Tây Thuần nhìn tờ giấy báo nguy trong tay, tâm tình từ lúc đau quằn quại cho đến lúc chai sạn. Chẳng nhớ đây đã là tờ thông báo thứ mấy, lần nào cũng cảm thấy thật may mắn khi được thấy mẹ bình an đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, sau đó bác sĩ sẽ ra nói phẫu thuật rất thuận lợi. Nhưng hôm nay khác lắm, Lý Tuệ Hiền được đẩy ra khỏi phòng cấp cứubác sĩ lại bất đắc dĩ nói tình hình hiện nay của Lý Tuệ Hiền không thích hợp để giải phẫu. Khi hỏi cặn kẽ mới đáp rằng hiện tại các cơ quan trong cơ thể Lý Tuệ Hiền đang thoái hóa dần, không hợp làm phẫu thuật, ráng chăm sóc thân thể bà cho tốt. Không đủ can đảm nghe nốt câu để bà đừng nuối tiếc quãng đời còn lại, hay khó nghe hơn là ngồi chờ chết.
Đã quá nhiều lần nhìn Lý Tuệ Hiền tưởng chừng đã rơi vào tay tử thần, rồi lại may mắn nhìn thấy cầu vồng.
Nhưng nay thì khác, khác hoàn toàn.
Cô ngơ ngác ngồi dãy ghế trên hành lang, tờ giấy trong tay làm nội tâm cô giãy dụa.
Liệu lần này may mắn có còn đến?
Ngày dượng qua đời là lần đầu tiên cô chỉ biết trơ mắt nhìn một người ấm nóng trở thành một cái xác lạnh băng, người trước đó thường hay gọi điện nhắc cô ở trường phải biết chăm sóc mình cẩn thận, mới chớp mắt đã nằm trong mồ. Mẹ nói mới đêm trước đó cha còn bàn với mẹ nên đặt Tiểu Bảo tên gì mới hay, thế mà hôm sau cha đã đi mất rồi, quá đường đột, cha an tường ra đi trong giấc ngủ, không phải đau, không phải dày vò, chỉ trừ việc cha làm những người ở lại trở tay không kịp, cũng giống như tìm hoài mà chẳng thấy mảy may một chỗ nào gọi là nhầm lẫn.
Nhưng sinh mệnh, thật sự yếu ớt thế ư?
Cô không biết.
Lý Tuệ Hiền vẫn nằm trên giường bệnh, mặt mày trắng bệch, màu tóc bạc chói mắt.
Cô không dám nhìn, trốn ngoài phòng bệnh, yên lặng ngồi đây.
Cô cứ ngời đờ ra như thế.
Trình Nghi Bắc xử lý hết mọi chuyện công ty liền đến bệnh viện, ra khỏi thang máy được vài bước đã thấy Tây Thuần đang ngồi như khúc gỗ đằng kia.
Anh chau mày bước từng bước lại gần cô.
Nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
Vô cùng gian nan, vô cùng cố gắng, nở ra một nụ cười.
Trình Nghi Bắc ngồi xuống cạnh cô, tay vuốt tóc cô, “Sao rồi? Bác sĩ bảo sao?”
“Lần này…” Cô không nói nổi nữa, dựa đầu vào ngực anh, “Em sợ.”
Trình Nghi Bắc vô về lưng cô an ủi, “Đừng lo lắng.” Sẽ ổn thôi, tất cả đều sẽ ổn thôi.
Tây Thuần gối đầu vào đùi anh, cất tiếng nghẹn ngào, “Có phải người những người thân yêu của em đều không có kết cục tốt, đều bỏ em mà đi không?”
Tay Trình Nghi Bắc dừng lại, rồi lại tiếp tục vỗ về.
“Em đúng là sao chổi, lúc nào cũng mang vận rủi đến cho người bên cạnh.” Cô lại nghẹn ngào.
Anh đỡ cô dậy, mặt đối mặt với anh, “Nên mới có anh xuất hiện, đổi vận cho em.”
Đừng tự oán hận mình nữa, cũng đừng nói những lời này nữa.
Sinh lão bệnh tử, họa phúc khôn lường, không do ai cả.
Cô yên lặng ôm chặt lấy anh.
Bên đây, Trần Tư Dao nhẹ nhàng mở ra phòng bệnh, nhìn đôi tình nhân yên lặng ôm lấy nhau, hình ảnh này đẹp biết bao, không nỡ quấy rầy đến họ.
Lý Tuệ Hiền tỉnh lại lần nữa đã hơn một giờ trưa, bà vừa tỉnh lại, Tây Thuần với Trần Tư Dao xúc động không thôi . Cứ nhìn Lý Tuệ Hiền nằm đó, chẳng hiểu sao hoảng sợ cứ sản sinh theo cấp số nhân, sợ bà mãi mãi cũng không tỉnh lại nữa, mãi mãi không bao giờ mở mắt ra nữa.
Lý Tuệ Hiền mở mắt ra, gắng sức mỉm cười với các con.
Lúc nhìn thấy Trình Nghi Bắc, Lý Tuệ Hiền lấy tay ngoắc ngoắc anh, ý bảo anh đến đây.
Trình Nghi Bắc bước đến bên cạnh Lý Tuệ Hiền, khom người xuống, “Bác gái có gì phân phó ạ?”
Lý Tuệ Hiền nhìn anh rất lâu, mới cứng nhắc thốt ra hai chữ, “Tây Thuần.”
Sắc mặt Trình Nghi Bắc đọng lại, “Yên tâm ạ.”
Không cần nhiều lời, anh biết Lý Tuệ Hiền lo lắng cho Tây Thuần, hoặc giả không an tâm về thái độ của anh. Anh có thể đảm bảo, anh sẽ yêu thương Tây Thuần, chí ít là hết sức có thể.
Lý Tuệ Hiền kéo tay Trình Nghi Bắc, nắm rất chặt, xong ngoắc Tây Thuần đến, lấy tay Tây Thuần đặt vào tay Trình Nghi Bắc, “Các con nhớ phải thật yêu thương nhau nhé.”
Tây Thuần cùng Trình Nghi Bắc đồng lòng gật đầu.
Họ đã rất cố gắng, rất nỗ lực để đạt được hạnh phúc.
Lý Tuệ Hiền cười hiền, hài lòng gật đầu, bảo cô đi ăn với Trình Nghi Bắc, bà muốn trò chuyện với Trần Tư Dao.
Trần Tư Dao bực bội, thắc mắc sao chỉ chừa lại mỗi mình mình, nhưng nuốt vào lòng, ngồi xuống cạnh bên Lý Tuệ Hiền, “Mẹ, mẹ muốn nói gì với con?”
Hiếm khi cô yên tĩnh thế này, cô muốn nghe Lý Tuệ Hiền tâm sự với mình.
Những cằn nhằn trong kí ức, tất cả đều êm dịu, tại sao trước đây cô không nhận ra.
“Tiểu Bảo đi chơi rồi à, mẹ nhớ nó lắm.” Lý Tuệ Hiền gian nan cất tiếng.
“Dạ.”
“Sao Húc Đình không đến?”
“Anh ấy đang vội đến đấy!”
“Nó là cha Tiểu Bảo đúng không?” Lý Tuệ Hiền nắm tay Trần Tư Dao, đôi mắt kia thì bao hàm cả đe dọa “Con không được gạt mẹ đâu nhé.”
Trần Tư Dao do dự cả buổi, gật cái đầu trĩu nặng.
Lúc bấy giờ Lý Tuệ Hiền mới cười thỏa mãn, cất cao giọng, “Húc Đình, còn đứng đực ở cửa làm gì, không mau vào đây đi.”
Trần Tư Dao bàng hoàng quay đầu, thấy Diệp Húc Đình từng bước từng bước đến gần, đôi mắt anh quá nóng bỏng, thiêu rụi tất cả đau thương của cô.
Cô muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt nên lời.
Trong mắt Diệp Húc Đình có nghi vấn, có ngạc nhiên, có hoảng hốt, trong veo khuôn mặt anh, “Tiểu Bảo?”
Lý Tuệ Hiền im lặng, Trần Tư Dao nhìn xuống, “Con của em.” Rồ ngẩng đầu lên nhìn anh, “Cũng là con trai anh.”
Trần Tư Dao đứng trên sân thượng, lẳng lặng nhìn dòng xe tấp nập bên dưới, rất rõ cũng rất mờ, nhưng đang nhìn về một mặt khác của phồn hoa.
Hai tay đặt trên ban công, để mặc gió thổi làn tóc.
Tây Thuần đi đến chỗ cô, “Chúc mừng chị.”
Trước đó vài giờ, Diệp Húc Đình cầu hôn Trần Tư Dao trước sự chứng kiến của rất nhiều người trong bệnh viện, cô không cự tuyệt, dù trước đó câu nói rất có sức ảnh hưởng của Lý Tuệ Hiền đã hi vọng có thể nhân lúc còn sống được vui vẻ thấy cô thuận lợi xuất giá.
Dĩ nhiên Diệp Húc Đình là người sướng nhất hội, tuyên bố phải gấp rút cử hành hôn lễ.
Mắt Trần Tư Dao phím hồng, đôi mắt chất chứa đủ thứ phức tạp, “Chị vô dụng thật đấy. Có can đảm sinh con cho người ta, lại không đủ can đảm gả cho người ta.”
Tây Thuần nắm tay cô, “Chị.”
Trần Tư Dao thở một hơi thật dài, “Sao chẳng giờ hỏi chị về quá khứ?”
Tây Thuần lắc đầu, “Ai cũng có ký ức ‘độc nhất vô nhị’ của riêng mình mà.”
Trần Tư Dao cười lắc đầu, “Hồi cấp hai, chị thích nhất là chơi chung với ‘Ếch Ương’, nhưng ai cũng bảo cậu ấy là dân hư hỏng, thiếu học, vô công rỗi nghề, chị lại thấy bọn chị rất hiểu nhau. Chị nhớ cậu ấy đã từng nói câu gì đó, giờ nghẫm lại đúng lắm. ‘Ếch Ương’ bảo nếu một ngày phải chọn giữa anh em và phụ nữ, nhất định phải chọn đúng người con gái của cậu. Bởi lúc cậu đang suy tàn nhất, tỷ lệ cô gái này ở bên cạnh cậu cao hơn thứ gọi là anh em. Suy nghĩ chút đi, vừa thế lại vừa không phải thế này, mắc gì cả đống người đang say men tình trong mắt chỉ có nửa kia, bạn bè đúng thật là một mối quan hệ rất quý giá, nhưng nhìn xa lại không bằng người yêu, thật sự thì người đồng cam cộng khổ với cậu sẽ người yêu của cậu. Quá hy vọng vào bạn bè, là sai lầm đấy.”
“Chị.” Tây Thuần thở dài, “Đừng nghĩ thế, Bạch Thánh Di tới tìm chị, nhưng lúc ấy chị không có nhà, cô ấy nói cảm ơn chị vì những gì đã làm từng ấy thứ cho cô ấy.”
Trần Tư Dao nhìn Tây Thuần lâu rất lâu, “Sao không nói hết? Cậu ấy đến tìm chị, cảm ơn chị đã trả thù dùm cậu ấy, sau đó còn câu nữa là cậu ấy không hề bảo chị làm những điều này, cậu ấy không cảm kích tẹo nào đâu.”
Tây Thuần im lặng.
Trần Tư Dao rất ít khi nhớ đến chuyện năm ấy.
Cô tốt nghiệp cao trung xong thì không muốn học tiếp nữa, một mặt là tại cô không muốn học nữa, mặt khác là bởi tài chính gia đình hạn hẹp, nếu nhà chu cấp cho cô học thì không thể cho Tây Thuần học, còn mình thì thành tích ọt ẹt. Tiện thể cô bỏ học luôn, cha mẹ nhờ người ta tìm được việc cho cô, nhưng Trần Tư Dao không muốn ở đây. Nơi cô hướng đến là đô thành rộng lớn, muốn biết cuộc sống thế nào xa hoa rực rỡ, muốn sống trong đô thị phồn hoa tràn đầy nhựa sống. Lý tưởng hoàn mỹ, hiện thực khắc nghiệt. Cô đến đô thành, mới bàng hoàng nhận ra cái gì là suy đồi văn hóa, không có gia thế, chưa đủ tuổi nên chẳng ai nhận cô vào làm.
Cô chật vật giữa đời, từng bán báo, từng ngủ dưới gầm cầu, từng nằm trên gế ở bến xe.
Tuổi trẻ ngông cuồng, khao khát làm nên chuyện lớn, không thể để cha mẹ xem thường, chỉ qua loa nói mình vẫn tốt, không gặp khó khăn gì hết.
Dần dần, cô cũng có công việc tạm coi là công việc, có lương cố định, còn dành dụm được tiền chu cấp cho Tây Thuần học hành.
Cô có cảm giác thành tựu rất to bự, em gái ưu tú giỏi giang của cô là cô nuôi ra đấy, hãnh diện biết mấy.
Tình cờ quen biết Bạch Thánh Di ở quán bar, hai cô có nhiều sở thích giống nhau, gu thẩm mỹ giống nhau, thích hoa cũng giống nhau.
Một lần nọ, các cô nằm xem show giải trí, có hai cô gái tính cách tương đối giống nhau, MC hỏi hai bạn ấy thích mẫu bạn trai gì, kết quả lựa chọn của hai bạn ấy là cùng một người, nam khách mời đùa lấy lại không khí: một người con trai xứng để hai bạn yêu luôn á.
Nguyên do là hai cô gái này quen cùng một bạn trai, sau đấy phát hiện bạn trai mình bắt cá hai tay liền đá phăng bạn trai, kết thành bạn thân, cùng hợp trí trả thù bạn trai lăng nhăng của mình.
Trần Tư Dao với Bạch Thánh Di cười điên cuồng, không ngờ có một ngày, nó cũng là kiếp nạn của các cô.
Bạch Thánh Di hẹn hò, cứ mười câu thì hết chín câu chứa tên Diệp Húc Đình.
Trần Tư Dao cũng thầm sinh lòng hiếu kì về người con trai này, đủ sức làm Bạch Thánh Di điên đảo tâm hồn.
Ngay khi hiếu kì của cô còn chưa có dịp hiện thực hóa, Bạch Thánh Di đã bị đá, do Diệp Húc Đình chỉ chơi cho vui thôi, anh đổi bạn gái còn nhanh hơn ăn cơm, phụ thuộc vào độ hứng thú của anh, anh không yêu bất kì cô gái nào, kiêu ngạo như chim công.
Trần Tư Dao đành phải an ủi Bạch Thánh Di, nhưng cô không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng hơn cô tưởng rất nhiều, Diệp Húc Đình không ngó ngàng gì đến Bạch Thánh Di dù cô ấy đang mang thai con của anh, kết quả Bạch Thánh Di tự tử.
Không đời nào Trần Tư Dao quên Bạch Thánh Di đắm mình trong vũng máu, giây phút ấy, thù hận như hạt đậu gặp nước sinh trưởng mạnh mẽ, cô nhất định phải khiến Diệp Húc Đình phải trả giá đắt.
Bạch Thánh Di mất con, sống nửa đời thực vật, Trần Tư Dao hết lòng trông nom cô ấy.
Sau đó, Trần Tư Dao điên cuồng lao vào bài vở, quyết tâm thi vào trường của Diệp Húc Đình, tất cả ngông cuồng hôm nào nay đều vì người đàn ông này mà quay về vạch xuất phát.
Cô tham gia tất cả các hoạt động có mặt Diệp Húc Đình, chạy đến trước mắt Diệp Húc Đình, xòe tay trước mắt Diệp Húc Đình. Diệp Húc Đình quan sát cô chốc lát mới viết số điện thoại của mình lên đấy.
Tiếp đó Trần Tư Dao hẹn hò với Diệp Húc Đình, cũng chẳng tính là hẹn hò nổi, vì cô chỉ là một trong vô số cô gái vây quanh hào quang của anh, cô chỉ là một trong số đó thôi.
Cô còn nhớ anh và cô đã đi xem phim, sau đó trong khuôn viên, anh mạnh mẽ chiếm lấy cô, thô bạo không chút dịu dàng.
Lần đầu tiên mang thai, cô cố ý nói trước mặt Diệp Húc Đình, anh cũng chẳng có miếng phản ứng nào.
Cô tự đi bỏ con mình, giữ lại giấy đăng kí của bệnh viện, bảo với Diệp Húc Đình cô có chứng sợ bệnh viện, cô tê tái lúc nhìn con hòa theo dòng máu chạy khỏi cơ thể mình, đó lần đầu tiên cô thấy điều khác lạ biểu lộ trên khuôn mặt Diệp Húc Đình.
Số lần hẹn hò sau đấy của bọn họ của tăng lên rất nhiều, thời gian anh dành cho cô cũng dần nhiều lên.
Đây chính là điều cô muốn, cô sắm vai một bạn gái dịu dàng hiểu ý người, dù thấy Diệp Húc Đình dây dưa ái muội với các nữ sinh khác, cô chỉ lặng lẽ quay đi, dần dần những oanh yến quay quanh Diệp Húc Đình bắt đầu thưa thớt, đến khi chỉ còn lại mình cô bên anh.
Sau cùng, cô nói với Diệp Húc Đình mình lại mang thai, nhưng tự biết mình không xứng với anh, nên sẽ tự mình đi phá thai tránh làm anh khó xử.
Cô đang đánh cược, đánh cược tình cảm anh dành cho cô.
Giây phút anh đuổi đến bệnh viện năn nỉ cô đừng bỏ con, giữ con lại đi, cô biết mình thắng rồi.
Anh muốn kết hôn với cô, đó cũng là mục tiêu cô luôn nhắm đến, cuối cùng cũng sắp thành hiện thực.
Ngay tại hôn lễ, trước mặt rất đông khách mời, cô mỉa mai Diệp Húc Đình: anh muốn cưới tôi á, kiếp sau đi.
Sau đó cô vội vã rời đi, điều cô muốn chính là Diệp Húc Đình phải nếm thử tư vị bị người ta vứt bỏ.
Nhưng cô nào thấy vui, cô chạy đến bệnh viện, nhìn Bạch Thánh Di yên lặng nằm trên giường, cô lại không ngờ Diệp Húc Đình sẽ đuổi theo. Cô ngã bài với anh, cô tiếp cận anh chỉ mỗi mục đích trả thù thôi, cô vốn dĩ không mang thai, anh bị lừa rồi.
Diệp Húc Đình là người kiêu ngạo thế nào, nghe nói thế đáng lẽ phải hận cô thấu xương, phải tức giận hiên ngang bỏ đi mới phải.
Thế mà giữa cơn mưa tầm tả, anh quỳ xuống năn nỉ cô đừng bỏ anh.
Cô liền quay gót đi, chẳng biết đang chạy trốn điều chi.
Phải, cô biết, mọi thứ đều diễn biến theo đúng kế hoạch, nhưng bản thân lại không hề thấy vui, một chút cũng không.
Chuyện xưa cũ như thước phim buồn nhởn nhơ chạy trước mắt, tâm tình Trần Tư Dao cũng theo đó mà lặng xuống.
Tây Thuần nhẹ nhàng ôm Trần Tư Dao, “Chị, chúng ta không sống cho người ta, cũng đừng vì người ta mà dằn vặt mình.”
“Chị biết, chị sẽ kết hôn với anh ấy.”
“Vẫn để tâm ư?” Quá khứ đã trôi qua hết rồi.
Trần Tư Dao hấp háy mắt, “Không biết, anh ấy đâu có lỗi gì với chị, kẻ tổn thương người ta là chị mới đúng, dù anh ấy cũng làm tan nát không ít người đâu.”
“Ông trời rất công bằng, thế nào cũng gặp phải khắc tinh của đời mình thôi.”
Trần Tư Dao vỗ vai cô, “Còn nói chị, em tính sao? Dạo trước chị còn tính đi tìm Trình Nghi Bắc, cậu ta dám ức hiếp em chị liều mạng với cậu ta ngay và luôn. Nhưng nhìn hai đứa hôm nay chị hết muốn nói, kẻo tốn enzym.”
“Nói bậy gì đó!” Tây Thuần ngượng ngùng.
Trần Tư Dao cười âm hiểm.
Hôn lễ được tổ chức hơi vội, nhưng lớn tới mức làm thiên hạ phải trầm trồ cảm thán, đến ly tách cũng thuộc hàng cao cấp xa xỉ, thiên hạ chỉ biết xuýt xoa Diệp gia sao mà thương con dâu quá thể.
Lễ đường xa xỉ hoa lệ tới mức thiên hạ phải lặng yên trong choáng ngợp.
Tây Thuần giúp Lý Tuệ Hiền đổi đồ, “Mẹ mặc bộ này trẻ ra nhiều lắm đó.”
Lý Tuệ Hiền cười hiền, “Mẹ đâu có biết lựa, toàn con chọn thôi mà.”
Tây Thuần nhìn Lý Tuệ Hiền cười tươi vui, lòng cũng bớt âu lo.
Lý Tuệ Hiền cười đùa cuối cùng bà cũng thấy Trần Tư Dao bước vào lễ đường trước khi nhắm mắt xuôi tay rồi.
Nghẹn lời, “Mẹ, mẹ không muốn thấy con kết hôn sao?”
Nên mẹ chờ thêm chút nữa nhé? Đừng như thế…
Lý Tuệ Hiền vỗ đầu Tây Thuần, “Mẹ không lo về con, mắt nhìn người của con tài lắm. Nhưng Tư Dao á, mẹ không ép nó, đời nào nó chịu.”
Tây Thuần vùi mình trong lòng Lý Tuệ Hiền, “Mặc kệ, con thấy mỗi mẹ thiên vị thôi.”
Trần Tư Dao nâng áo cưới dài ơi là dài mò đến, “Mẹ con hai người tình thâm quá mà, nói thiên vị cũng đâu có sai. Nhưng mà…”
Lý Tuệ Hiền nhìn hai đứa con gái, tất cả dịu dàng lấp lánh trong đôi mắt già nua.
Trần Tư Dao ôm tay Lý Tuệ Hiền, “Hôm nay mẹ là của chị, ai cũng đừng mơ tới giành nhé.”
Tây Thuần bĩu môi, “Thấy ghét.”
Lý Tuệ Hiền vui vẻ, “Ừ.”
Tây Thuần câm lặng, đáng ghét thật đấy, cùng lắm hôm nay là đại hôn của ai đó, nên mình mới bị lép vế thôi.
Tây Thuần ra sảnh lớn, ra ra vào vào toàn là những nhân vật tiếng tăm, cô đứng yên ở đây, dịu dàng nhìn Trình Nghi Bắc bước từng bước về phía mình, cô mỉm cười, chủ động chạy đến, nũng nịu, “Mẹ chán em suốt ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi kìa.”
Trình Nghi Bắc im lặng ngờ ngợ liếc cô.
Cô lắc tay anh, ý bảo anh nói gì đi chứ.
“Em cứ nói thẳng là muốn anh nuôi không phải hay hơn à, cứ quanh co dài dòng.”
Cô bỏ tay anh ra, “Người ta ngại chứ bộ!”
Trình Nghi Bắc ho khan, chỉ Tây Thuần nhìn qua kia, chỗ Trần Tư Dao đang giúp con trai tìm vợ tương lai, cảnh tượng rất ư là hãi hùng.
Tây Thuần lại kéo tay Trình Nghi Bắc, “Cô gái siêu xinh đẹp đó là ai thế?”
Có thể khiến Trần Tư Dao sôi sục hóa thành fan cuồng gen nhà người ta, đỡ không nổi, người ta còn chưa mang thai đã đòi rinh con gái người ta về nhà.
Trình Nghi Bắc lộ vẻ mặt quái lạ, “Mỹ nhân siêu xinh đẹp không phải đang bên cạnh anh á? Còn ai khác đâu.”
Tây Thuần véo anh, từ bao giờ biết lẻo mép thế này?
Trình Nghi Bắc lại quay qua bên đó nhìn, hóa ra là Mạc Tu Lăng dẫn vợ đến góp vui.
Tây Thuần không thích những náo nhiệt thế này, nhưng cứ thấy nụ cười tràn ngập hạnh phúc của mẹ và chị, cũng muốn qua chung vui cùng.
Hôm lễ cử hành đến tận khuya, Tây Thuần uống chút rượu, Trình Nghi Bắc dẫn Tây Thuần ra sảnh nhỏ khách sạn hóng gió.
“Thích phô trương như đây à?” Nếu cô thích, đến lúc ấy bọn họ cũng sẽ…
Tây Thuần lắc tay anh, như một thói quen, cứ quơ qua quơ lại rất lâu, “Sao thích được, xa xỉ quá, em thích đơn giản thôi. Nếu được thì đừng hình thức thế này, đơn giản hai người thôi là hạnh phúc lắm rồi.”
“Cơ mà…” Anh muốn cho cô một… hoành tráng.
“Cơ mà sao?” Cô thấy mặt anh xoắn xuýt đủ thứ.
“Không có gì.”
“Cõng em đi, em đi hết nổi rồi,”
Anh lắc đầu, bắt cô cởi giày ra rồi tay cầm giày cô ngồi xổm xuống, khom người cõng cô lên.
Tay cô vòng qua cổ anh, “Trình Nghi Bắc.”
“Gì?”
“Cõng em quài luôn nhé.”
“Ừ.”
“Anh không do dự luôn á?”
“Khỏi cần.”
“Em nói là cõng suốt đời đấy nhé.”
“Thế anh phải suy nghĩ lại thôi.”
Cô nghịch tóc anh, này thì suy nghĩ lại…
“Cân nhắc cũng được mà.”
“Có gì khác nhau.”
“Hả?”
“Anh chỉ có thể đáp ứng em, anh cõng em cả đời.”