Đường Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 250: Chương 250: Giấc mộng của anh 6




Lạc Tiểu Thiến quay mặt nhìn anh, nghe một cách chăm chú, thẳng đến khi anh đem một chuỗi dài nói cho hết lời, cô mới đem nước trái cây hướng về phía anh, khẽ chạm nhẹ vào lon bia trong tay anh.

“Em tin tưởng anh nhất định sẽ thành công, đến đây, vì Đế thị trở thành'Hollywood Dreamworks' Trung quốc, cụng ly!”

“Không!” Lãnh Tử Mặc khẽ gật đầu một cái, “Đế thị vĩnh viễn sẽ không trở thành một bản sao của bất kì ai, giấc mộng lớn nhất của đời anh đó chính là làm cho Đế thị trở thành một con rồng dẫn đầu trong tất cả mọi lĩnh vực, trở thành một thị trường khác hẳn với Hollywood, lại có thể làm cho thế giới chú ý đến nền công nghệ giải trí Đông Phương này! Cụng ly!”

Hai người lại chạm ly, sau đó, một người uống bia, một người uống nước trái cây.

Kế tiếp, Lãnh Tử Mặc rất tự nhiên nói về kế hoạch của anh, nói về kế hoạch đầu tư ba tỷ vào bộ điện ảnh sắp tới.

Luôn luôn tích chữ như vàng, nhưng đêm nay, lần đầu tiên Lãnh Tử Mặc nói nhiều như thế.

Trong lời của anh, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài danh từ tiếng Anh chuyên dùng cho giới điện ảnh, kỳ thật Lạc Tiểu Thiến cũng không hoàn toàn nghe hiểu hết, nhưng cô nghe rất nghiêm túc, rất chuyên chú.

Tuy rằng cô nghe không hiểu những từ ngữ chuyên ngành đó, nhưng cô nghe hiểu ý nghĩ của anh, giấc mộng của anh.

Người đàn ông này, nhìn như lạnh như băng, nhưng, ở bên trong lớp vỏ ngoài lạnh lùng cứng rắn đó là một thế giới rực rỡ đủ màu sắc.

Rõ ràng cá nhân của anh có thể có thành tựu cao hơn, nhưng anh lại dứt khoát buông tay tất cả những thứ đó, chuyển sang đầu tư, mở công ty, vì giấc mộng mà vô số người trong giới giải trí này đều từng nghĩ qua nhưng không ai dám mơ tới chứ đừng nói chi là làm.

Cho dù, tất cả người bên ngoài đều mắng anh chỉ biết hắn là kiếm tiền, quên đi bản năng của con người.

Cho dù, tất cả mọi người đều hiểu sai hết về anh.

Nhưng anh cũng không giải thích, chỉ thật sự từng bước từng bước, cố gắng đi về hướng giấc mộng kia

Mọi người chỉ thấy những vầng hào quang lấp lánh trên người anh, lại có ai biết, dưới những ánh hào quang đó, trong lòng của anh rộng lớn mạnh mẽ đến bực nào.

“... Anh tin, ở tương lai không lâu, tất cả những thứ đó đều sẽ trở thành sự thực, nhắc tới điện ảnh, trong đầu mọi người sẽ không ai còn nhớ đến ba chữ 'Hollywood' kia nữa!”

“ Em cũng tin tưởng, em tin tưởng anh, nhất định có thể làm được!”

Lãnh Tử Mặc quay sang.

Chỉ thấy Lạc Tiểu Thiến ôm hai đầu gối, mặt gối lên cánh tay, đôi mắt mở thật to trong bóng đêm, như một vì sao sáng lấp lánh, chăm chú nhìn anh.

“ Em thật sự tin tưởng?”

“Thật sự!” Lạc Tiểu Thiến thẳng người lên, “Nói ra không sợ anh chê cười, khi đó, em đem anh trở thành thần tượng, ở trong cảm nhận của em, cái tên Lãnh Tử Mặc, đại biểu chính là không gì không làm được, mỗi lần phát hành album hay single, chẳng những sáng tạo ra cái mới, còn là phong cách mới, khi đó, khi anh bước khỏi giới giải trí, đi học ngành kinh tế, tất cả mọi người đều cảm thấy thật đáng tiếc, nói tại sao có tài như anh lại đi ngàng kinh tế, nhưng em lại tin tưởng rằng, chuyện mà Lãnh Tử Mặc muốn làm, nhất định sẽ làm được!”

Fan của Lãnh Tử Mặc, trải rộng các nơi trên thế giới, cho dù mấy năm nay anh không hề phát hành ca khúc mới, càng không có quay chụp tác phẩm điện ảnh hay truyền hình gì, nhưng nhất cử nhất động của anh vẫn luôn thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhưng, cho tới bây giờ không hề có ai tin tưởng anh một cách vô điều kiện như thế, hơn nữa lại còn là niềm tin đối với một sự việc tưởng chừng như hoang đường đó.

“Tiểu Thiến, cám ơn em!”

Đón nhận ánh mắt của cô, giọng của anh đầy vẻ chân thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.