Nghe được tiếng cười của anh, Lạc Tiểu Thiến lập tức kịp hiểu, bị anh
trêu cợt rồi, liền xem thường, “Cười cái gì mà cười, mặc kệ anh, ăn bánh mì của anh đi.”
Cô có lòng tốt, anh còn trêu cô!
Bưng đĩa nhỏ, Lạc Tiểu Thiến xoay người rời đi.
Không đợi cô kịp cất bước, một cánh tay đã từ phía sau vòng lên ôm
hông cô, sau đó sau lưng của cô liền áp vào trong vòm ngực ấm áp mà kiên cố của Lãnh Tử Mặc.
Lãnh Tử Mặc cúi đầu hôn lên vành tai cô một cái, “Anh đi nướng bánh mì!”
Anh xoay người đi đến bên cạnh bàn, lấy ra dao cắt bánh mì rồi trát bơ để lên vỉ nướng, Lạc Tiểu Thiến vẫn đứng đờ ở đó, nơi bị anh hôn qua
giống như bị lửa thiêu, làm cho lòng cô không thể nào bình tĩnh được,
miệng vừa mới ăn xâu thịt rất thơm, giờ cũng hoàn toàn mất đi hương vị.
Rõ ràng đã cùng anh còn thân mật hơn, vì sao bây giờ chỉ là một nụ hôn khẽ thế nhưng làm cô cũng sẽ hốt hoảng như vậy?
“Muốn nếm thử không?”
Cách đó không xa, âm thanh của Lãnh Tử Mặc truyền tới.
“Được !”
Lạc Tiểu Thiến bình tĩnh lại, vội vàng đi qua. Lãnh Tử Mặc đã dùng cây gắp gắp một miếng bánh mì đã nướng xong đưa tới.
“Nóng!” Cô đưa tay muốn lấy, Lãnh Tử Mặc lại thoáng đem bánh mì lui lại, rồi đưa đến bên miệng cô, “Cắn chậm một chút.”
Cô há mồm hướng tay anh cầm cắn một ngụm nhỏ, bánh mì quét qua một lớp bơ, vỏ ngoài có mùi thơm lại xốp giòn, bên trong cũng là hương vị mềm
mại ngọt ngào.
“Thế nào?”
“Ăn ngon!”
Đạt được sự tán thành của cô, Lãnh Tử Mặc lập tức cầm lấy một cái mâm
nhỏ trên bàn đem bánh mì nướng xong đặt vào trong mâm, thuận tay lấy
nước trái cây cùng bia, đi về hướng dựng lều.
Anh cúi người ngồi bên cạnh lều, lại hướng Lạc Tiểu Thiến còn đang ngây người tại chỗ.
“Mau tới đây?”
“Dạ, đến liền!”
Lạc Tiểu Thiến đáp một tiếng, chạy chậm đi qua, học bộ dáng của anh
đem mâm nhỏ đặt ở trên bờ cát, còn mình thì an vị ở bên cạnh anh.
Lãnh Tử Mặc một tay nắm bánh mì, miệng hớp một miếng bia, ánh mắt liền dừng ở trên bầu trời đêm mênh mông.
“Em thật không nhớ nổi lần ngắm sao trước là lúc nào!”
Một bên, Lạc Tiểu Thiến cầm một lon nước trái cây, ngón tay vân vê ống hút, cũng cùng anh nhìn lên ánh sao trên trời.
“Anh cũng vậy.”
Lãnh Tử Mặc nhẹ giọng nói.
Đã có bao lâu không được nhàn nhã uống rượu, đón gió, ngắm sao như vậy rồi?
Ngay cả chính anh cũng không có đáp án, trong trí nhớ anh tựa hồ trừ bỏ công việc vẫn là công việc.
“Em thật không hiểu những người giống anh vậy, không giống dân thường
bọn em vì bị cuộc sống bức bách, không còn cách nào mà cần phải mà dốc
sức làm để đủ sống, nhưng các anh thì lại khác, nếu các anh nguyện ý, có thể có đầy đủ thời gian dùng để làm mình chuyện muốn làm, lại cố tình
ép mình không có thời gian.”
“Anh cũng có ước vọng.” Lãnh Tử Mặc nói.
Lạc Tiểu Thiến tò mò đưa ánh mắt qua, “Có thể nói cho em biết không?”
Cô không tưởng tượng nổi, anh còn có ước vọng gì.
Nói về danh tiếng, từ lúc thời niên thiếu anh đã là ngôi sao trẻ triển vọng.
Nói về công việc, tập đoàn Đế thị của anh bất kể là ở Á Châu, hay là
trên toàn thế giới, đều là công ty lớn vô cùng có sức ảnh hưởng.
Nói về tác phẩm, anh tổng cộng phát hành một album, sáu single, không
cái nào không phải là tác phẩm liên tục đứng đầu các bảng xếp hạng.
. . .
Người như vậy, cũng còn có giấc mộng chưa thực hiện sao?
“Nhiều năm qua, tuy rằng trong nước cũng không thiếu tác phẩm đạt được giải thưởng quốc tế được người xem ưa thích, tuy nhiên lại không có bất cứ bộ phim nào đạt được cái gọi là kinh điển lưu lại dấu ấn sâu trong
long người hâm mộ như những bộ phim của Bắc Mỹ, anh hy vọng có thể làm
ra bộ phim điện ảnh vừa có thể đạt được khen ngợi lại ăn khách, làm cho
tất cả mọi người, tất cả mọi màu da trên thế giới này biết đến Trung
Quốc chúng ta không chỉ có Kung Fu, bay tới bay lui, chúng ta cũng có
thể có