Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 302: Chương 302: Lạc Tiểu Thiến Khiêm Tốn




đi xuống tầng hầm, Lãnh Tử Mặc tiện tay mở cửa xe ngồi vào trong, nhìn thấy hộp quà Lạc Tiểu Thiến tặng anh, anh lập tức cầm lấy, mặc dù rất hiếu kỳ, nhưng động tác cầm lại rất nhẹ, giường như chỉ sợ làm hỏng vật bên trong.

Mở hộp ra, bên trong là một đĩa CD có hình của Lạc Tiểu Thiến.

Ngón tay của anh xoa nhẹ nhàng trên hình của cô, đem hộp đĩa mở ra, lập tức nhìn thấy chữ viết của cô để lại cho anh.

“Em sẽ cố gắng nỗ lực tiến lên phía trước, chỉ hi vọng, có một ngày có thể sánh vai cùng anh!”

Phía dưới bên tay phải viết mấy chữ ---- “Người hâm mộ anh, thích anh Lạc Tiểu Thiến”, phía dưới ghi ngày tháng.

Những chữ kia, mỗi một nét bút đều rất rõ ràng, nhìn ra được, khi cô viết những dòng này, rất nghiêm túc và chú tâm.

Bên trong mấy dòng ngắn ngủi, giữa những hàng chữ lại biểu lộ ra cô rất khiêm tốn.

Ở trước mặt anh, cô chưa bao giờ tự tin có thể sánh vai cùng anh.

Ánh mắt anh lướt qua từng chữ từng chữ cô viết, một lần nữa Lãnh Tử Mặc lại nhíu chặt mi.

Ngày hôm qua nhìn thấy cô và Tiêu Dương, cô còn che dấu quan hệ với anh, anh còn cho rằng, là cô lo lắng truyền ra tai tiếng tình dục ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình, bây giờ xem ra, là anh sai rồi, nha đầu này là sợ ảnh hưởng đến anh.

Bởi vì cô cảm thấy, cô không xứng với anh!

”Nha đầu ngốc!”

nói nhỏ một tiếng, đem CD cất vào trong hộp, lại cẩn thận cất vào trong túi của mình, Lãnh Tử Mặc mới xoay người lái xe rời khỏi bãi.

...

Tại tòa nhà Thế Giới, trong phòng ngủ tầng 19.

Lạc Tiểu Thiến hồn nhiên không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, vẫn say sưa ngủ ở trên giường!Đêm qua cùng anh dây dưa lâu như vậy, đến tận nửa đêm mới đi ngủ, cô nào có thể dậy nổi.

trên bàn, chuông điện thoại vang lên.

Tiếng nhạc di động vang lên đến lần thứ sáu, Lạc Tiểu Thiến mới hồ đồ nhận điện thoại, tiếng nói của Vu Đồng từ trong điện thoại truyền tới, “Bạn yêu, đừng nói với tôi, cô còn chưa rời giường?”

“Mấy giờ rồi?” Lạc Tiểu Thiến dụi mắt.

“Theo giờ Bắc Kinh, là mười giờ hai phút!” Vu Đồng ở đầu kia điện thoại báo giờ.

“A!” Lạc Tiểu Thiến lập tức ngồi thẳng người, “Tôi ngủ quên, mọi người chờ tôi một chút, tôi lập tức đến ngay!”

“cô không cần phải gấp gáp như vậy!” Vu Đồng ở đầu bên kia điện thoại cười khẽ, “Tôi biết tối hôm qua cô rất mệt mỏi, chúng tôi liền không làm phiền cô, trực tiếp triển khai kế hoạch tuyên truyền, cô thu dọn hành lý xong, chúng ta trực tiếp đến sân bay, hai giờ sau chúng ta sẽ bay đến Thượng Hải, bây giờ cô có thể ở trên giường nhắm mắt một lúc nữa, một giờ sau Tiểu Chu sẽ đến đón cô.”

Lạc Tiểu Thiến làm sao có thể nằm được nữa, tùy tiện cầm lấy áo ngủ của Lãnh Tử Mặc mặc vào người, chạy vào phòng tắm.

Tắm rửa thay quần áo xong, cô nhanh chóng thu dọn quần áo của hai người và một số thứ linh tinh, lấy tốc độ nhanh nhất đi thu dọn hành lý.

Kéo vali hành lý xuống tầng, đi qua cánh cửa, cô đột nhiên nghĩ đến một việc, dừng chân lại, cẩn thận nhìn nhìn tấm kính trên cánh cửa.

Quả nhiên, trên cổ có mấy vết hôn đỏ thẫm.

“Tử Mặc xấu xa!”

Xấu hổ mắng nhỏ một tiếng, cô xoay người chạy lên lầu, tìm lấy một món trang sức là khăn lụa buộc quanh cổ, xác định không bị lộ, cô mới kéo vali hành lý ra cửa.

Đứng trong thang máy, cô soạn một tin nhắn gửi cho Lãnh Tử Mặc, báo cho anh biết chuyến đi của mình.

cô kéo hành lý ra khỏi Thế Giới Thành, tới ven đường, xe của công ty cũng đã tới, nhân viên công tác vội vàng giúp cô chuyển hành lý lên xe.

Lạc Tiểu Thiến vừa mới ngồi, Vu Đồng đã đem lịch làm việc đưa cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.