Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Chương 6: Chương 6




Trên đời này, thứ gì quan trọng nhất, thứ gì không quan trọng.

Xinh đẹp không phải là tất cả, cuộc sống là sự thách thức không ngừng , buộc ta phải gột rửa hết thảy ngây thơ, thuần khiết.

Hồi còn học đại học, cô một mực không hiểu, người cớ sao phải chia thành ba bảy loại. Cô nhớ rõ, ngày đầu tiên khai giảng, nhiều người chủ động hỗ trợ hướng dẫn cô này nọ, cô vẫn chưa hiểu được xinh đẹp có lực sát thương lớn cỡ nào. Mà tiền bạc lại cỡ nàocám dỗ lòng người.

Vào trường được vài tháng, cô nhận thức được, cho dù cô không tham gia bất kỳ hoạt động nào,vẫn có rất nhiều người thường xuyên mời cô cùng đi ăn cơm, xem phim, đi hát cùng họ, cô chỉ biết uyển chuyển từ chối. Chẳng bao lâu, biệt danh ‘Nữ hoàng băng’ được dùng để gọi cô. Tính cách của cô kỳ thật rất vui vẻ hoạt bát, tuy nhiên chỉ có những người thân thiết bên cạnh cô mới biết.

Người theo đuổi cô kịch liệt nhất là Hạ Ấn Hải-một nhân vật phong vân trong lớp, Hạ Ấn Hải không vì cái lợi trước mắt, anh ta thông minh xài chiêu dụ dỗ dài lâu. Ngày tháng nổ lực không ngừng, mỗi ngày chờ dưới ký túc xá đưa bữa sáng cho cô, giành chỗ ngồi cho cô, ngày ngày nói chuyện phiếm với cô.

Trái tim Tây Thuần không phải làm bằng đá, cũng biết cảm động, nên cô nhận lời anh ta. Ngay ngày hôm sau, Hạ Ấn Hải nói lời chia tay, lý do rất nực cười, anh ta theo đuổi cô bởi vì cược với chúng bạn rằng anh ta khẳng định sẽ cưa đổ cô. Bắt đầu từ hôm đó, Tây Thuần biến thành trò hề, bản thân cô trở thành vật hy sinh minh chứng cho sức hút của Hạ Ấn Hải. Xinh đẹp thì làm được gì? So với chuyện mang Hạ Ấn Hải ra làm buồm đón gió, Tây Thuần thấy hai chữ này mỏng hơn.

Không phải cô không tin vào tình yêu, cô chỉ không muốn bản thân mình phải chịu tổn thương.

Tuy nhiên câu chuyện lại không dừng lại ở đó.

Đại học năm nhất, học kỳ hai, ngày nọ, chiếc xe BMW đỗ ngay dưới chân cô. Kể ra đối phương cũng rất tôn trọng cô, yêu cầu rất đơn giản, ông chủ của ông ta nhìn trúng cô, nguyện ý bao dưỡng cô. Đó là lần đầu tiên Tây Thuần nhìn nhận sâu sắc về lòng người xấu xa, thậm chí người đó sau khi bị cô cự tuyệt còn đến mua chuộc bạn cùng phòng của cô, các cô ấy hẹn cô đến quán bar, dụ dỗ cô uống ly rượu có bỏ thuốc.

Người giàu có mua chuộc kẻ nghèo hèn, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, hóa ra thế giới này xấu xí đến thế. Ẩn giấu phía sau cuộc sống xa hoa trụy lạc là lòng người dơ bẩn.

Tốt nghiệp đại học cô cũng chẳng còn trông đợi gì. Cô để người ta an bài, đi gặp một nhân viên công chức bình thường. Cô chỉ hy vọng, có thể chăm sóc tốt cho cha mẹ là được. Nhưng cứ hễ đối phương nghe đến tin cha cô có bệnh, ánh mắt liền chán nản. Đúng vậy đó, cuộc sống hễ chạm đến tiền, hết thảy mọi thứ đều trở nên phàm tục. Cuộc sống là gì? Là củi gạo dầu muối, là tiết kiệm từng đồng chi tiêu.

Cô và đối phương hiểu được, bọn họ không hợp nhau.

Bỗng nhiên cô có một ý nghĩ, nếu lúc trước cô nhận lời đối phương, nhận lời làm thứ gọi là nhân tình. Không bận tâm đến những cái gọi là đạo đức luân thường, kết quả có thể thay đổi không? Không phải chỉ là bộ phận cơ thể thôi sao? Người ta có thể viết cho mình những con số, hà cớ gì mình lại không chịu bỏra thân thể này. Bệnh của dượng khi đó đang ở giai đoạn đầu, khả năng khỏi bệnh rất cao, vậy mà bản thân cô lại bỏ qua cơ hội. Hai năm nay hễ nhớ đến dượng đang bệnh, cô cảm thấy tim như bị ai đó xé ra. Đó là lỗi của cô, là cô hại dượng ra nông nỗi này.

Cho nên cô luôn vâng lời, tìm cách giảm bớt cảm giác áy náy, nhưng cô biết, suốt đời này cô cũng không bao giờ bù đắp được.

Đó là tất cả dấu vết của tuổi thanh xuân, cuộc sống tôi luyện dần, dấu vết của tuổi thanh xuân cũng theo đó mà nhạt dần. Nhưng trước sau vẫn lưu lại dấu vết, rất nhẹ, nhưng nó có tồn tại.

Tây Thuần nằm trên giường, bụng hơi đau. Hẳn do chưa ăn cơm, mới nhớ đến, đã thấy điện thoại gọi tới: “Có ăn cơm không?”

Trình Nghi Bắc hỏi thẳng câu này, Tây Thuần nhìn đồng hồ trên tường, không xác định được mà mở miệng: “Giờ bên anh là mấy giờ?”

“Có phải lại quên ăn cơm không?”

Một câu nói như vậy lại khiến Tây Thuần cảm động đến mức rơi nước mắt, cô ngồi trên giường, dường như cô không còn là chính cô. Hai chân cô cuộn tròn, nhất thời không biết phải nói gì. Trình Nghi Bắc bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Mau đi ăn cơm”.

Cô cắn cắn môi mình: “Chỗ anh là đêm khuya đúng không!”

Trình Nghi Bắc sửng sốt: “Đúng đúng, mau đi ăn cơm. Anh cũng đi ngủ đây”.

Gác điện thoại, Tây Thuần bỗng cười cười với chính mình. Đi chân trần ra thẳng nhà bếp, cô biết nấu ăn, nhưng không muốn làm trước mặt Trình Nghi Bắc, chẳng biết anh có phát hiện ra điểm này hay không.

Vừa ăn cơm xong, cô bị Trầm Thính điên cuồng gọi ra ngoài, Tây Thuần dạo một vòng cửa hàng, Trầm Thính phát hiện ra điều gì đó: “Này, không phải cậu không mang giày cao gót không ra khỏi cửa sao? Thế nào mà hôm nay thay đổi phong cách đó?”.

“Mang mỗi ngày thấy phiền không được sao?”.

Trầm Thính hé môi cười: “Tớ nói không lại cậu, ra vẻ cũng không lại cậu”.

Từ ‘Ra vẻ’ này là cả một câu chuyện, e rằng Trầm Thính bội phục Tây Thuần nhất chính là điểm này. Ở thời khắc nguy hiểm nhất, Tây Thuần vẫn có thể mặt không đổi sắc, mặc kệ là môn học nghiêm khắc nhất vẫn ngồi đọc tiểu thuyết, giáo viên đi đến bên cạnh, cô cũng có thể ngồi yên như không có có chuyện gì, tuyệt không hoảng loạn dẹp hết mọi thứ. Nói tóm lại, quen biết con nhóc này lâu vậy rồi, cô vẫn chưa có dịp nhìn qua Tây Thuần kích động hay sợ hãi. Dù gặp phải chuyện gì, vẫn là biểu lộ thông thường trên mặt: bình tĩnh, ngoài bình tĩnh ra không có bất kỳ biểu lộ nào khác cho mọi người thưởng thức.

Có lẽ do cô ấy quá bình tĩnh.

Trầm Thính nhìn cô rồi chỉ chỉ vào làn váy của mình, khoa tay múa chân: “Không phải cậu không thích mặc váy sao?”.

“Bỗng nhiên thấy thích”.

Trầm Thính hồ nghi liếc bụng Tây Thuần, dù thế nào cũng cảm thấy cách nghĩ của mình là không có khả năng: “Sao lại chọn kiểu này, y hệt áo bà bầu”.

“Giống cũng không phải”. Tây Thuần không cho là đúng, tại sao mọi người lại cho rằng cái này không phải, cái kia không đúng thì nhất định đoán là do cái đó: “Tớ không phải cậu, cho dù có mặc như vậy ra ngoài trông vẫn không nhếch nhác”.

Rõ ràng là mỉa mai, Trầm Thính im lặng quan sát thân hình mảnh mai của cô: “ Thức ăn đi qua cơ thể cậu đều biến thành dinh dưỡng mức âm à?”

“Cho phép cậu thay tớ hấp thụ dinh dưỡng”.

“Đừng nguyền rủa tớ giảm cân”.

“Được được tùy cậu, có nói giảm cân nhiều hơn nữa cậu vẫn chẳng giảmxuống tẹo nào, đặc biệt kinh ngạc nha. Có bản lĩnh thì tán dóc về sự thật nào”. Tây Thuần nói xong thẳng thừng quan sát eo Trầm Thính, Trầm Thính tức giận đến mức dậm chân.

“Ngày nào đó cậu béo lên tớ nhất định móc đến khi cậu chết”.

“Yên tâm đi, cậu không có cơ hội đâu”. Nói xong nhanh như chóp chạy vào phòng thử đồ.

Trầm Thính không vui, gọi nhân viên bán hàng đến: “Lấy cho tôi thử bộ giống cô gái vừa nãy, size nhỏ nhất ấy”.

Nhân viên bán hàng liếc mắt đánh giá cô: “Size nhỏ nhất…”

“Cô nghĩ tôi mặc không vừa sao?”.

“Không phải không phải, chỗ của chúng tôi mỗi thiết kế chỉ có một mà thôi, đó là đặc trưngthương hiệu của chúng tôi, vì vậy…”

“Được rồi, cô qua bên kia đi”. Trầm Thính không có giận dỗi gì, ngồi xuống: “Ngay cả quần áo cũng bắt nạt tôi mà”.

Tây Thuần đi ra, ngay cả ý kiến của Trầm Thính cũng lười hỏi, đứng trước gương xoay một vòng. Lúc này Trầm Thính đã chấp nhận số mệnh, chiếc váy này chẳng hề bó eo, từ ngực buông dài xuống, làn váy trơn mượt. Trầm Thính không thể không tin, có đôi lúc không phải là người chọn quần áo, mà là quần áo chọn người, có vài người dù mặc gì vẫn thấy phù hợp.

“Lấy cái này đi, không tệ đâu”. Trầm Thính vui vẻ đánh giá.

Tây Thuần thay quần áo, lấy thẻ ra quẹt.

Trầm Thính nhìn thẻ của cô, mắt sáng rỡ: “Có bao nhiêu?”.

Nhìn Tây Thuần như đang cố gắng suy nghĩ một thoáng: “Miễn cưỡng có thể đủ mua hai cái váy”.

Trầm Thính giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể phát tiết: “Thế cho tớ vay để mua một cái váy nha?”

Tây Thuần gật gật đầu: “Tất nhiên, chỉ cần nộp đủ cho tớ mức lãi khiến tớ hài lòng là được”.

Trầm Thính không cười nổi, đành tự an ủi bản thân: “Đợi tớ gầy rồi quay lại mua, mắc công bây giờ mua, đến lúc đó gầy quá lại mặc không vừa”.

Tây Thuần vui lên: “Cậu cứ thoải mái ảo tưởng đi, tranh thủ bây giờ vẫn còn là ban ngày này”.

Trầm Thính vỗ vỗ ngực mình: “Tôi không tức, tôi không giận, tôi tuyệt đối không tức giận”.

Tây Thuần nghe thế, đến cả chân mày cũng lộ ra niềm vui, mới định mở miệng, di động đã reo. Hóa ra là bên nhà xuất bản gọi đến, nói ‘Hoàng hôn thủy tinh’ đang tiêu thụ rất ổn, nhiều độc giả hi vọng tác giả có thể ra tác phẩm mới, bên nhà xuất bản cũng hi vọng Tây Thuần có thể viết thêm tác phẩm mới. Tây Thuần không trả lời ngay, chỉ nói là muốn cân nhắc thêm.

Cùng Trầm Thính ăn cơm xong, Tây Thuần mới nói tạm biệt vớicô ấy, dĩ nhiên, thẻ của Tây Thuần cũng đã bị Trầm Thính mài mòn không ít.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.