Dưỡng Long

Chương 30: Chương 30: Sự thật




Từ sau khi bị tước tiên cốt, rồi pháp lực từ từ mất đi, mỗi lần thời gian ngủ cũng càng ngày càng dài. Nhắm mắt xong sẽ lâm vào cảnh trong mơ, khó có thể thanh tỉnh.

Yến Chỉ Hoài vốn hiếm khi nằm mơ.

Đều nói tiên gia vô tình vô tâm, không bị dục niệm quấn lấy, làm sao vô duyên vô cớ nằm mơ được. Hơn ngàn năm trước, hắn lấy thân thể phàm nhân mà đắc đạo, chặt đứt tất cả thế tục trần niệm, vứt bỏ xác thịt, phi thăng đứng vào hàng tiên nhân. Ngày ngày tiêu dao, tâm không phiền não, cũng chưa từng nằm mơ.

Thẳng đến lúc hắn gặp phải Dung Sâm.

Lần đầu tiên lạc vào cảnh trong mơ sau khi thành tiên, cũng là năm mà hắn cùng Tiểu giao bị trúng chú thuật của yểm mị. Ma do tâm sinh ra, hắn liền bị giam trong giấc mộng, sa vào trong tâm ma của hắn. Mà từ đó về sau, sự ràng buộc giữa hắn và Dung Sâm càng sâu, thành ra càng thường xuyên nằm mơ.

Khi nằm mơ, giống như trải qua tam sinh tam thế, những chuyện vụn vặt đã qua, những người đã từng gặp, tất cả đều hoá trang lên sân khấu, biểu diễn ca hát, mà người cuối cùng mà hắn nhìn đến, chính là Dung Sâm.

Khi còn bé là tiểu oa nhi phấn nộn nộn, phía sau còn kéo theo cái đuôi, bám cánh tay hắn, dùng đồng âm nhu nhuyễn gọi hắn A Yến, A Yến. Trong giây lát lại hóa thành thiếu niên mặt mày tinh xảo, giơ một xiên mứt quả, cảm thấy mỹ mãn cắn cắn, cười híp mắt nhìn hắn.

Hắn mỉm cười vươn tay, đang muốn sờ sờ đầu Dung Sâm, chớp mắt một cái, thiếu niên còn cười mỹ mãn lại đột nhiên trở nên thô bạo, hung hăng áp đảo hắn dưới thân.

“Ngươi dám trốn…… Ngươi cũng dám trốn! Yến Chỉ Hoài, trẫm thề, cho dù là lên trời xuống đất, chỉ cần ngươi dám trốn khỏi trẫm, trẫm liền san bằng nhà của ngươi thành bình địa!”

Yến Chỉ Hoài chảy mồ hôi lạnh ròng ròng đột nhiên tỉnh lại, đập vào mắt chính là màn giường hoa lệ quen thuộc. Hắn quay đầu, trong ánh sáng lờ mờ, nhìn thấy Dung Sâm đang ngồi cạnh bàn đưa lưng về phía hắn, trong tay cầm chén trà, giống như đang xuất thần. Có lẽ y nghe được tiếng vang, chậm rãi quay lại, lẳng lặng nhìn hắn.

Yến Chỉ Hoài đang căng thẳng, lại chậm rãi an tĩnh lại. Dung Sâm bình tĩnh như thế, có lẽ y vẫn chưa nhìn thấy chuyện xưa trong ‘Nghiệt Kính Thai’?

Hắn giật giật thân thể, đang muốn đứng dậy bỗng nhiên phát hiện mình lại không nhúc nhích được. Yến Chỉ Hoài liền kinh hãi, lúc này mới thấy hai tay hắn đã bị một cái xích tinh tế khóa vào đầu giường.

“Ngươi tỉnh rồi à?” Dung Sâm buông chén trà trong tay, chậm rãi đứng dậy, tiêu sái đi đến trước người hắn. Đôi mắt Bình tĩnh, ngữ khí bình tĩnh, Yến Chỉ Hoài đột nhiên rùng mình.

“Vì sao….. phải xích ta lại?”

Dung Sâm hơi mỉm cười, vươn tay, nhẹ nhàng nâng lên lọn tóc rũ xuống giường của Yến Chỉ Hoài, thanh âm vô cùng ôn nhu:“Ta chỉ rời đi vài canh giờ, sao tóc của ngươi lại trắng thêm nhiều như vậy?” Cũng không đợi hắn trả lời, Dung Sâm tiếp tục mỉm cười thì thầm:“Bởi vì ngươi sắp thiên nhân ngũ suy đúng không?”

Bàn tay cầm tóc hắn đột nhiên kéo mạnh, Yến Chỉ Hoài đau đến nhíu mày, hắn bị bắt ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Dung Sâm cười đến vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói vào lỗ tai hắn:“Ta hẳn nên đa tạ ngươi mới phải nhỉ? Vì giúp ta hóa rồng, thay ta chắn Thiên kiếp, lừa ta vào Hoán Long trì, lừa ta quên hết chuyện trước kia…… Ngươi không phải đã nói chờ ta lên Thiên đình xong thì nhất định sẽ ở bên ta sao? Ngươi còn muốn gạt ta, trốn đến một địa phương nào đó để chờ chết sao?!”

Y tìm được Ngao Lăng, cứng mềm đều dùng, rốt cục khiến Ngao Lăng đáp ứng dẫn y xuống địa phủ, đứng trước ‘Nghiệt Kính Thai’ thấy được tất cả chuyện xưa trước kia.

Y nhìn thấy chính mình từng là cửu ngũ chi tôn, đế vương thiếu niên lại bị hồ tinh mê hoặc, thiếu chút nữa một cước bước vào Quỷ môn quan, được vị đạo sĩ trẻ kia cứu xong liền không chịu buông tay. Dùng hết thủ đoạn muốn giữ hắn bên người, dây dưa một đời, lại thủy chung không có được tâm người kia. Một ly rượu độc chấm dứt tất cả, quân vương mất nước sát nghiệt quá nặng nên lúc luân hồi chuyển thế bị đầu thai vào súc sinh đạo.

Y nhìn thấy bản thân trong khi tỉnh tỉnh mê mê bị một thần tiên xấu xa bắt lấy, sau đó được hắn một tay nuôi lớn. Vì thế y lại một lần nữa ương ngạnh thích vị tiên quân này, không bao giờ để người nào vào mắt nữa. Lòng tràn đầy lưu luyến cùng ái mộ như vậy, lại bị thần tiên này cười nói lừa gạt, nói cái gì chờ y hóa thành Thần long, tương lai bọn họ sẽ có thể ở bên nhau. Sau đó thay y chắn Thiên kiếp khiến cho tiên tịch bị tước, đạo hạnh bị hủy, lưng đeo đoạn kiếm trở về Tê Long Sơn, cứ như vậy toàn tâm toàn ý chờ ngày đại nạn đến.

Rõ ràng cách y gần như vậy, ngoại trừ một lần vào ngày đại hôn của y, thì chưa từng đến nhìn y lần nữa.

Gặp, cũng chỉ cười khách sáo mà xa cách, giả vờ không nhận ra y, gọi y “Long quân”.

Trong mười câu của hắn, có câu nào là nói thật đây? Ngày đó, khi y rốt cục thoát khỏi giao hình để hóa thành Long thân, hắn ngửa đầu nhìn y, mỉm cười nói ‘Ngày khác chúng ta tái kiến’ . Biết rõ cho dù có gặp lại nhau, thì y đã quên hết chuyện trước kia, hắn lại vẫn cười thật tự nhiên, một lời nói dối rất cẩn thận, hoàn toàn y như thật tình.

Tâm của người này…… Đến tột cùng là làm bằng cái gì? Sao có thể trơ mắt nhìn mình quên đi hắn, nhìn mình thú phi sinh con, còn có thể cười được như trước?

Nếu bản thân chưa từng nhìn thấy tất cả, có phải y sẽ còn tiếp tục bị hắn lừa, thả hắn rời đi, sau đó qua một trăm năm, một ngàn năm, ngay cả thi cốt của hắn cũng không biết đi nơi nào để tìm?

Dung Sâm bỗng nhiên cười lớn, trong đôi mắt là một mảnh điên cuồng, y rốt cục đã hiểu vì sao ngàn năm trước, mình lại vì người này mà trở nên cuồng dại.

Yêu đến cực điểm, hận đến cực điểm, trong thiên địa sẽ không có người thứ hai có thể bức y đến tình trạng này.

“Dung Sâm……” Y nghe được giọng nói người nọ run nhè nhẹ, lần đầu tiên, y nhìn thấy vẻ áy náy cùng thất kinh trên mặt người nọ.

Hối hận sao? Yến Chỉ Hoài, ngươi nhất định không ngờ có một ngày ta sẽ nhìn thấy tất cả đi? Ngươi nhất định nghĩ rằng ngươi sẽ lừa ta hết kiếp này, làm bộ như cả hai chỉ là người xa lạ, trước khi rời đi thì nhìn trộm ta một lần, sau đó sẽ đeo đoạn kiếm kia tìm một nơi hoang vắng,chờ ngày nguyên thần tan rã rồi hôi phi yên diệt đi?

Ngươi…… còn bao nhiêu ngày được sống đây?

Dung Sâm đột nhiên buông lỏng tay nắm tóc Yến Chỉ Hoài, quay trở lại bàn lấy chén trà nhỏ kia tới, mỉm cười nhìn đôi mắt hắn kinh nghi bất định, rồi cường ngạnh đưa chén tới bên môi Yến Chỉ Hoài.

“Ngươi nên biết long huyết là thiên hạ chí bảo. Thường nhân nếu uống một giọt liền có thể kéo dài tuổi thọ, nếu uống một chén lớn thì sẽ thay da đổi thịt. Bây giờ thân thể ngươi hư nhược như vậy, phải hảo hảo tẩm bổ mới được a!”

Yến Chỉ Hoài lập tức kinh hãi, vô luận như thế nào cũng không chịu uống chất lỏng đỏ tươi trong bát trà kia. Dung Sâm nắm cằm hắn, ngón tay cạy mở khớp hàm hắn, còn tay kia đưa bát long huyết về phía trước rồi kiên quyết đổ vào, chất lỏng đỏ tươi theo khóe môi Yến Chỉ Hoài từ từ chảy xuống dưới.

Dung Sâm lại gần, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi vết máu bên miệng hắn, sau đó cường hôn hắn, đem máu tươi Yến Chỉ Hoài muốn nhổ ra đẩy vào họng hắn. Trong khoang miệng còn lưu lại vị huyết tinh nồng đậmh, lại mang theo một chút ngọt ngào. Dung Sâm áp đảo hắn ở trên giường, điên cuồng chà đạp môi hắn, quấn lấy đầu lưỡi không kịp trốn tránh rồi tham lam hút liếm, thẳng đến khi Yến Chỉ Hoài sắp hít thở không thông, mới chậm rãi buông hắn ra, hơi nâng người lên.

Yến Chỉ Hoài hai mắt nhắm nghiền, hô hấp dồn dập, bị bắt nuốt hết long huyết, thân thể sắp héo rũ được rót một dòng suối ngọt đến tứ chi bách hải, lại tựa như bị một ngọn hỏa diễm thiêu cháy.

Cảm thấy thân thể bị đè ép, Yến Chỉ Hoài miễn cưỡng mở mắt ra, lại nhìn thấy Dung Sâm đang cởi y phục của hắn, thất kinh vội vàng giãy dụa né tránh, thở gấp nói:“Đủ rồi…… Ngươi còn muốn như thế nào nữa?”

“Chỉ là long huyết thì sao mà đủ được?” Dung Sâm cười vô cùng ôn nhu nhưng trong đôi mắt lại toát ra quang mang điên cuồng nóng cháy, trong thanh âm đan xen phẫn nộ, thống khổ lẫn nồng đậm dục vọng,“Chẳng lẽ ngươi không biết long tinh có hiệu quả bổ thân rất tốt hay sao?”

Lời còn chưa dứt,“Xoẹt ” một tiếng, xiêm y trên người Yến Chỉ Hoài bị xé rách trong nháy mắt.

“Từ từ hưởng dụng long huyết cùng long tinh của ta đi…… Trước khi ta tìm được biện pháp khôi phục hoàn toàn tiên thể của ngươi, ta sẽ ngày đêm thay ngươi bổ thân bằng cách này.” Dung Sâm cười đến tàn nhẫn, trong mắt lại không thể dấu đi đau xót thật sâu, sau đó y chậm rãi hạ người xuống, bắt đầu sự tra tấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.