Trình Nghi Bắc ngồi trong phòng ngắm nghía poster quảng cáo của Ảnh Nhi, chân mày nhướng lên đầy phấn chấn, ngượng ngùng nhìn Trình Nghi Triết nghiêm chỉnh đứng đằng kia, “Giải thích dùm em cái vết hồng hồng đầy bí ẩn này là gì thế?”
Trình Nghi Bắc chỉ vô bức ảnh, khỏi cần hình dung cũng biết mãnh liệt cỡ nào rồi.
Trình Nghi Triết ho khan, giọng còn ảo não, “Còn chưa phí hết sức nữa…”
Trình Nghi Bắc buồn cười, “Thế nào cái cô nhà anh cũng nói, thế anh dùng hết sức thì sao, muốn cắn chết em lắm chứ gì.”
“Cắt…” Trình Nghi Triết hừ lạnh, “Anh đoán không nhầm thì ai đó đến cả cơ hội cũng chẳng có, dù gì bọn anh cũng là hợp pháp, danh chính ngôn thuận, được pháp luật Trung Hoa bảo hộ, làm này làm kia cũng được coi là một nghĩa vụ.”
Trình Nghi Bắc than thầm, về mặt này, quả thật anh không có quyền phát ngôn.
Thấy anh không mở miệng, Trình Nghi Triết cũng tỏ tường, “Chú thím vẫn chưa đồng ý?”
Anh ngẩng đầu, lôi ra một điếu thuốc, thuận tay đưa Trình Nghi Triết một điếu nữa, “Tình huống của chúng ta khác nhau, con anh cũng có rồi, bác cả muốn la cũng không đành, còn bọn em bị phản đối là chuyện thường.”
“Sao không thử tiền trảm hậu tấu?”
“Chiêu này xài một lần rồi, lần trước là chuyện đã rồi, bây giờ rõ biết bọn họ phản đối mà vẫn làm, là quá không tôn trọng họ. Bất kể họ đã làm gì, cũng không thể thay đổi sự thật họ là cha mẹ em, chẳng làm gì nên lỗi với em hết, làm người không thể quá ích kỉ, cứ muốn gì là lao vào giành bất chấp hậu quả.”
Trình Nghi Triết gạt tàn thuốc, hỏi một câu rất không liên quan, “Thế rốt cuộc có chọn ảnh này không?”
“Cũng đâu phải trưng cô gái của em ra cho thiên hạ ngó, không ý kiến.”
Trình Nghi Triết hừ lạnh, “Dáng cô gái của em…”
Chỉ cười không nói.
“Ồ…Hóa ra anh thích bốc lửa.” Trình Nghi Bắc nhẹ cười, “Em sẽ truyền đạt đầy đủ đến chỗ chị dâu.”
Trình Nghi Triết kệ anh, khói thuốc vẫn lượn lờ quanh đầu ngón tay, toát ra màu xám trắng, tựa như rơi vào một xúc cảm khác.
Trình Nghi Bắc nhìn tướng anh mình, không biết nói gì, chợt bật lên một câu hỏi kì quái luôn lượn lờ trong đầu, “Anh không hề có ý định cưới cô ấy mà? Anh còn bảo không đời nào động vào người trong giới giải trí, thế sao lại bỏ rơi người mình đã bỏ bao năm theo đuổi?”
“Anh cũng không rõ.”
“Sao?”
“Giây phút thấy cô ấy yếu ớt nằm trên giường bệnh, anh liền tự rủa mình: Trình Nghi Triết, kiếp này mày xong rồi.”
Bởi chính trong giây phút đó, anh ước, chỉ cần cô ấy tươi khỏe lại, dù cho cô ấy làm ra chuyện gì hay yêu cầu anh làm bất cứ chuyện hoang đường gì, dù cho cô ấy xấu tính cỡ nào, dù cho cô ấy chọc anh điên tiết đến cỡ nào, anh đều nguyện ý, miễn sao đừng nằm mãi như thế, đừng ngó lơ anh như thế nữa là được.
Trình Nghi Bắc gật gù, dù cuộc sống có ra sao, cái nhìn của người khác cũng chỉ là bề ngoài, còn những thứ mình thấy, chỉ mỗi mình mới hiểu được.
“Tấm này xấu quá, chỉ tổ dọa người. Mà lỡ phát rồi, thôi thì chờ kết quả vậy, lần này anh đem cả gia sản đặt trên người cô gái của em đấy.”
“Em biết mà.”
Biết gì nhỉ, là gia tài vế trước hay cô gái vế sau?
Anh không biết, cũng chẳng có gì quan trọng để biết.
Trình Nghi Bắc dựa vào ghế, nhìn Trình Nghi Triết vì một cuộc điện thoại của Ảnh Nhi liền hớt ha hớt hải chạy về nhà, mình cũng phải làm gì chứ nhỉ?
Lúc anh về đến biệt thự, Mạc Hoan cũng có mặt, đang cười nói vui vẻ với Hạ Lập Khoa.
Trình Nghi Bắc vừa vào vừa thưa, “Mẹ ơi, con về rồi.”
“Còn biết đường về đấy.” Hạ Lập Khoa bất mãn đáp lời.
Mạc Hoan nũng nịu kéo tay Hạ Lập Khoa, nãy giờ bọn họ đã nói rất nhiều, sao mới đây lại dùng ngữ khí thế này nói chuyện với anh nhỉ?
Mạc Hoan không biết mình làm thế có nên không, đây là chuyện nhà người ta, trong khi bản thân cũng đã ăn một cú thảm thương, nhưng cô lại không thể ngó lơ, dù biết mình chẳng thể thay đổi hiện trạng, nhưng cô chỉ muốn nói với Hạ Lập Khoa, cứ để cho anh ấy chọn thứ anh ấy muốn đi, chỉ thế anh ấy mới được hạnh phúc thôi. Cha mẹ sinh con cái, chẳng lẽ chỉ muốn nó đền đáp mình thôi ư, ai cũng có tình cảm, đừng suốt ngày ép uổng người ta, dù là người nhà hay bạn thân, chuyện không thành lại còn đẩy họ ngày một xa mình.
Trình Nghi Bắc mỉm cười, ngửi thấy mùi thức ăn, “Thì bởi mũi con giống mẹ, rất thính, biết hôm nay cha trổ tài liền vội bay về.”
Anh ngồi xuống, nhìn Mạc Hoan, “Nghe bảo em đi xem mắt?”
“Dẹp đi, bực muốn chết.ݍ
“Thế nào?” Anh nói bảo đối phương là em họ của Diệp Húc Đình, gia thế khỏi bàn.
“Chung quy là không thích.” Mạc Hoan bực bội.
“Sao thế?”
“Con bị bỏ rơi đấy, anh ta thích bà cô già, trước mặt con còn dám đi đến chỗ người phụ nữ đó, con ức chế muốn chết. Không thẩm mỹ, không tiêu chuẩn, không khí chất, không phong độ, chẳng có chỗ nào hấp dẫn hết á.” Nói ra cô còn bực thêm, ngẫm lại thấy không có gì bất thường mới quay qua nhìn Hạ Lập Khoa, “Mẹ nuôi ơi, có chỗ nào giống mẹ khoe đâu?”
Hạ Lập Khoa chau mày, “Cha mẹ cậu ta khen cậu ta ngút trời.”
Mạc Hoan không cho đó là sự thật, “Cha mẹ ở nhà luôn chê bay con mình, ra đường dĩ nhiên phải khen lắm khen để rồi. Mà nè, điều này này cũng cho thấy rằng mắt nhìn người của mẹ nuôi cũng bình thương thôi à.” Cô làm nũng, “Mẹ xem xem, mẹ khen quá trời mà người đàn ông đó cũng có hoàn hảo như lời mẹ khen đâu. Biết đâu chừng cô gái mẹ chê ấy, lại tốt hơn mẹ tưởng, haha.”
Hạ Lập Khoa lắc đầu, nha đầu này nói đủ thứ, tất cả đều biến tướng nói đỡ tên tiểu tử thúi kia.
“Mẹ qua cầu…”
“Con biết, mẹ qua cầu còn nhiều hơn chúng con qua lộ, mẹ nếm muối còn nhiều chúng con ăn cơm.” Mạc Hoan ngắt lời, “Nhưng vấn đề là, chuyện chúng ta qua đường với ăn cơm hoàn toàn khác nhau, sao có thể lấy nó để cân đo chính xác chuyện chúng ta nhìn người, chuyện người ta có tốt hay không.”
Thật ra, cô muốn nói đến mấy cái bài xiên xỏ người ta trên mấy trang mạng xã hội, bày đặt nói gì mà mình ăn muối nhiều hơn người ta ăn cơm, thử ăn muối một ngày đi, không chết mới lạ đó.
Dĩ nhiên cô không dám bê những lời này ra nói trong lúc này rồi, cô có thể hồn nhiên trước mặt Hạ Lập Khoa, nhưng không có nghĩa là không biết trên dưới.
Hạ Lập Khoa nhếch môi, “Còn nha đầu này, càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng.”
“Cha con bảo con giống mẹ, nhưng mẹ lại phản đối, bảo con giống cha. Mẹ nuôi, mẹ nói con giống ai nào?” Mạc Hoan chớp chớp mắt.
“Giống cả hai.”
“Con muốn về nói cho họ biết con giống cả hai, sau này không được đem khuyết điểm của con đùng đẩy cho đối phương nữa.”
Trình Nghi Bắc ngồi một góc thở dài.
Bữa cơm này coi như hòa bình, công lao chủ yếu thuộc về Mạc Hoan, Hạ Lập Khoa thương nha đầu này nên cũng năng nói chuyện, Trình Chí Diên luôn kiệm lời hòa nhịp nói đôi câu.
Ăn xong, Trình Nghi Bắc chủ động muốn trò chuyện cùng Hạ Lập Khoa, Mạc Hoan chủ trương thục nữ xung phong đi rửa chén.
Cuộc trò truyện hôm trước không hề vui vẻ, trong lòng Hạ Lập Khoa vẫn còn bực bội với anh, chẳng người mẹ nào muốn con trai mình vì một người khác mà chống đối mình cả, huống chi người đó còn là người mình không ưa.
Hạ Lập Khoa ngồi trên thư phòng lầu hai, trong đây có rất nhiều tác phẩm bà tự sáng tác, vài trang đã đọc qua, vài trang còn chưa lật đến.
Thời gian trôi qua, sách càng ngày càng nhiều.
Hóa ra năm tháng cũng có lúc vô tình lưu lại dấu vết, lúc trước từng đọc ‘Bức thư từ cô gái xa lạ’, có chi tiết cô gái lấy tay quẹt qua tên tác giả trên giá sách, tựa như năm tháng theo ngón tay cô ấy chạy đi, năm tháng vô hình nhưng luôn vô tình lưu lại dấu vết giữa bộn bề cuộc sống.
Trình Nghi Bắc đứng rất lâu, nhìn bà rất lâu, “Mẹ, trước đây mẹ dạy con rằng mỗi người phải cố hết sức để đạt được ước muốn của mình, khi đó con đã tự hứa với mình, chỉ khi con mạnh mẽ con mới có tư cách đạt được thứ con ao ước, tuy nhiên lúc ấy con không biết con muốn gì.”
Hạ Lập Khoa mấp máy môi, “Con xem phim này chưa?”
Trình Nghi Bắc chau mày, “Mẹ!”
“Con chưa xem. Nhưng mẹ xem rồi. Là câu chuyện về một cô gái dùng cả đời mình đi yêu một người đàn ông, mẹ cứ nhớ mãi trong khi phim đó có bao nhiêu là thiếu sót, lại nghĩ cuộc đời cô gái này có lẽ đã viên mãn rồi, cô ấy đã cố gắng cả một đời, đã để cho người đàn ông này mãi mãi nhớ đến cô ấy, có lẽ cô ấy đã thõa mãn rồi. Con không thấy Bàng Nhã với cô gái này rất giống nhau ư?
Trình Nghi Bắc nhắm mắt lại, “Mẹ, đã qua nhiều năm rồi, mẹ vẫn chưa quên sao?”
Một lần nữa dò xét, một lần nữa quyết tuyệt, một lần nữa giả bộ hòa hợp.
Còn chưa đủ ư?
“Thế nào mới gọi là đủ? Mẹ còng lưng trả giá vì cái nhà này, có lúc đủ rồi sao?”
“Mẹ, hôm nay con chỉ muốn nói với mẹ. Ai cũng có quyền khắc ghi một đoạn tình hoàn mỹ nhất, là phụ nữ ai cũng mong mình gặp được một người đàn ông hoàn hảo từ bề ngoài cho đến danh vọng, sau đó lại hi vọng mình có thể in dấu sâu đậm trong cuộc đời anh ta, để cả đời anh ta chỉ có mỗi mình. Còn đàn ông lại mong gặp được một cô gái, có thể dịu dàng quyến rũ cũng có thể lãng mạn và tình cảm, có thể vào được bếp cũng có thể mang ra ngoài khoe khoang, khi cần đoan trang thì đoan trang, khi cần nhiệt tình thì nhiệt tình. Trong lòng mỗi người đều có một hình dung hoàn mỹ nhất, chúng ta cũng biết không thể gặp được người như vậy. Sao cứ nhất thiết để ý những điều không hoàn mỹ ấy?” Anh than thở, “Nếu năm xưa mẹ biết chuyện của cha với dì ấy, mẹ nhất định sẽ không gả cho cha, bởi cha có tỳ vết, cha không đạt tiêu chuẩn hoàn hảo của mẹ. Nhưng mẹ cứ muốn gả cho cha, mẹ rất vừa ý, mấu chốt là sinh con ra mẹ mới biết sự tồn tại của người phụ nữ kia. Mẹ không cam tâm, mẹ sợ cha kết hôn với mẹ chỉ vì quyền lực, sau này sẽ lại về bên người phụ nữ kia, nên mẹ luôn tự hành hạ mình cũng hạnh hạ luôn cả cha. Cả khi cha đã dùng hôn nhân để đảm bảo, mẹ vẫn thấy chưa đủ, mẹ muốn người phụ nữ đó mãi mãi biến mất, buộc cha mãi mãi không được gặp người phụ nữ đó nữa. Mà bất kể sau này cha có gặp lại người phụ nữ đó hay không, mẹ vẫn không thoải mái, mẹ bất mãn với quá khứ của cha, lại không nỡ xa cha, xa ôn nhu của cha. Nên vô tận sợ hãi với hoài nghi cứ thi nhau giày vò cuộc sống bình yên.”
Hạ Lập Khoa cứ nghe những lời thao thao bất tuyệt, đột nhiên cười, “Con nói đúng lắm, nếu sớm biết, mẹ đã không gả cho cha con, mẹ sẽ tác thành cho người phụ nữ đó.”
Nhưng vốn dĩ không có nếu, người phụ nữ kia như cái gai trong tim bà, bà không thể xem như chưa từng có được.
“Mẹ, quá chấp nhất chỉ càng đẩy hạnh phúc đi xa thôi.”
“Đến con cũng muốn giáo huấn mẹ sao?” Hạ Lập Khoa mặt không đổi sắc nhìn anh, “Mẹ không muốn chấp nhận thêm một tỳ vết nào nữa.”
Tây Thuần chính là lời nhắc nhở về quá khứ đầy vết nhơ mà bà không muốn thấy nhất.
Trình Nghi Bắc há hốc miệng, năm xưa bỏ nhà đi, ngoài trốn tránh dĩ vãng, anh cũng chẳng chịu nổi cảnh đấu khẩu mệt mỏi của Hạ Lập Khoa với Trình Chí Diên. Hạ Lập Khoa mang uất ức chất chứa bao năm trút hết ra ngoài, mắng Trình Chí Diên hủy hoại bà còn chưa đủ, giờ hủy hoại cả con trai bà; tội nghiệt của ông sao không trả trên người ông, cứ trút hết lên con trai ông. Cuộc khẩu chiến cứ nổ ra mỗi ngày, cuối cùng Trình Nghi Bắc đuối sức bỏ đi.
Nếu không có Tây Thuần, có lẽ cái nhà này chỉ có thể tiếp tục duy trì bề nổi của hòa bình, chỉ là bề nổi thôi.
“Mẹ, lấy một người đã chết đến trừng phạt hiện tại của cha, có phải quá bất công không?” Huống chi trừng phạt người khác, đồng thời cũng đang trừng phạt mình.
“Con trai à, rốt cuộc con giống ai?” Chẳng chấp nhất, cũng chẳng thỏa hiệp, bà lắc đầu cười rộ lên.
Trình Nghi Bắc khép mắt, “Thật ra con giống mẹ, nhưng con hiểu cái gì nên chấp nhất, cái gì không nên chấp nhất, thế thôi ạ.”
Hạ Lập Khoa nhìn anh lâu thật lâu, “Nói nhiều quá, vẫn vì cô ta thôi, con nghĩ với mẹ sẽ nhường bước trong chuyện này à?”
“Có lẽ một ngày nào đó mẹ sẽ chấp nhận cô ấy, dù gì con chỉ có một người mẹ là mẹ, mà mẹ cũng chỉ có mỗi một đứa con trai là con.” Ai cũng không thể mất đi đối phương, ai cũng không thay thế được.
Hạ Lập Khoa yên lặng nhắm mắt.
Trình Nghi Bắc hé môi, định nói thêm gì đó, cửa thư phòng mở ra.
Trình Chí Diên rất ít khi vào thư phòng của Hạ Lập Khoa, bọn họ đều có không gian của riêng mình, nên khi Hạ Lập Khoa mở mắt ra cũng hơi thất thần.
Trình Chí Diên nhìn con trai, “Mấy ngày nay, cha đã nghĩ rất nhiều chuyện, từ xưa đến nay. Mẹ con một chút cũng không sai, tất cả nguyên nhân là do cha mà ra, để cha nói chuyện với bà ấy.”
Trình Nghi Bắc gật gật đầu, nhẹ bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Anh xuống lầu, phát hiện Mạc Hoan vẫn còn ngồi trên sofa, nét mặt trầm tư.
Mạc Hoan nghe tiếng bước chân, cười với anh, “Hôm qua em đi ăn với Trình Nghi Triết.”
Anh ngồi đối diện cô, nghe cô nói tiếp.
“Kết quả là chưa bao lâu, chị dâu dũng mãnh đến, ba người bắt đầu ăn chung.”
“Ừ.”
“Em liền nói anh Triết có khuynh hướng ‘thê quản nghiêm’, anh đoán anh ấy trả lời ra sao?”
Mày Trình Nghi Bắc khẽ chau lại, “Chết cũng không nhận?”
“Anh Bắc, anh đang yêu, đúng không?”
Sao chuyển đề tài nhanh thế, “Sao nhìn ra hay thế?”
“Nếu không sao chỉ số thông minh của anh sụt dữ thế.” Mạc Hoan cười tươi rói.”
Thì ra ngồi đây chờ anh, đúng là ranh con, “Trình Nghi Triết nói gì mà em hả hê quá vậy.”
“Nguyên văn lời anh ấy nè.” Mạc Hoan ho khan, trịnh trọng mở miệng, “Anh á, còn đỡ, về sau hãy mở to mắt ra mà xem anh Bắc của em, cho em mở mang kiến thức thế nào gọi là ‘Bản sắc nữ nhi’.”
Trình Nghi Bắc vẫn chừng mực, “Chị dâu của em vẫn chưa cho em thấy ‘Bản sắc nữ nhi’ á.”
Mạc Hoan lắc đầu.
Trình Nghi Bắc không giỏi lý sự, ‘Sắc’ anh nói với ‘Sắc’ cô này hiểu không giống nhau.
“Anh ơi, em năn nỉ anh một chuyện, anh đáp ứng nhé.”
“Em nói trước đi.”
“Anh đáp ứng trước đi.”
“Em nói đi, đừng làm anh hoang mang.”
Mạc Hoan bĩu môi, “Anh đưa chị ấy đi ăn đi, để em được dịp ngắm phong thái với khí chất của chị ấy, sao mê hoặc được anh hay thế.”
“Em no rồi mà?”
“Thế mà anh còn không chịu thừa nhận chỉ số thông minh giảm sút nghiêm trọng, em luyên thuyên thì nhiều lắm, ăn thì không có nhiêu đâu.”
Trình Nghi Bắc kiên quyết lắc đầu.
Mạc Hoan liếc anh, “Anh Bắc.”
Vẫn lắc đầu.
“Em sẽ nói với Trình Nghi Triết, chị dâu ở trong phòng anh hơn hai tiếng, hơn nữa còn cô nam quả nữ.”
“Trình Nghi Triết đâu có ngu, không tin em đâu.”
“Em sẽ nói với anh ấy anh từng chọc ghẹo chị dâu, chị dâu thì làm bộ không phát hiện.”
Trình Nghi Bắc khẽ cắn môi, tên nhóc Trình Nghi Triết chưa từng để bụng những mờ ám nhỏ của Ảnh Nhi đối với anh, không phải là không thèm, chỉ là biết Ảnh Nhi hay đùa, mà anh cũng chẳng có hứng thú, nếu biết anh từng nói những câu chọc ghẹo Ảnh Nhi, chẳng biết Trình Nghi Triết sẽ thế nào.
Trình Nghi Triết tự mình xử thì không sao, còn lấy thái độ anh ấy về mặt công việc đủ để toát mồ hôi lạnh, anh ấy mà dùng phong cách làm việc đối phó với anh, chẳng biết anh sẽ chết ra sao nữa đây.
“Em sẽ không hãm hại anh vậy đâu?”
“Sẽ đó.” Mạc Hoan vắt chéo chân, “Lo mà biểu hiện cho tốt đi!”
** **
Tây Thuần nhận điện thoại của Trình Nghi Bắc mà chẳng hiểu mô tê gì hết, sao lại là lúc này, anh nói về nhà mà.
Tây Thuần vừa tới chỗ hẹn thì thấy cô gái bên cạnh Trình Nghi Bắc đang nhìn mình bằng ánh mắt dò xét.
Trình Nghi Bắc giới thiệu, “Em gái anh.”
Mạc Hoan cười hí hửng, “Chào chị dâu nhỏ.”
Tây Thuần hơi lúng túng, mặt cũng đo đỏ.
“Đừng để ý đến nó.” Trình Nghi Bắc lắc đầu.
Mạc Hoan nhường Tây Thuần gọi món, mấy hôm nay sức khỏe Lý Tuệ Hiền rất kém, tâm trạng cô cũng xuống cấp nghiêm trọng, đẩy thực đơn lại cho Mạc Hoan.
Mạc Hoan không chút khách sáo gọi món.
Lúc chờ lên món, Mạc Hoan bắt đầu ‘Mười vạn câu hỏi’, “Chị dâu, anh chị gặp đối phương trong hoàn cảnh nào thế?”
Cô muốn nghe chuyện tình của bọn họ.
Tây Thuần chau mày, không nói nên lời, Trình Nghi Triết thở dài, “Nói ít chút đi, không lại xem mắt thất bại đấy.”
Đồ ác độc, lấy chuyện này đả kích cô.
“Thế chị dâu ơi, chị có cảm thấy anh Bắc siêu siêu chán không.” Nghiến răng nghiến lợi.
Tây Thuần cười cười, “Cũng có.”
Mạc Hoan bừng từng tỉnh ngộ, “Khó trách sao hai người lại bên nhau.”
Tây Thuần và Trình Nghi Bắc cùng nhìn cô.
“Bởi hai anh chị đều không thú vị, bởi thế hai người mới dễ dàng chấp nhận nhau.” Cô cười một mình, nhưng chỉ có thế mới thuyết phục được cô thôi.
Trình Nghi Bắc bắt đầu hoài nghi, bản thân mình nhàm chán đến vậy sao?
Tây Thuần cũng cảm thán, biểu hiện rõ vậy á?
Nhìn một cách đối lập, nhẹ cười.
Mạc Hoan nhìn bộ dạng của bọn họ, tay cầm đũa đọng lại, chẳng ai phát hiện ra sự bất thường của cô, “Ăn nào ăn nào, em gọi nhiều món cay lắm, chị dâu ăn cay được không? Không ăn được thì gọi thêm món khác nhé, bữa này em mời.”
Trình Nghi Bắc bĩu môi, “Cô ấy cuồng đồ cay đấy.”
“Hay quá, sau này chúng ta cùng đi ăn đồ cay đi.” Mạc Hoan phấn khích, “Nhưng mà ăn cay nhiều da xấu lắm, nổi mụn đó, sao chị không sứt mẻ gì thế.”
Tây Thuần cũng buồn bực, Trần Tư Dao luôn nói cô lập dị, ăn cay như điên, mà tới giờ chẳng chỗ nào lung lay hết.
“Không biết nữa.”
Mạc Hoan thấy không công bằng, “Thượng đế không công bằng với em.”
Tây Thuần sững sờ, thế thượng đế công bằng với cô ư? Cứ nghĩ đến những điều đã mất đi, nên cảm thấy mình chịu quá nhiều bất công, để rồi bản thân có được những thứ mà bình thường chính bản thân cô cũng chẳng hay biết thì người ta cũng bảo…
Tây Thuần cười cười, “Thượng đế để những điều tốt đẹp ở phía sau cho em bất ngờ đấy.”
Mạc Hoan cười vui vẻ.
Khóe môi Trình Nghi Bắc nhếch lên, bữa ăn này rất hay, có Mạc Hoan ở đây, số lần cô cười cũng nhiều hơn rất nhiều.
Lúc tính tiền, Mạc Hoan kiên quyết đòi trả tiền, nói cỡ nào nói, Mạc Hoan có kiên trì của Mạc Hoan.
Trình Nghi Bắc cũng hết cách, để Mạc Hoan thỏa mãn.
Trình Nghi Bắc định đưa Tây Thuần đến bệnh viện, Mạc Hoan cảm giác mình bị bỏ rơi, oán hận, “Yêu rồi là đâu cần em gái nữa.”
Điều này lại làm Tây Thuần đỏ mặt.
Trình Nghi Bắc bảo Tây Thuần chờ anh ngoài xe, anh đến chỗ Mạc Hoan.
Mạc Hoan lòng hân hoan, nghe Trình Nghi Bắc nói một câu, “Dì mới điện tới, bảo anh giới thiệu thêm mấy đối tượng cho em, bắt đầu từ tám giờ sáng mai, mỗi giờ xem mắt một người, về sớm nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai nghênh chiến nhé.”
“Đừng nói thật nha?”
“Em đoán xem?” Trình Nghi Bắc chớp chớp mắt, nhìn cô bé, “Ăn mặc cho lịch sự một chút, muốn vứt bỏ mặt mũi của mình cũng chẳng sao, nhưng đừng vứt mặt mũi của anh, do anh giới thiệu đấy.”
“Anh Bắc…”
“Còn chưa chịu về sớm lo liệu.”
Trình Nghi Bắc chỉ chừa lại cho cô một bóng lưng.
Mạc Hoan bất đắc dĩ nhìn anh bước từng bước xa mình, thì ra hiệp ăn này cô tưởng mình thắng, kết quả lại là thua thê thảm; người ta đánh cướp táo của anh, anh cho người ta cây táo sau đó đánh người ta một trận tơi bời.
Nhưng cô lại thích phương thức này.
Trình Nghi Bắc đi trước mặt Tây Thuần, sờ đầu cô, “Lên xe đi.”
Tây Thuần gật đầu, ngồi vào xe, “Cô bé thật là em gái của anh?”
“Ừ.”
“Nhưng mà…”
“Cô bé chỉ là em gái anh.”
Tây Thuần cười, cô hiểu rồi.