Cửa, cuối cùng cũng được mở ra.
Vừa qua cửa, anh liền giơ tay ra đóng lại, lần nữa ôm ngang người cô, bế lên phòng ngủ tầng hai
Quần áo đã lỏng lẻo từ lâu, da thịt trắng nõn hiện dưới ánh sang hắt từ cửa
sổ, giữa những tia sáng trông như một miếng ngọc trong suốt.
Tùy
tiện cởi áo vest ném trên mặt đất, Lãnh Tử Mặc lại một lần nữa quay lại, hôn lên môi cô, đưa tay ra sau lưng cô muốn cởi bỏ móc áo lót vướng
bận.
anh vội vã như thế, nhưng càng nhanh càng loạn, ngày thường
chỉ cần hai ngón tay là có thể làm được chuyện này, nhưng hôm nay tốn
bao nhiêu công sức vẫn không cởi ra được.
“anh ghét nội y.”
anh cắn nhẹ chiếc cổ mềm mại của cô, chán nản than thở.
“Để em!”
cô đỏ mặt, rút bàn tay của mình ra khỏi bàn tay anh, ngồi dậy, đưa tay ra sau lưng, lại không tìm thấy khuy cài đâu.
Trong lòng nghi hoặc, lúc này mới nhớ ra, hôm nay cô mặc áo lót khuy cài phía trước.
anh cũng không đợi được nữa, dùng tay nắm lấy hai bên áo lót của cô, đột nhiên dùng súc, khóa cài bung ra, cô lập tức đầu hàng.
Cúi người, ánh mắt Lãnh Tử Mặc sáng lên nhìn lại một lần, sau đó gục đầu vào người cô.
“Tiểu Thiến, hai mươi bảy năm nay, hôm nay là ngày anh vui vẻ nhất.”
Tuy rằng cô đã là của anh, kể từ lần đầu tiên cho đến bây giờ.
Nhưng lần này rất đặc biệt, bởi vì là cô chủ động gọi anh lên tầng, đối với
Lãnh Tử Mặc mà nói, ý nghĩa tự nhiên cũng khác nhau rất nhiều.
Lạc Tiểu Thiến thẹn thùng mím môi, nhắm hai mắt lại.
Nhưng anh không cam lòng, bắt lấy tay cô để trên lồng ngực của mình, vừa dịu dàng vừa bá đạo ra lệnh.
“Giúp anh!”
Bất đắc dĩ, Lạc Tiểu Thiến đành phải mở mắt, cầm nút áo của anh, từng nút từng nút cởi ra.
Lãnh Tử Mặc một tay chống xuống giường, một bàn tay khác vén những sợi tóc rối đang rơi trên mặt cô lên.
cô gái trước mắt này, có vẻ đẹp rất tinh tế, tuy rằng đang thẹn thùng,
cũng không phải là hình dáng kiểu mẫu, nhưng lại cực kỳ đáng yêu.
rõ ràng là trong lòng đã quen thuộc đến từng chi tiết trên mặt, rõ ràng nhắm
mắt lại cũng có thể hình dung ra được hình dáng của cô, thế nhưng vẫn
như cũ nhìn không đủ, dường như mỗi lần nhìn đều có cảm giác khác nhau.
Lạc Tiểu Thiến chuyên tâm cởi cravat và cúc áo cho anh.
Ngón tay cô lơ đãng cọ vào da thịt của anh, mỗi một lần đụng chạm, đều mang theo ngọn lửa nóng rực.
Khi ngón tay của cô đụng đến thắt lưng của anh, vật đàn ông của anh đã to lên đến cực điểm.
Cuối cùng không kìm chế được, anh lại cúi người xuống phủ lên môi cô, tay đã di chuyển lên ngực của cô.
anh đột nhiên va chạm, đem tới một luồng nhiệt nóng rực, tay cô dùng lực tháo
thắt lưng của anh ra, nhưng thắt lưng của anh tháo thế nào
cũng không được.
thật may, đúng lúc đó anh đưa bàn tay
tới, nhẹ nhàng ấn một cái thắt lưng trên đai quần liền được mở ra, quần
trượt xuống, tay cô đụng đến nơi nóng rực của anh, cô lập tức hoảng loạn rụt tay về.
anh hôn càng lúc càng triền miên, bàn tay càng dùng lực ôm chặt lấy cô.
“Tiểu Thiến, em là của anh!”
Khẽ hôn lên vành tai cô, anh dùng hành động thực tế để chứng minh lời anh nói.
...
Sáng sớm hôm sau, lúc Lãnh Tử Mặc tỉnh lại, Lạc Tiểu Thiến vẫn còn đang ngủ say trong ngực anh.
Liếc mắt nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, Lãnh Tử Mạc lại nằm xuống ngủ thêm năm phút cùng cô, sau đó mới rón ra rón rén dời đầu
của cô đang gối trên tay của anh xuống, cẩn thận rời giường.
anh cũng rất muốn ngủ tiếp cùng cô, nhưng sáng nay còn có cuộc họp hội đồng quản trị.
Tắm rửa mặc quân áo xong, anh đến bên giường khom người xuống hôn lên
tóc cô, lại cười tít mắt nhìn cô một lúc, mới xoay người, rón ra rón rén xuống tầng.