Ngày Thiên kiếp giáng xuống dần dần tới gần, Dung Sâm không thấy khẩn trương, Yến Chỉ Hoài đã nói, chỉ là đánh xuống vài đạo lôi thôi, nhiều lắm chịu chút đau nhức, vượt qua thì tốt rồi. Hắn còn dặn y mấy ngày nay an phận ở trong động phủ, đừng ra ngoài đi loạn, cũng không được rời khỏi mình nửa bước.
Dung Sâm có chút không cam lòng, đến lúc lôi đánh xuống, nếu Yến Chỉ Hoài ở bên cạnh, chẳng phải cũng bị trúng lôi? Y liền muốn tìm một địa phương trốn ra ngoài, chịu xong Thiên kiếp rồi trở về. Yến Chỉ Hoài cười nói: “Dù sao ta cũng là chân quân tu hành ngàn năm, vài đạo thiên lôi có là gì? Vạn nhất ngươi xảy ra chuyện gì, có ta ở bên cạnh nhìn thì ngươi cũng bình an được một chút.”
Dung Sâm nói: “Ngươi đừng lo, một mình ta cũng vượt qua được.”
Yến Chỉ Hoài sờ sờ mặt y, dỗ dành: “Nếu ta đã nói sẽ giúp ngươi hóa rồng, tự nhiên có biện pháp của ta. Ngươi cứ nghe ta, đến lúc đó ta thiết hạ kết giới chung quanh ngươi, ngăn trở phân nửa uy lực của Thiên lôi, ngươi có thể dùng ít sức hơn. Ta có thân thể không sợ lôi hỏa, sẽ ổn mà.”
Dung Sâm không muốn hắn chịu khổ, ngầm quyết định chủ ý, nếu Thiên kiếp đến, bản thân sẽ tìm địa phương rất xa trốn vào, không để Yến Chỉ Hoài phát hiện.
Vào một buổi trưa nọ, Yến Chỉ Hoài vẫn ngồi xếp bằng tu luyện như thường, Dung Sâm vốn dĩ nằm trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi, đột nhiên thấy khí huyết trong cơ thể quay cuồng, không có nguyên nhân gì mà trở nên nôn nóng. Y xoay người ngồi dậy, nhìn ra ngoài động, sắc trời đã bắt đầu tối dần, chút ánh mặt trời cũng không xuyên qua nổi. Trong mơ hồ còn nghe được tiếng sấm mãnh liệt, dường như đang vang lên chung quanh động. Trong lòng Dung Sâm ‘lộp bộp’ một tiếng, biết Thiên kiếp đã đến rồi.
Nếu y không đi ra, nói không chừng đến lúc đó vài đạo sấm chớp đánh xuống, sơn động này có thể bị sập luôn. Y lập tức vội vội vàng vàng xông ra ngoài, bất chấp một đạo sấm chớp truy đuổi ở phía sau, chỉ chăm chăm chạy xuống sườn núi. Chạy chưa được vài bước, Dung Sâm đã thấy một đạo chớp xẹt qua phía chân trời, vài đạo sấm sét đánh xuống, nháy mắt Dung Sâm liền không tự chủ được mà hiện nguyên hình, một yêu giao xanh sẫm né tránh ở giữa không trung, toàn thân đều bị giam bên trong trận sấm sét.
Y nhịn không được thầm kêu khổ, vạn lần không đoán được Thiên kiếp lại ghê gớm như thế, một đạo tiếp một đạo, cứ nhắm ngay chỗ yếu hại của y mà bổ tới. Mắt thấy lại là một đạo thiên lôi chém xuống đỉnh đầu y, Dung Sâm run rẩy, liền thấy một đạo bạch quang hiện lên, Thiên kiếp nháy mắt bị văng ra. Một cỗ khí đánh úp về phía y, chính là Yến Chỉ Hoài đuổi theo y, thiết hạ kết giới, đưa cả hai vào trong kết giới.
“Nhắm mắt lại.” Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng của Yến Chỉ Hoài trấn định, “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Hắn cẩn thận nhìn, toàn thân Dung Sâm đã có vài chỗ bị tróc da bong thịt, miệng vết thương cháy đen còn chảy máu đầm đìa, trông vô cùng thê thảm. Yến Chỉ Hoài rất đau lòng, nghĩ rằng đứa ngốc này, lừa y rằng Thiên kiếp cũng không có gì đáng sợ, y liền nghĩ có thể dễ dàng tự đối phó được, còn ngu ngốc chạy ra ngoài chắn Thiên lôi – may mắn hắn đuổi theo kịp lúc, nếu không hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.
Lúc này Dung Sâm đã đau đến mức thần trí có chút mơ hồ, còn chưa kịp mở miệng, chỉ cảm thấy Yến Chỉ Hoài vẫy phất trần vài cái trên người y thì y liền mất đi ý thức. Một Tiểu giao nhỏ hơn ngón tay trôi nổi giữa không trung, được Yến Chỉ Hoài thật cẩn thận cất vào trong áo.
Hắn dùng pháp thuật thu nhỏ Dung Sâm rồi giấu trong áo. Sau đó liền ngồi xếp bằng, mặc niệm pháp quyết, lên tinh thần toàn lực đối phó Lôi trảm Thiên tru kiếp.
Uy lực của Lôi trảm Thiên tru kiếp không phải là nhỏ, cây cối trong phạm vi vài dặm quanh Yến Chỉ Hoài đều bị thiêu cháy, ngay cả mặt đất cũng bị đánh ra hố lớn. Hắn nhắm chặt hai mắt, kìm trụ chân khí bốc lên trong cơ thể, một đôi phi kiếm bay quanh kết giới, nghênh đón từng đạo thiên lôi, thiết lập pháp trận, bảo vệ hắn cùng Dung Sâm.
Chỉ cần vượt qua một kiếp này liền ổn rồi.
Sấm sét cùng tia chớp không ngừng đánh xuống hắn cùng Dung Sâm, cũng không biết đã trải qua bao lâu, chỉ nghe một tiếng “Ầm ầm”, một tia chớp sáng rực xé nát tầng mây, lập tức một đạo sấm sét chém xuống. Kết giới nháy mắt vỡ tan, đôi phi kiếm bị đánh thành mảnh nhỏ, Yến Chỉ Hoài bị lôi đánh trúng, nôn ra một ngụm máu tươi, hai tay bảo vệ Tiểu giao trong áo, kiên cường chịu đựng đạo Thiên lôi cuối cùng này.
Sấm sét vừa xong, trong phút chốc trời quang mây tạnh, Yến Chỉ Hoài chậm rãi đứng thẳng lên, dùng một tia khí lực cuối cùng lau vết máu nơi khóe miệng. Hắn nhẹ nhàng cầm Tiểu giao trong tay, cẩn thận quan sát, thấy y bình yên vô sự, chỉ ngất đi thôi, liền thở dài nhẹ nhõm.
Thật lâu sau, Dung Sâm cũng từ từ tỉnh dậy, thân thể giật nhẹ, nghi hoặc phát hiện bản thân đã thay lân giáp cứng rắn. Vết thương lúc trước bị lôi đánh trúng có thể thấy được xương đều khép lại, y há miệng thở dốc, gầm một tiếng trầm thấp.
Quay đầu lại, Yến Chỉ Hoài vẻ mặt bình yên ngồi một bên, mỉm cười nhìn y: “Thiên kiếp đã qua, Dung Sâm, ngươi có thể phi thăng rồi.”
Dung Sâm ngửa đầu nhìn phía chân trời, mây mù bị mặt trời chói chan phá vỡ, một cột sáng thẳng tắp chiếu xuống, bao phủ chung quanh y. Tường vân vây quanh, không khí thanh khiết tràn ra, yêu quái trong Tê Long Sơn đều lẩy bẩy quỳ xuống, cùng đợi Long thần lên Thiên đình.
“Ta…… đã hóa rồng rồi sao?” Dung Sâm có chút không dám tin tưởng, thần long mỹ lệ chói mắt bay lượn giữa không trung, cúi đầu nhìn xuống Yến Chỉ Hoài.
Yến Chỉ Hoài nhẹ nhàng gật đầu, thấy Dung Sâm lưu luyến bên hắn mà không chịu phi thăng, cười cười phất tay: “Lên Thiên đình đi, ngày khác chúng ta tái kiến.”
Dung Sâm do dự một chút, nhìn hắn: “Vì sao ngươi không cùng ta lên Thiên đình?”
“Ta muốn về Lâm Hư cung một chuyến.” Yến Chỉ Hoài thản nhiên cười, ngữ khí ôn nhu, “Phi kiếm của ta bị chặt đứt, huống hồ bộ dáng này cũng quá chật vật, đến trước mặt Thiên đế sẽ rất bất kính. Chờ ta về Lâm Hư cung, thu xếp một chút rồi sẽ tới Thiên đình gặp ngươi.”
Dung Sâm vẫn hơi chần chờ, Yến Chỉ Hoài phất tay: “Còn nhiều thời gian, ngươi còn so đo vài canh giờ? Đừng chậm trễ nữa, mau đi đi.”
Mắt thấy cột sáng kia dần dần mờ nhạt, Dung Sâm thật sâu nhìn Yến Chỉ Hoài: “Hảo, ta chờ ngươi.” Giãn thân hình ra, xuyên qua tầng mây, rốt cục biến mất trên bầu trời.
Yến Chỉ Hoài hơi mỉm cười, thẳng đến lúc thân ảnh Dung Sâm hoàn toàn biến mất, rốt cuộc chống đỡ không nổi, thân mình mềm nhũn ngã xuống.
Hắn cuối cùng…… Vẫn khinh thường uy lực của Lôi trảm Thiên tru kiếp.
Nhắm mắt lại, thoáng điều chỉnh hô hấp một chút, lại nghe thấy âm thanh của trụ giáp từ giữa không trung truyền đến.
Đến thật nhanh.
Miệng hắn nở một cười khổ, chậm rãi chống đỡ thân thể, lúc mở mắt ra dĩ nhiên là hai kim giáp thần tướng. Trong đó một thần tướng hơi khom người nói với hắn: “Chân quân, Thiên đế có lệnh, chúng ta phải lập tức mang người về Thiên đình.”
Yến Chỉ Hoài cười cười: “Tiểu tiên tự nhiên tuân chỉ, làm phiền nhị vị.”
Hắn biết thứ đang chờ hắn là một hình phạt. Lúc bị áp đến trước mặt Thiên đế, quả nhiên đã chọc Thiên đế nổi trận lôi đình. Nói hắn thân là chân quân thượng giới, lại dám ngang nhiên làm trái Thiên luật, tự tiện thay một yêu giao chắn Thiên kiếp. Dung Sâm vốn không nằm trong danh sách thần long, phải thần hồn câu tán trong Thiên kiếp, trở về đạo súc sinh, kết quả bị hắn bóp méo thiên mệnh, khiến cho Dung Sâm phi thăng làm thần long.
Ý của Thiên đế, là muốn lấy tiên phách của hắn, đi vào tẩy luyện trì, rửa sạch phàm niệm, quên hết quá khứ, sau đó biếm hắn làm một tiên nhân nhàn tản, phạt hắn lập công chuộc tội, tu luyện lại lần nữa, sau khi công đức viên mãn, thì quay về làm chân quân. Yến Chỉ Hoài lại quỳ xuống, nói: “Bẩm Thiên đế, tội thần không muốn bước vào tẩy luyện trì.”
Thiên đế giận dữ: “Sao, ngay cả thần tiên ngươi cũng không muốn làm nữa? Đoạn nghiệt duyên này còn không muốn chặt đứt phải không? Phàm căn không sạch, còn khăng khăng một mực, không biết hối cải, vậy liền giải ngươi lên Tru Tiên Thai, cho ngươi một cái kết thúc, thành toàn ngươi!”
Tiên quân có giao tình với hắn vội vàng cầu tình Thiên đế giúp hắn, trong đó Lăng Hoa tiên quân càng đặc biệt nóng vội, quỳ xuống khẩn cầu Thiên đế: “Lâm Hư chân quân tội không thể giết, thỉnh Thiên đế niệm tình hắn tu hành nhiều năm không dễ, nay chỉ là nhất thời hồ đồ, xin người giơ cao đánh khẽ!”
Thiên đế cười lạnh: “Là chính hắn không muốn lập công chuộc tội, hồ đồ đến tận bây giờ, còn làm thần tiên gì nữa!” Thấy mấy vị tiên gia đau khổ cầu tình, Thiên đế cũng có chút không đành lòng, cuối cùng nói, “Thôi được, ngươi đã cảm thấy làm thần tiên không thú vị, liền theo ý ngươi, lột bỏ tiên tịch của ngươi, rút tiên cốt của ngươi, đánh về Tán tiên, ngươi thích tiêu dao ở đâu thì tiêu dao chỗ đó đi!”
Yến Chỉ Hoài cúi đầu xuống, trấn định nói: “Đa tạ Thiên đế tha cho tội thần một mạng.”
“Ngươi không còn tiên tịch trong người, nhiều nhất chỉ sống được mấy trăm năm. Một khi đại nạn tới, đến lúc đó thần hồn câu diệt, ai cũng không cứu được ngươi.” Thiên đế lạnh lùng nói xong, dừng một chút, nhìn hắn, “Ngươi có hối hận không?”
Yến Chỉ Hoài chậm rãi lắc đầu, Thiên đế tức giận, phân phó kim giáp thần tướng giải hắn xuống, chờ xử lý.
Hai gã kim giáp thần tướng từ sau lưng trói hắn lại, giải hắn ra đại điện, lúc đi ngang qua Hoán Long trì, Yến Chỉ Hoài nhìn thấy một thần long xanh sẫm bay ra, nháy mắt hóa thành hình người, đi thẳng về hướng này.
Khi gặp thoáng qua, vẫn là khuôn mặt quen thuộc làm hắn đau lòng, dung nhan tuấn mỹ nhận chức long quân, tu mi mắt phượng, giữa trán có một dấu chu sa đỏ tươi. Y thản nhiên liếc hắn một cái, lập tức đi theo người mà Thiên đế phái tới nghênh đón y vào Thiên đình, lập tức đi về phía đại điện.
Yến Chỉ Hoài chậm rãi thu hồi tầm mắt, cười cười, không quay đầu lại nữa, khoảng cách với Dung Sâm càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất.
Hắn một mình thay Dung Sâm chắn kiếp, bóp méo thiên mệnh, đã là phạm trọng tội, lại không biết hối cải, không chịu vào tẩy luyện trì quên hết quá khứ, Thiên đế không giải hắn tới Tru Tiên Thai đã là nhắm một mắt mở một mắt rồi.
Ngàn năm tu hành đã bị hủy, tiên cốt bị rút, còn lại, cũng chỉ là sinh mệnh mấy trăm năm mà thôi.
Nhưng hắn chưa từng hối hận.
Không hối hận gặp gỡ Dung Sâm, không hối hận động tình, không hối hận vì y làm tất cả.
Mấy trăm năm hạnh phúc bên nhau cũng đủ cho hắn mỉm cười sống nốt quãng đời còn lại.