Dưỡng Long

Chương 21: Chương 21: Đã quên




Sau khi Yến Chỉ Hoài bị lột bỏ tiên tịch thì Lâm Hư cung tự nhiên cũng bị thu hồi, không còn là chỗ của hắn. Bị lột bỏ tiên tịch rồi biếm xuống nhân gian, cũng không thể coi như chuyện vinh quang gì, các tiên gia khác sợ hắn mất mặt nên không đến tiễn hắn, chỉ có Lăng Hoa tiên quân đưa hắn thẳng đến Nam Thiên môn, còn muốn tiếp tục tiễn hắn xuống hạ giới, Yến Chỉ Hoài đành nói với gã: “Ta đã chọc giận Thiên đế, ngươi nên tránh một chút, đưa ta tới đây là được rồi.”

Lăng Hoa tiên quân oán hận: “Ta thật không hiểu ngươi suy nghĩ như thế nào, hắn đã quên ngươi rồi, ngươi vào tẩy luyện trì, dứt khoát quên hắn luôn chẳng tốt hơn sao? Ngươi lại nổi điên đối nghịch với Thiên đế, hiện tại thành ra như vậy, ngươi vừa lòng chưa? Qua mấy trăm năm nữa, ta ngay cả đi đâu nhặt xác ngươi cũng không biết!”

Yến Chỉ Hoài cười nói: “Việc đã đến nước này, ngươi có oán trách ta nữa cũng vô ích. Trời không tuyệt đường người, có lẽ đến lúc đó ta sẽ gặp vận may, có đường sống khác cũng không chừng.”

Lăng Hoa tiên quân làm sao không biết Yến Chỉ Hoài nói thế là để an ủi gã mà thôi, thiên nhân ngũ suy, dù là thần tiên cũng cứu không được, còn sinh cơ khác ở đâu? Gã chỉ thở dài, hỏi hắn: “Ngươi xuống hạ giới rồi có tính đến chỗ nào sống yên ổn không?”

Yến Chỉ Hoài nói: “Không phải Tê Long Sơn đã có sẵn động phủ sao? Ta ở mấy trăm năm cũng quen rồi, bây giờ lại về nơi đó thôi.”

Lăng Hoa tiên quân hừ một tiếng: “Thật khéo nha, nghe nói yêu giao kia được phong làm Long quân, thủy phủ quản hạt đúng lúc là thủy phủ Ích Thủy, cách Tê Long Sơn rất gần a.”

Yến Chỉ Hoài cười khổ: “Ngươi cũng nói Dung Sâm đã được phong làm Long quân, không nên mỗi lần nói lại kêu y là yêu giao.” Hắn dừng một chút, nói, “Canh giờ đã đến, ta không thể trì hoãn nữa, phải đi rồi. Về sau nếu ngươi rảnh rỗi, cứ đến thăm ta đi.”

Lăng Hoa tiên quân đau khổ, gật gật đầu, Yến Chỉ Hoài phất tay từ biệt gã, theo sự áp giải của hai kim giáp thần tướng, trong giây lát liền biến mất trước mặt gã. Gã đứng ngây ngốc thật lâu, nhớ tới việc nhận thức Lâm Hư hơn một ngàn năm, cho tới bây giờ luôn thấy hắn ung dung trấn định, mặc dù gặp phải thay đổi lớn như vậy, cũng không thấy lộ ra vẻ mặt oán giận.

Thật sự cam tâm tình nguyện đến bước này sao?

Một chữ tình quả nhiên rất đáng sợ a.

Bất mãn quay về, trùng hợp nhìn thấy tân nhậm Ích Thủy Long quân kia đang từ trong đại điện đi ra. Y vừa phi thăng tới Thiên đình nên còn chưa hiểu rõ chức trách của Long quân, vì thế Thiên đế cho y tạm thời tới Nam Hải Long cung học một thời gian, cái cần học đều học xong rồi đi nhậm chức cũng không muộn. Lăng Hoa tiên quân nhìn y thần sắc tự nhiên, đang cùng thái tử Nam Hải trò chuyện vui vẻ, sóng vai đi đến, Lăng Hoa tiên quân liền phẫn nộ.

Tuy gã biết rõ y đã quên hết tất cả, nhưng vừa nghĩ đến Lâm Hư vì y mà rơi vào tình cảnh như thế, mà y vẫn có thể tự tại, nên gã không cách nào có thể cho y một vẻ mặt hoà nhã được.

Thái tử Nam Hải Ngao Lăng thấy Lăng Hoa tiên quân, tinh thần vui mừng, tươi cười đi tới: “Lăng Hoa tiên quân, vừa rồi trên đại điện ta không thấy ngươi, còn đoán xem ngươi đã đi đâu rồi.” Lại chỉ vào Dung Sâm bên cạnh, nói, “Vị này là tân nhậm Long quân của phủ Ích Thủy, ngươi chưa gặp qua đi……”

Lăng Hoa tiên quân lạnh lùng nói: “Phải không? Vậy chúc mừng vị Ích Thủy Long quân này. Tiểu tiên có chút việc bận, thứ lỗi không phụng bồi.” Nói xong phẩy tay áo bỏ đi.

Ngao Lăng ngốc lăng nhìn bóng dáng gã, Dung Sâm có chút chần chờ mở miệng: “Vị tiên quân này…… hình như hơi chán ghét ta?”

Ngao Lăng phục hồi tinh thần, cười cười chụp vai y nói: “Không đâu, gã chưa bao giờ gặp ngươi, sao chán ghét ngươi được.” Lôi kéo y đi tiếp, cười ha ha nói, “Nói thật nhé, người từ giao có thể tu luyện thành long giống như ngươi, mấy trăm năm qua ta mới thấy lần đầu. Thật lợi hại a, nhất định đã chịu không ít đau khổ đi?”

Dung Sâm khẽ cười cười, y đã quên tất cả chuyện trước khi hóa rồng. Sau khi từ hoán long trì đi ra, thoát thai hoán cốt, thứ duy nhất y nhớ rõ chỉ có tên của mình.

Dung Sâm.

Tên này từ đâu mà ra, là khi y ở nhân gian cha mẹ đặt cho, hay là sau này chính y tự đặt? Những chuyện này, y cũng không nhớ rõ. Còn một sợi tơ hồng mạc danh kỳ diệu cột trên cổ tay, cũ kĩ không chịu nổi, thật là khó coi, vì thế y cũng tiện tay kéo đứt ném xuống. (Ly: vứt đi em, mai này hối không kịp) (mạc danh kỳ diệu: không hiểu làm sao)

Tất cả quá khứ, đã quên cũng quên rồi, y không để ý nữa. Giống như Ngao Lăng đã nói, y nhất định vì có thể hóa thành thần long, chịu không ít đau khổ. Những việc đó đều vì hôm nay y có thể đặt chân lên Thiên đình, mà trả giá đại giới.

Dung Sâm lưu lại Nam Hải Long cung một thời gian, liền ly khai Long cung, đi nhậm chức ở Ích Thủy thủy phủ. Ngao Lăng cùng y rất hợp ý, thường xuyên ghé thăm y. Thấy y thống trị Ích Thủy chặt chẽ, mưa thuận gió hòa, tạo phúc cho dân chúng một phương, ngay cả Thiên đế cũng rất ca ngợi, liền cảm thán nói: “Với tài năng của ngươi mà phải ở Ích Thủy thủy phủ nho nhỏ, thật sự đã ủy khuất ngươi rồi.”

Dung Sâm cười nói: “Ta chưa từng cảm thấy ủy khuất.”

Ích Thủy vòng quanh Tề huyện, chảy qua Tê Long Sơn, cuối cùng mới nhập vào Thương Thủy. Tuy không phải sông lớn, nhưng cũng đi qua không ít thôn trấn, khu vực y quản hạt cũng coi như không nhỏ. Nhưng Ngao Lăng làm Nam Hải thái tử, địa vị tôn quý, ngay cả Long quân Lưỡng Hồ ở trong mắt gã đều tầm thường, thiên hạ nhiều Long quân thủy phủ như vậy, lại có ai được gã xem là đã chịu ủy khuất?

Ngao Lăng uống một ngụm trà, cười tủm tỉm nói với y: “Ngươi đã làm Long quân một trăm năm, Ích Thủy thủy phủ này cũng nên có Vương phi đi?”

Dung Sâm sửng sốt, Ngao Lăng đã bắt đầu nói tiếp: “Tam muội của ta là mỹ nhân nổi danh trong long tộc, ngươi còn chưa gặp qua phải không? Ngày khác tìm một cơ hội cho các ngươi gặp mặt, nếu ngươi có thể làm muội phu của ta……”

Dung Sâm vội vàng đánh gãy lời gã, uyển chuyển khước từ: “Đa tạ ý tốt của thái tử, ta chỉ là một Ích Thủy Long quân, sao dám trèo cao với Nam Hải công chúa? Huống chi, ta nghe nói Kính Thủy Long quân ngưỡng mộ công chúa đã lâu, ta thấy không nên làm mọi chuyện thêm phức tạp.” Dừng một chút, cười nói, “Thật không dám dấu diếm, ta đã có nữ tử trong lòng, là nữ nhi của Đinh Thủy Long quân. Ta đã đưa sính lễ, chỉ chờ chọn ngày lành để thành thân.”

Ngao Lăng giật mình, lập tức cười cười vỗ vai y: “Việc vui như thế mà bây giờ ngươi mới nói cho ta biết, phải phạt! Thôi được, chờ ngày ngươi thành thân, ta nhất định bắt ngươi uống thêm hai chén!”

Dung Sâm cười nói: “Ngươi vốn tửu lượng cao, ta tự nhiên cam bái hạ phong.”

Qua mấy tháng sau, Dung Sâm thú tiểu nữ của Đinh Thủy Long quân, các tiên gia quen biết y đều tới chúc mừng. Y vốn là Long thần, tự nhiên phần lớn khách nhân đều là Thuỷ tộc, Ích Thủy thủy phủ trang trí tươi vui, Quy Thừa tướng dẫn các vị khách nhân ngồi vào vị trí đã bận đến chóng mặt.

Ông vừa cung kính mời Nam Hải thái tử vào yến tiệc xong, mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người liền thấy một vị tiên quân xa lạ đứng trước mặt ông.

“Tiểu tiên là sơn thần Tê Long Sơn, nghe nói hôm nay là ngày đại hỉ của Long quân, đặc biệt đến chúc mừng.” Vị tiên quân kia tươi cười thập phần ôn hòa, còn mang theo quà mừng. Quy Thừa tướng chưa từng nghe nói Tê Long Sơn còn có sơn thần, càng không biết Long quân nhà mình cùng vị tiên quân này có giao tình khi nào, nhưng ông cũng không dám chậm trễ, dẫn hắn vào yến tiệc. Tiên quân kia tự tìm một vị trí sáng sủa ngồi xuống.

Đại hôn của Dung Sâm vừa xong, các tân khách tự nhiên cũng cáo từ. Quy Thừa tướng kiểm kê quà mừng, y miễn cưỡng đứng cạnh nhìn, bỗng nhiên nghe Quy Thừa tướng nói đến sơn thần Tê Long Sơn, không nhịn được sửng sốt: “Sơn thần Tê Long Sơn? Ta không nhớ đã từng nhận thức vị tiên quân này?”

Quy Thừa tướng cũng có chút giật mình, cẩn thận nhớ lại một chút, nói: “Tiểu thần nhớ rõ tiên quân kia, chỉ ngồi một lát liền đi, Tê Long Sơn ngay gần đây, có lẽ hắn nghe nói Long quân đại hỉ nên tiện đường tới chúc mừng chăng?”

Dung Sâm thờ ơ cười nói: “Tám phần là lại đây lấy chén uống rượu rồi.” (Ly: Ta đạp tên vong ân)

Tiệc mừng của y khá thoải mái, khách đến như mây, mặc dù có chút người trà trộn vào ăn chùa, cũng chả có gì lạ. Y thật sự chưa nghe qua sơn thần Tê Long Sơn.

Quy Thừa tướng nhíu mày, không biết nên nói gì. Ông hồi tưởng lại vị tiên quân kia, khí phách trác tuyệt, nụ cười ôn thuần, cử chỉ ung dung, tuyệt đối không giống loại người ăn chùa. Huống chi…… vị tiên quân kia vừa khai tiệc không lâu liền rời đi, tựa hồ ngay cả rượu cũng chưa uống một chén.

“Đúng rồi, sơn thần Tê Long Sơn tặng quà gì vậy?” Dung Sâm thuận miệng hỏi một câu. Quy Thừa tướng mở lễ hạp ra nhìn thoáng qua, trả lời: “Là đôi như ý kết.”

Dung Sâm cười một tiếng, cũng không để ý liền đứng dậy ly khai. Quy Thừa tướng yên lặng đóng lễ hạp, thầm nghĩ phần quà này quả thật hơi ít, trong phủ Long quân nhiều trân bảo như vậy, sao thèm để ý đôi như ý kết này.

Trong Tê Long Sơn cách Ích Thủy thủy phủ không xa, lá phong rực đỏ, đúng là thời tiết cuối mùa thu. Yến đại tiên sơn thần Tê Long Sơn, đang cầm rượu trái cây tự nhưỡng, một mình ngồi dưới ánh trăng tự rót tự uống.

Bình thường hắn cũng không có việc gì làm, chuyện thích nhất chính là đến trước miếu Long vương Tề huyện, xem đám huyện dân vô cùng náo nhiệt dựng gánh hát. Bái Long vương gia, cầu cho năm sau mưa thuận gió hoà.

Hắn biết Dung Sâm cách hắn không xa, tuy rằng không thấy được, nhưng mỗi khi trời mưa, hắn sẽ ngẩng đầu nhìn phương xa, thầm nghĩ trên tầng mây kia, nhất định có một mặc sắc Thần long đang bay lượn.

Đó là Tiểu giao hắn từng một tay nuôi lớn, bây giờ hô phong hoán vũ, tạo phúc một phương.

Lại còn thành thân, thú Vương phi.

Yến Chỉ Hoài cười cười, hắn không thấy được bộ dáng nữ tử kia, chỉ thấy Dung Sâm vui sướng ra mặt. Thần giao Đại vương từng buộc hắn thành thân, nói phải gả cho hắn a…… Rốt cuộc không trở về nữa rồi.

Hắn nhớ mình từng nói, không hối hận.

Đau đớn đến tan nát cõi lòng, hắn làm sao biết năm nào tháng nào, sẽ có một ngày hắn trơ mắt nhìn Dung Sâm thích người khác, vì một nữ tử khác lộ ra nụ cười hạnh phúc.

“Ha ha ha.” Yến Chỉ Hoài bỗng nhiên cười ha hả, ném chén xuống đất, đạp trăng mà đi.

Nếu sớm biết có ngày hôm nay…… Làm sao hắn không biết có hôm nay. Dù biết, chỉ sợ hắn vẫn lựa chọn như vậy.

Chẳng qua y đã quên hắn mà thôi, còn sống liền tốt. Tu tiên cũng tốt, hóa rồng cũng tốt, chỉ vì cầu chữ ‘tiêu dao’.

Từ nay về sau Dung Sâm làm Long quân tiêu dao, hắn liền làm Tán tiên tiêu dao, hai nơi tiêu dao, không ngày gặp lại. (zoe: đọc xong mặt mày méo xẹo TT_TT)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.