Yến Chỉ Hoài bị áp đảo trong nháy mắt, đầu óc gần như trống rỗng.
Hắn nghĩ rằng nếu Dung Sâm đã thấy hết tất cả trong ‘Nghiệt Kính Thai’, sau khi trở về sẽ nổi giận như thế nào thì hắn cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý như vậy khi trả lời chất vấn của Dung Sâm.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới việc Dung Sâm sẽ đối xử với hắn như vậy.
Trong bóng đêm, đôi phượng nhãn câu nhân kia, mang theo sắc thái tình dục gần như điên cuồng, y như sắp thiêu đốt tất cả, làm tim người khác đập nhanh. Dung Sâm mạnh mẽ đặt hắn ở dưới thân, hôn hắn giống như muốn đoạt hết tất cả không khí của hắn.
Rất đau.
Không phải đau đớn trên thân thể, mà là một nụ hôn mang theo thương tâm, điên cuồng, phẫn nộ, còn cất giấu thật nhiều thống khổ cùng tuyệt vọng, làm hắn cảm thấy tâm mình đau đến độ muốn vỡ tan thành từng mảnh.
“Dung Sâm…… Dung Sâm……” Yến Chỉ Hoài liều mạng giãy dụa, vừa trốn tránh trận mưa hôn của Dung Sâm, vừa khẩn cầu, “Buông…… Ngươi buông ra……”
Hắn cũng không muốn cự tuyệt Dung Sâm, mà là muốn cởi bỏ sự trói buộc trên hai tay, muốn vươn tay ôm lấy y, muốn nói với y, nếu lúc trước hắn biết rằng quan hệ của bọn họ sẽ biến thành cục diện thống khổ và tuyệt vọng như bây giờ, nhất định hắn sẽ không làm như vậy.
Hắn vẫn nghĩ rằng mọi chuyện mình đã làm đều vì muốn tốt cho Dung Sâm.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, sau khi Dung Sâm biết được tất cả chân tướng thì sẽ phát cuồng như thế nào.
“Ta buông ngươi ra…… để cho ngươi tìm cách trốn tiếp sao?” Dung Sâm cười lạnh, thoáng ngẩng đầu lên, hung ác nhìn chằm chằm Yến Chỉ Hoài như muốn ăn thịt hắn vậy.
Y hận Yến Chỉ Hoài sao?
Làm sao có thể hận hắn đây? Từ đầu tới cuối, Yến Chỉ Hoài có làm sai cái gì đâu? Kiếp đầu tiên bởi vì tư dục của bản thân mà hủy đi hơn phân nửa nhân sinh của người nọ, nhốt hắn trong thâm cung, biết rõ hắn không muốn, nhưng một lần lại một lần lại chiếm đoạt khối thân thể này, đoạt đi tự do của hắn, bắt hắn cùng mình sa vào vực sâu không đáy. Kiếp thứ hai người nọ vẫn ôn nhu như vậy, cẩn thận nuôi y khôn lớn, khắp nơi dung túng y, suy nghĩ mọi chuyện vì y, toàn tâm toàn ý giúp y hóa rồng. Thậm chí hắn còn không tiếc việc đạo hạnh bị hủy hết, ngay cả tính mạng cũng sắp mất.
Nhưng làm sao có thể không hận đây?
Y thương hắn như vậy, ngoại trừ hắn, cái gì y cũng không muốn, chỉ cần có thể cùng hắn bên nhau, mặc kệ phải trả giá bao nhiêu đại giới cũng cam lòng. Cái gì mà hóa rồng thành tiên, y căn bản không cần, y chỉ thầm mong có được người kia mà thôi. Y chỉ có một tâm nguyện như vậy, người nọ rõ ràng biết y chỉ có một tâm nguyện như thế, lại vẫn cười cười lừa y, dùng phương thức tàn nhẫn tự tay đẩy y vào trong tuyệt vọng.
Nếu có thể cùng chết với hắn, y cũng tình nguyện là người nọ sẽ mỉm cười nhắm mắt trong lòng mình.
Mà hận không phải vì loại hành động này tự cho là đúng này, mà vì y hy sinh tất cả, sau đó tận mắt thấy y cưới nữ nhân khác, hoàn toàn quên mất người nọ, còn cảm thấy là hắn đã cho y tất cả hạnh phúc của hắn.
“Ta…… sẽ không trốn……”
“Gạt ta……” Dung Sâm cười lớn, trong điên cuồng mang theo một tia tuyệt vọng, bỗng dưng y vươn tay che đi hai mắt Yến Chỉ Hoài, giọng nói bỗng nhiên nhỏ lại, gần như nỉ non, “Gạt ta, mỗi lần ngươi đều gạt ta…… Gạt ta!”
Bị che cả hai mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, còn chưa kịp lên tiếng thì từng trận hôn môi điên cuồng đã hạ xuống trong nháy mắt. Tóc Yến Chỉ Hoài bị Dung Sâm kéo căng, bắt ngẩng mặt lên, thừa nhận nụ hôn sâu kịch liệt mà nồng hậu. Đầu lưỡi bị hung hăng hút, nước bọt không kịp nuốt xuống theo khóe môi chảy ra, sau đó được Dung Sâm mút liếm sạch sẽ.
Rốt cục y cũng buông tha môi hắn, bỏ bàn tay đang che mắt hắn xuống, Dung Sâm chậm rãi ngồi dậy, một bàn tay ngăn chặn người dưới thân, tay kia thì cởi bỏ kết khấu trên y phục của mình, hai vai lắc mạnh làm từng kiện xiêm y rơi ra rồi bị y đá xuống dưới giường, tiếp theo không chút do dự bắt đầu áp đảo Yến Chỉ Hoài.
Hai thân hình xích lõa gắt gao dán lên nhau, bàn tay nóng rực chậm rãi xoa thắt lưng rắn chắc mềm dẻo làm Yến Chỉ Hoài run rẩy một chút, da thịt sáng bóng như ngọc dần dần nhiễm một lớp hồng sắc. Môi Dung Sâm chuyển qua hạ phúc Yến Chỉ Hoài, liếm cắn khi nặng khi nhẹ, sau đó một ngụm ngậm lấy dục vọng run rẩy đã muốn đứng thẳng.
Thân thể Yến Chỉ Hoài đột ngột chấn động, từ cổ họng truyền ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ không kiềm lại được. Chỗ yếu ớt bị hút liếm như vậy, rõ ràng là chuyện xấu hổ nhưng hắn không cách nào ngăn cản cảm giác sung sướng như sắp thăng thiên này. Yến Chỉ Hoài đang thở dốc thì cơ thể lập tức mãnh liệt run rẩy, ngón tay Dung Sâm đã tìm được chỗ tư mật của hắn, vừa đâm vào một chút liền thu lại,sau đó nhẹ nhàng vỗ về huyệt khẩu khép kín.
“Dung Sâm, đừng…… đừng làm như vậy……” Trong giọng nói Yến Chỉ Hoài đã mơ hồ mang theo tiếng nức nở, giống như sắp khóc nhưng lại cực lực nhẫn xuống.
Địa phương tối bí ẩn bị tùy ý đùa bỡn như vậy, cảm xúc ngứa ngáy tê dại khác thường khiến khoái cảm y như thủy triều dâng lên. Cảm giác nhục nhã khiến hắn vô thức muốn tránh né,nhưng thân thể đang bị khống chế nên không thể nhúc nhích. Dung Sâm không ngừng vuốt ve xoa bóp chỗ tư mật của Yến Chỉ Hoài, đợi cho nơi đó bắt đầu mềm mại, mới chậm rãi sáp nhập một ngón tay. Đối với việc Yến Chỉ Hoài giãy dụa kháng cự, hắn làm như không thấy, vẫn kiên nhẫn chậm rãi ma sát rồi tiếp tục đưa ngón tay thứ hai vào.
Yến Chỉ Hoài bắt đầu giãy dụa, môi lại bị gắt gao ngăn chặn, không thể phát ra chút âm thanh nào. Đầu lưỡi Dung Sâm nếm được chút mùi máu tươi do Yến Chỉ Hoài ở lúc cực khoái cảm cùng xấu hổ không cẩn thận cắn nát đầu lưỡi mình.
Chậm rãi ngẩng đầu, Dung Sâm nở nụ cười, đôi mắt đen lấp lánh thủy quang dưới hàng mi dày, tóc dài rối tung, trên môi dính chút máu đỏ tươi, Dung Sâm vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi, hai mắt mị mị, lộ ra nụ cười diễm lệ, mị hoặc vô song.
“Yên tâm, sẽ không đau lắm……” Thanh âm ôn nhu dừng ở Yến Chỉ Hoài bên tai, lại thật tàn nhẫn,“Ta nên sớm biến ngươi thành người của ta…… vào lúc ngươi liên tục gạt ta!”
Hắn ôm Yến Chỉ Hoài khóa ngồi trên người mình, hạ thân bừng bừng phấn chấn không chút do dự, đột nhiên sáp vào.
Yến Chỉ Hoài phát ra một tiếng rên rỉ, không thể giãy dụa, không thể phản kháng, hai tay bị trói buộc vòng qua cổ Dung Sâm, chỉ có thể nương theo mỗi lần va chạm của y, lên lên xuống xuống.
Dung Sâm nâng mắt lên, mê muội nhìn người bị bản thân đùa nghịch đến mức vô lực giãy dụa, nhìn hắn luôn mang bộ dạng không sợ hãi, nay lộ ra vẻ mặt yếu ớt say mê, đôi môi đang hé mở kia, rốt cuộc không còn nói ra những lời đả thương tâm người khác nữa, mà chỉ có thể phát ra từng tiếng rên rỉ mỏng manh nhỏ vụn.
Cuối cùng…. cũng có được hắn. Từ trong ra ngoài, không còn chút riêng tư nào, cho dù là nhục nhã cũng không thể trốn thoát, toàn bộ đều trở thành của y.
Người của y, Yến Chỉ Hoài.
Dung Sâm chậm rãi nở nụ cười, lấy khí thế điên cuồng như yêu ma, một lần lại một lần, hung hăng giữ lấy khối thân thể vô lực phản kháng này, lưu lại trên làn da bóng loáng ấm áp từng cái dấu ấn chỉ thuộc về mình.
Y đã không thể thấy rõ biểu tình của Yến Chỉ Hoài vào lúc này.
Cũng nhìn không tới khóe mắt đang nhắm chặt kia đã hơi hơi phiếm hồng. Yến Chỉ Hoài run rẩy, nhẹ nhàng ôm cổ Dung Sâm.
Cho dù là y điên cuồng giữ lấy hắn như thế này, cường thế không cho hắn phản kháng, nhưng mà hắn vẫn như trước nhận ra thân thể Dung Sâm đang run rẩy.
Vô hạn tịch mịch, cùng với tuyệt vọng sau khi có được rồi không biết khi nào lại sẽ mất đi, Dung Sâm so với hắn càng sợ hãi hơn, cũng càng sợ hãi ngày đại nạn sắp tới của hắn.
Sau khi Dung Sâm biết được tất cả chân tướng, hắn cũng không còn là Yến Chỉ Hoài trước đây chỉ một lòng muốn ly khai, tình nguyện lựa chọn một nơi không ai có thể tìm được hắn, lẳng lặng chờ đợi bản thân hồn phách tan biến, hôi phi yên diệt. (hôi phi yên diệt: tan thành mây khói)
Nếu còn một con đường sống, hắn cũng muốn sống sót.
Muốn cùng Dung Sâm sống sót, không bỏ lại y một mình, mà sẽ trọn đời bên nhau, làm bạn tiêu dao.
Zoe: beta ròi nha~ zoe tiếp tục con đường betha đây *múa* =)))