
-Mẹ phải tin tưởng con, số tiền này đều do con cố gắng làm ra. Bây giờ con
viết tiểu thuyết sắp được xuất bản, bán rất được, tất cả tiền đó đều là
phí xuất bản do con kiếm được. Lúc trước mẹ đi họp phụ huynh học sinh,
không phải giáo viên từng khuyến khích con hành văn đó sao? Mẹ phải tin
tưởng vào con, con nhất định không làm chuyện cho mẹ thất vọng.
“Tây Thuần, con vạn lần cũng không đươc gạt mẹ”.
-Mẹ, Tây Thuần mãi mãi vẫn là con gái ngoan của mẹ!
Tắt điện thoại, Tây Thuần đột nhiên cảm thấy bản thân mệt mỏi vô lực. Biết
bao nhiêu sự thật làm người ta sụp đổ không phải tiền sao? Tiền, thật sự không quan trọng sao?