Nến đỏ hơi lay động một chút, chiếu lên tường hai thân ảnh đang dây dưa với nhau, lúc ẩn lúc hiện.
“Dung Sâm…… Không cần……” Yến Chỉ Hoài thở dốc, gắng sức né tránh, “Đừng bức ta uống máu ngươi nữa ……”
Dung Sâm để cổ tay bên môi hắn, dòng máu đỏ tươi chảy xuống, bị y cường ép đổ vào miệng Yến Chỉ Hoài. Ánh mắt y vô cùng ôn nhu, khóe miệng mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Không được, ta đã nói rồi, mỗi ngày ngươi phải uống long huyết của ta, nếu không làm sao ngươi khỏe được?”
Một giọt máu từ khóe miệng Yến Chỉ Hoài chảy xuống, dính vào sợi tóc, tóc dài tuyết trắng điểm chút đỏ tiên diễm, hết sức chói mắt.
Yến Chỉ Hoài đã bị giam cầm trong tẩm cung y hơn một tháng.
Mỗi ngày, Dung Sâm đều bắt hắn uống máu y, nhưng tóc Yến Chỉ Hoài vẫn dần dần bạc đi, thân thể cũng càng ngày càng hư nhược. Trước đây Dung Sâm còn dùng thiết liên trói hắn vào đầu giường, Yến Chỉ Hoài cười khổ: “Ngươi đã thiết lập kết giới, với pháp lực hiện tại của ta tuyệt đối không thể chạy thoát, cần gì phải xích ta lại?” Dung Sâm liền vứt bỏ xiềng xích.
Mới đầu, Yến Chỉ Hoài còn có thể xuống giường đi quanh phòng một chút, không biết từ khi nào, hắn ngay cả đi từ giường đến bàn để uống nước cũng cảm thấy thực vất vả.
Tốc độ xói mòn khí lực trong cơ thể nhanh đến mức ngay cả hắn cũng không thể khống chế. Để tránh bị Dung Sâm nghi ngờ, hắn hiếm khi xuống giường, ban ngày chỉ bán nằm ở đầu giường, thường xuyên ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Buổi chiều khi Dung Sâm xử lý xong công việc quay về tẩm cung, sau đó sẽ ngồi xuống lẳng lặng ôm chặt hắn. Trừ lần hoan ái điên cuồng vào đêm đầu tiên kia thì Dung Sâm chưa từng đối xử thô bạo với hắn, luôn ôn nhu vuốt ve, kiên nhẫn chờ hắn thích ứng xong mới chậm rãi tiến vào thân thể hắn.
Yến Chỉ Hoài không còn giãy dụa phản kháng nữa, lúc Dung Sâm động tình cũng sẽ vươn tay ôm nhẹ lưng y.
Bọn họ ở chung giống như tình nhân, chỉ vào lúc Dung Sâm bắt hắn uống máu y mỗi đêm, Yến Chỉ Hoài mới thống khổ mà không ngừng phản kháng.
Mệnh do trời định, vào thời điểm hắn bị tróc tiên cốt thì đã biết chính mình không còn sống bao lâu, chẳng qua là đang chờ chết thôi. Lấy long huyết long tinh vì hắn kéo dài sinh mệnh, hành động này của Dung Sâm chính là nghịch thiên. Nếu không ngăn cản Dung Sâm thì y nhất định sẽ nhập ma.
Đến khi nhìn thấy tóc hắn cuối cùng biến thành một mảnh tuyết trắng, Dung Sâm lại đi bắt một cây nhân sâm ngàn năm sắp tu thành hình người, oa nhi béo mập giãy dụa gào khóc, bị Dung Sâm không chút do dự bóp cổ, sau khi hiện nguyên hình liền bị luộc chín rồi hầm trong long huyết, cưỡng bức hắn nuốt xuống.
Nhân sâm đắc đạo ngàn năm, chỉ kém một bước nữa thì có thể tu luyện thành tiên. Dung Sâm thân là Long quân, đứng trong hàng tiên nhân nhưng lại phá huỷ tu hành của nó, xem nó như thuốc bổ bắt Yến Chỉ Hoài ăn. Một người chấp nhất điên cuồng như thế, nếu bị y phát hiện chính mình đã suy yếu đến mức đi hai bước cũng không thể đi nổi thì y sẽ còn làm ra chuyện gì nữa?
Mà Dung Sâm bây giờ có khác nào đã nhập ma?
Mặc kệ Yến Chỉ Hoài khuyên can như thế nào, khẩn cầu ra sao, Dung Sâm vẫn không hề lay chuyển. Toàn tâm toàn ý, thầm mong tìm được cách giúp hắn kéo dài sinh mệnh, khôi phục tiên thể. Thấy ngày đại nạn đã gần kề, nếu mình thật sự qua đời, không biết Dung Sâm sẽ trở nên điên cuồng như thế nào.
Chẳng lẽ thật sự…… không còn cách nào khác sao?
Dạo này, sau khi Dung Sâm tỉnh lại hay có thói quen vươn tay ôm Yến Chỉ Hoài vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của hắn, hôn nhẹ một lúc mới chịu đứng dậy, đi xử lý công việc của một ngày. Yến Chỉ Hoài ở lại trong phòng, mê man trong chốc lát liền nỗ lực xuống giường, đi tới bàn rót chén trà.
Cửa sổ phát ra một tiếng “Phốc” nhỏ. Yến Chỉ Hoài quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Long quân ở cạnh cửa sổ, đang trợn trừng nhìn hắn.
Yến Chỉ Hoài kinh ngạc nhíu mày, khóe miệng lập tức hơi cong lên, mỉm cười vẫy vẫy tay với Tiểu Long quân. Tiểu Long quân từ cửa sổ chuyển qua cửa, muốn tiến vào tìm hắn, nhưng bị kết giới ngăn trở nên không thể vào phòng, cuối cùng hầm hừ quay đầu chạy ra ngoài.
Tiểu Long quân vừa chạy vừa tức giận vô cùng.
Hèn gì mấy ngày gần đây phụ vương y như đổi tính, mỗi ngày ngoại trừ xử lý công vụ, liền ở lì trong tẩm cung không chịu đi ra. Nó rõ ràng lại đi Tê Long Sơn quậy phá vài thứ, khi dễ không biết bao nhiêu tiểu yêu, cũng không thấy phụ vương đến mắng nó. Muốn đi tìm Yến Chỉ Hoài cùng chơi đùa, kết quả chỉ bắt được con mi hầu tinh vô dụng kia, khóc sướt mướt nói cái gì Thần Quân không cần nó nữa, nửa ngày cũng không hỏi được cái gì hữu ích.
Thì ra, thì ra Yến Chỉ Hoài bị phụ vương giấu mất rồi!
Vì sao phụ vương muốn giấu Yến Chỉ Hoài đi? Nếu mời hắn tới thủy phủ, không phải sẽ giống như trước đây, Yến Chỉ Hoài cùng nó chơi đùa, phụ vương ngồi một bên xem sao? Chẳng lẽ phụ vương chỉ cho phép hắn chơi với người, mà không cho nó cùng hắn chơi đùa?
Phụ vương thật quá đáng!
Không ở bên nó nhiều còn chưa tính, còn vụng trộm giấu Yến Chỉ Hoài, hai người trốn ở một chỗ, quăng nó sang một bên.
Đáng ghét, đáng ghét!
Tiểu Long quân chạy trốn thật nhanh, nước mắt cũng không được nhịn liền rơi xuống. Lòng nó tràn đầy ủy khuất, thẳng đến lúc đâm đầu vào một người, khi sắp té thì được người kia kéo lại.
“A, đây không phải là Tiểu Cảnh sao, bị ai khi dễ mà lại khóc thương tâm như vậy?” Người bị đụng vào chính là Ngao Lăng, thấy Dung Cảnh thút tha thút thít, liền tò mò hỏi thăm.
Mặc dù Dung Cảnh xưa nay không thích gã, bây giờ lại giống như gặp được cứu tinh, vừa khóc vừa kể: “Phụ vương bất công, giấu sơn thần trong phòng mình, không cho hắn chơi với ta!”
Ngao Lăng ngẩn ra: “Sơn thần? Sơn thần nào? Phụ vương ngươi giấu ai?”
Dung Cảnh còn muốn nói nữa, nhưng cơ thể đột nhiên bị nhấc lên, vừa quay đầu liền thấy đôi mắt đầy giận dữ của phụ vương mình, liền sợ tới mức im bặt, lời sắp nói cũng nuốt ngược vào họng.
“Không ngoan ngoãn ở trong phòng, lại muốn chạy đi đâu phá phách hả?” Dung Sâm giao Tiểu Long quân đang khóc nháo giãy dụa cho Quy Thừa tướng ở phía sau, ra lệnh, “Mang Cảnh nhi về phòng, trông chừng nó, không hoàn thành công khóa hôm nay thì không được cho nó ra khỏi phòng!”
Quy Thừa tướng tuân lệnh, mang Tiểu Long quân khóc nháo đi. Dung Sâm quay đầu, chống lại ánh mắt tràn đầy kinh ngạc của Ngao Lăng, trấn định cười nói: “Hôm nay sao đột nhiên lại tới đây?”
Ngao Lăng khó hiểu nhìn hắn: “Gần đây ngươi không ra ngoài, ngay cả đi Thiên đình báo cáo công tác cũng chậm trễ – ta có chút lo lắng nên mới tới tìm ngươi. Vừa rồi Cảnh nhi nói ngươi giấu sơn thần, đừng nói là vị sơn thần Tê Long Sơn kia nha?”
Dung Sâm cười nói: “Cảnh nhi chỉ là tiểu hài tử, thuận miệng nói dối mà ngươi cũng cho là thật sao? Sao ta có thể giấu sơn thần Tê Long Sơn chứ. ”
Ngao Lăng trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: “Ta sớm muốn hỏi ngươi, sơn thần Tê Long Sơn kia chính là Lâm Hư chân quân ngày đó bị biếm xuống trần gian phải không? Dung Sâm, ngày ấy ngươi nhờ ta mang ngươi tới trước ‘Nghiệt Kính Thai’, cuối cùng ngươi đã thấy được cái gì? Đừng gạt ta!”
Dung Sâm thản nhiên nói: “Thứ ta nhìn thấy tất nhiên là chuyện trước khi ta vào Hoán Long Trì. Chỉ là ta muốn tự giải quyết chuyện riêng của mình, không có gì phải giấu nhưng cũng không thể nói.”
Ngao Lăng nhíu mày nói: “Ta không biết Lâm Hư chân quân kia năm đó đã có khúc mắc gì với ngươi, nhưng mọi việc đều do trời định, nay hắn đã thành sơn thần Tê Long Sơn, những chuyện cũ giữa ngươi và hắn trước kia, coi như tất cả đã trôi qua. Ngươi cần gì phải cố chấp cưỡng cầu? Ngươi không thực sự bắt hắn tới rồi giam cầm trong tẩm cung của ngươi đi?”
Dung Sâm biến sắc, thanh âm cũng lạnh xuống: “Ta nói chưa từng có việc này, sao ngươi cứ truy hỏi mãi thế? Ta tự biết chuyện cũ trước kia đã thành mây khói, duyên phận với sơn thần cũng không thể cưỡng cầu thì sao ta còn làm chuyện vô ích nữa? Thời gian qua ta không ra ngoài chỉ vì muốn tra cổ thư để tìm cách giúp hắn có lại tiên thể, coi như là ta trả mối ân tình năm xưa hắn giúp ta hóa rồng.”
Ngao Lăng nửa tin nửa ngờ, nhưng không tìm ra chút sơ hở nào trong lời nói của Dung Sâm nên đành phải từ bỏ. Nghĩ nghĩ, gã nói: “Khi xưa hắn vì ngươi mà bị hủy tiên thể, bây giờ ngươi vì hắn lo lắng cũng là chuyện nên làm. Nhưng muốn giúp hắn có lại tiên thể, ta sợ là không có khả năng. Mệnh do trời định, ngươi ta đều không thể thay đổi.”
Dung Sâm khoanh tay đứng thẳng, thản nhiên cười nói: “Ta sẽ không bỏ cuộc.”
Ngao Lăng ánh mắt chợt lóe, há miệng thở dốc, lại vẫn đem lời muốn nói nuốt trở về, im lặng rời đi.