Đương Nhi Tử Xuyên Thành Lão Tử (Khi Con Thành Cha)

Chương 11: Chương 11




Trong một căn phòng nhỏ mất trật tự, bọn họ ở trước cửa cãi nhau, người đàn ông có một cái mũi ưng, say khướt, ông hôm nay lại uống quá nhiều, con mắt đỏ lên, gầm thét với người đàn bà sợ hãi, quyền đấm cước đá.

“Sao chổi! Con mẹ nó, cưới mày không có chuyện tốt!”

“Còn mày nữa, thằng nhóc chết tiệt, mày với mẹ mày đều là sao chổi!”

“Còn dám nhìn tao như vậy? A? Ha ha! Mày muốn đánh tao ư, đến a! Mày cho mày là cái gì, con mẹ nó chứ, sao tao có thể sinh ra loại con như mày?”

“Đúng, mày nhất định không phải con tao! Sao chổi, nói, mày với ai sinh ra đứa con hoang này!”

Hình ảnh chuyển cực nhanh, ở trong phòng nhỏ âm u, người phụ nữ kia không ngừng dùng một cái roi nhỏ quật một cậu bé tóc đen, thét chói tai.

“Mẹ nói qua bao nhiêu lần, cức nhị và bạch tiên khác nhau! Vì sao con không nhớ được!”

“Đó là câu thần chú rách rưới gì, dạy nhiều như vậy đều phí công sao!”

“Đơn giản như vậy cũng không học được, con có tư cách gì làm người Prince gia!”

“Tao đánh chết mày! Đánh chết mày!”

“Tại sao tao lại sinh ra phế vật này! Phế vật! Phế vật!”

Cái đau nóng rát giống như còn ở trên thân thể, Snape bản năng ôm lấy đầu, mở to mắt, hai mắt có thể thấy ánh trăng nhu hòa. Bên tai chỉ có tiếng hít thở ồ ồ của mình, chân đất xuống giường, bước chân mất trật tự, run rẩy kéo ngăn kéo, sách rơi đầy đất. Quỳ trên mặt đất lật sách, thẳng đến tìm được một tấm hình kẹp ở trong cuốn sách. Một cô bé mắt xanh ở trong tấm ảnh cười, mái tóc đỏ như thái dương, ngón tay run run che tấm ảnh. Không có nhục mạ, không có quyền đấm cước đá, không có âm u, không có sợ hãi, tươi cười trong tấm ảnh không liên quan gì đến những cái xấu xí đáng ghét, là vật tốt đẹp nhất trên đời…

“Ta không phải phế vật, không phải…” Snape quỳ trên mặt đất, ôm chặt ảnh chụp, dán trên ngực, phảng phất như vậy có thể làm ấm trái tim đóng băng của mình.

Snape cũng không rõ vì sao mẹ lại chịu đựng đánh đấm, chính như cậu không rõ vì sao mình luôn không làm mẹ thoả mãn… Rõ ràng mẹ có một trăm loại phương pháp để người kia cúi đầu nghe theo mình nhưng bà lại lựa chọn nhẫn nại, mà cậu đã cố gắng lớn nhất lại chỉ đổi lấy từng tiếng phế vật… Từ nhỏ bà đã điên cuồng dạy bảo cậu, độc dược, chú ngữ, thảo dược thậm chí cả nghệ thuật hắc ám, mà cậu lại chưa từng làm bà thoả mãn… Có lẽ mẹ đã sớm điên rồi, giống như cậu, cũng đã điên rồi…

Không biết đã qua bao lâu, Snape cứ quỳ như vậy không nhúc nhích, thẳng đến ngoài cửa sổ truyền tới tiếng lạch cạch. Snape nhìn, một con cú mèo, ngậm một bức thơ. Snape ổn định cảm xúc đi qua mở cửa sổ. Mở thư xem qua một lần, ánh mắt rơi xuống tên phía dưới, trong đôi mắt đen tối tăm phiền muộn dần bị kinh hỉ thay thế.

Học sinh năm thứ năm khẩn trương nghênh đón cuộc thi O. W. Ls, đối với đại đa số học sinh mặt mày rầu rĩ, Snape lại rạng rỡ, cậu làm được toàn bộ, giấc mơ toàn bộ O xem ra sắp thực hiện. Nhưng chuyện làm cậu vui cũng không chỉ có chuyện này, trên thực tế cậu nhận được Malfoy hồi âm, cái này cũng đủ kích động rồi! Người giống Malfoy rút thời gian trả lời một người vô danh tiểu tốt như cậu là chuyện cậu không thể tưởng tượng nổi.

Ngài Malfoy nói mình hiện tại cần một loại độc dược có thể khắc chế ma lực bạo động cường độ cao, Snape thấy rất kỳ quái, Malfoy chưa lập gia đình, trong nhà không có người dưới 11 tuổi, sao lại cần độc dược khắc chế ma lực bạo động? Nhưng lý do là gì cũng không quan trọng, quan trọng là … Cậu có thể mượn cơ hội này biểu hiện tài hoa của mình!

Malfoy không giống với những gia tộc như Crabbe, Goyle chỉ hiểu ôm đùi người trên, anh ta là một quý tộc nhìn xa, chỉ cần năng lực của cậu được Malfoy tán thành, không những được gia nhập tử thần thực tử, thậm chí còn có thể nhanh chóng có chỗ đứng.

“Nhìn cậu như vậy, thi không tồi a.” Lily vỗ vai Snape làm Snape ngừng suy nghĩ.

“Ừ.” Snape gật gật đầu, chuyện này vẫn là đừng nói với Lily, cô ấy từ trước đến nay phản cảm tử thần thực tử…

“Trước mắt thành tích đều là O, có lẽ không lâu sau cậu sẽ thấy phiếu điểm toàn bộ là O, trên đó viết tên Severus Snape.” Snape cười nói.

“Merlin, cậu sẽ nổi danh!” Lily hưng phấn, cô thấy Severus ưu tú.

“Đúng rồi, nói cho cậu biết một tin tức tốt!” Lily ngồi cạnh Snape.

“Nghe nói lịch sử pháp thuật của Potter treo rồi, là T! A, mình thật vui!” Lily có chút hả hê nói, hiện tại cô đã chuyển James Potter thành địch nhân.

Snape nghe vậy thì vui hơn cả Lily, cậu thấy gần đây chuyện tốt liên tục xảy ra, Potter thất bại lịch sử pháp thuật, tuy cái này cũng không thể ngăn cản Potter thành thần sáng nhưng cảnh giới kém đến mức T cũng thật khó cho hắn, chỉ số thông minh sao có thể thấp đến tình trạng này a?

“Vui như vậy, không bằng chúc mừng đi.” Snape nhìn đôi mắt mỹ lệ của Lily, đúng vậy, cứ tiếp tục như vậy, Lily sẽ không thích Potter, không có người tới phá! Có lẽ, có lẽ có một ngày Lily có thể hiểu lý tưởng của cậu, tha thứ cậu trở thành tử thần thực tử, sau đó bọn họ có thể… vĩnh viễn bên cạnh nhau! Snape xây dựng một giấc mơ đẹp trong lòng… Nhưng không biết giấc mơ vĩnh viễn chỉ có thể là mơ, thiên đường và địa ngục thường thường chỉ cách một đường…

“Severus, mình còn một việc muốn nói cho cậu, cậu cũng không nên quá kinh ngạc nha.”

“Chuyện gì?”

“Mình…”



Snape và Lily về sau có vì lịch sử pháp thuật Potter lấy được thành tích Terrible mà đi chúc mừng hay không mọi người cũng không biết, dù sao thi xong O. W. Ls, các học sinh tự phát tổ chức tiệc rượu chúc mừng.

James trước kia cũng không biết bạch mã hoàng tử của trường (hạt giống ko lường được) có hàm nghĩa đặc thù gì nhưng từ khi tin tức tiệc rượu truyền ra, cậu hiểu rõ cái gọi là bạch mã vương tử là cái gì. James được mọi người chú ý, là đứa bé sống sót cậu đã được chú ý thành thói quen, nhưng là bạch mã vương tử bị chú ý, hai đời cộng lại vẫn là lần đầu tiên a! James rốt cuộc cảm thụ khi làm Harry Potter và làm Cedric Diggory hoàn toàn bất đồng, hiển nhiên… không xong nhiều hơn…

“James, đừng nhăn nhó nữa.” Sirius khoác vai James, cầm một ly rượu.

“Xem xem, tất cả các cô gái xinh đẹp trong phòng, chẳng lẽ cậu không thấy lâng lâng sao?” Sirius cực kỳ hưởng thụ cảm giác được những cô gái túm tụm.

“Thật có lỗi, Sirius, mình sợ, cái đó không thích hợp mình.” James chỉ cảm thấy những cô gái đối diện mắt mở to, nhìn chằm chằm cậu, người nào cũng giống đấu bò, giống như một giây sau sẽ xông đến đánh bay cậu, vậy cậu có thể ‘Lâng lâng’ rồi.

“Không phải còn đang nghĩ thành tích lịch sử pháp thuật chứ?” Sirius thấy James u sầu mở miệng hỏi.

“Không phải, chỉ là.. Không thích như vậy thôi…” James thở dài, điều này làm cho cậu nhớ tới vũ hội giáng sinh tồi tệ của thi đấu Tam pháp thuật… Về phần lịch sử pháp thuật, James đã sớm thoải mái buông lỏng tinh thần rồi. Cho dù cậu cố gắng nhưng lịch sử pháp thuật vẫn treo rồi, hơn nữa treo so với trước còn thảm. Không thể trách cậu, lần này cậu bỗng nhiên quay về quá khứ, những cái đã học đều quên, lại chỉ có thời gian ôn tập ngắn như vậy. Nhưng cũng may, thành tích mấy môn kia cũng không tệ, phòng chống nghệ thuật hắc ám vẫn là O, độc dược và bùa chú lần này cũng là O, cho nên về sau có thể thành thần sáng, cũng không tính làm mất mặt cha.

“Lịch sử pháp thuật chính là chuyên môn dùng để khó xử học sinh, chỉ có Snape quái thai mới có thể cầm O.”

“Sirius, Snape không phải quái thai, là thiên tài.” James trịnh trọng thanh minh.

“Ọe!” Sirius nhảy ra nôn mửa một tiếng.

“Merlin, trung thực, cậu yêu Snape đi! A, mình đều muốn nhổ ra, Potter thân yêu.” Vẻ mặt Sirius là nếu như James gật đầu, vậy cậu vĩnh viễn không đến gần James nữa.

“Sirius, kính nhờ, để đại não tràn ngập tư tưởng không khỏe mạnh của cậu nghỉ ngơi một chút được không, đề tài không đâu này cũng có thể nói được.” James cười.

“Ừm, khá tốt, còn có thể cứu.” Sirius vỗ ngực.

“Cậu không thích ai sao?” Sirius nhướng mày nhìn những cô gái đối diện.

“Để con gái đợi lâu là không lễ phép.”

James chán ngán khoát khoát tay, No!

“Nếu cậu không đi, mình đứng nhất rồi.” Sirius kéo kéo cổ áo, cười mập mờ đi vào sàn nhảy, Petter đi theo sau lưng Sirius giống như người hầu.

Đối với chuyện này, James chỉ có bất đắc dĩ lắc đầu, Remus cũng không có hứng thú với chuyện lặt vặt này, cậu vui vẻ ngồi cùng James thành tượng điêu khắc.

Bây giờ chủ lực và hi vọng duy nhất đối kháng Voldemort là Albus, James nghĩ mình có lẽ nên đi gặp Albus một lần, nói tất cả những gì mình nghĩ, nhưng mở miệng thế nào a?

Chả lẽ, hiệu trưởng, đã lâu không gặp, ngài biết không, kỳ thật em không phải James Potter… Em là con của James Harry Potter…

Ông trời…ơ…i! Albus sẽ cho là cậu điên rồi, hoặc là bị trúng thần chú lẫn lộn nghiêm trọng, hiện tại quỷ cũng không biết trên thế giới còn có Harry Potter!

Bây giờ mình không phải là đứa bé sống sót, chỉ là một Griffindor bình thường, có lẽ nổi danh vì thông minh, vì nghịch ngợm, có lẽ vì Quidditch mà nổi danh, nhưng như vậy cũng không thể trở thành lý do Albus chú ý cậu, cho dù cậu gần đây làm loạn, nhưng với Albus đó chỉ là chơi đùa giữa các học sinh mà thôi, hiện tại đại khái hiệu trưởng đang đầu nhập vào chuyện đối kháng chúa tể hắc ám a!

Đích xác, James đã đoán đúng, thiếu đi quầng sáng đứa bé sống sót, Albus không đặc thù chú ý cậu, đối xử với cậu giống vô số học sinh Griffindor bình thường, ở trong mắt Albus James là một cậu bé thông minh dũng cảm nhưng có chút ngây thơ tự đại, là một viên ngọc thô chưa được mài dũa còn chờ phát triển, không hơn. Mà hiện tại Albus đặt trọng tâm ở hội Phượng Hoàng, tổ chức các dũng sĩ đối kháng Voldemort đối kháng tử thần thực tử, có lúc nào có rảnh rỗi chú ý một Griffindor bình thường a.

James ôm đầu, xoa một đầu tóc rối bời, quá bối rối…

“Hey James, mau nhìn.” Remus bỗng nhiên đẩy James.

“Làm sao vậy?” James nghi hoặc nhìn theo ngón tay Remus, đó là một đôi nam nữ trẻ tuổi, trai tài gái sắc, chỉ là cô bé kia…

“Mum!” James kinh hô một tiếng.

“Mum?” Cái này đổi sang Remus kinh hô.

“Không, Lily, cô ấy…” Bộ mặt James vặn vẹo, gặp tình hình này là củi khô gặp lửa a! Ai tới nói cho cậu biết, cái người đang thân mật ôm mẹ cậu khiêu vũ là a! Hai người ở trong sàn nhảy mập mờ khiêu vũ, còn cười cười nói nói, là gì a!

“Kia không phải cấp trưởng Hufflepuff sao? Mình nhớ cậu ta tên là Eso Cervantes.” Remus hứng thú nhìn thoáng qua James giận dữ, nói không thích người ta, giờ lại ăn dấm chua, James đang diễn?

Kỳ thật cho tới nay James không để ý đến một vấn đề rất nghiêm trọng, một cô gái dũng cảm lại xinh đẹp như Lily sao lại không có ai không thích a! Cho nên nam sinh thích Lily rất nhiều đi, đâu chỉ một mình James Potter. Chỉ có điều theo truyền thống gia tộc Potter theo đuổi là phải bá đạo cường thế, James cho tới nay đều không ngừng quét sạch tình địch, sinh vật giống đực xuất hiện ở bên cạnh Lily Evans không thể hơn ba ngày, người ngăn cản giết người, Phật ngăn cản giết Phật, dùng bẻ gãy nghiền nát trục xuất toàn bộ những người cạnh tranh, duy nhất giống ác linh đuổi thế nào cũng không đi chỉ có một mình Snape.

Bất quá đều là đã từng, lần trước James ở trước mặt mọi người cãi nhau với Lily a, cũng không để ý tới những người theo đuổi Lily nữa, những người kia tự nhiên bắt đầu như măng mọc sau mưa chen đến bên cạnh Lily, Eso Cervantes chỉ là một người trong đó mà thôi. Lily đáng thương vẫn buồn bực, mình vốn không có tiếng tăm gì sao đột nhiên lại được hoan nghênh a? Luôn có những nam sinh ưu tú đến hẹn cô, vốn chưa từng có một người nào tỏ tình với mình, đương nhiên, Lily cho rằng Potter không ở trong hàng ngũ ‘người’.

James nghiến răng kèn kẹt, cái tên thối kia, còn dám khoác tay lên eo mẹ cậu, chán sống rồi sao. Giáo sư ở nơi nào! Cậu tích cực sáng tạo điều kiện cho giáo sư như vậy, sao Lily còn bị đoạt đi a! Trong nội tâm xuất hiện phẫn hận không cam lòng, thậm chí còn kèm theo ủy khuất, cậu buông nhiều như vậy là muốn giáo sư và Lily ở bên nhau, để giáo sư hoàn thành tâm nguyện, hạnh phúc cả đời, vì sao gìJames nghĩ đi nghĩ lại rồi đứng lên.

“Này! James!” Remus cho rằng James muốn đi tìm Eso gây sự, vội vã kéo người lại. Nếu James còn gây chuyện, giáo sư McGonagall nhất định sẽ trực tiếp cho James về nhà a!

“Tỉnh táo một chút, ở đây có nhiều người như vậy, cậu còn muốn bị phạt sao!”

“Remus, mình rất tỉnh táo, hiện tại mình muốn đi ra ngoài.” James trầm mặt, dứt lời rồi đi ra cửa luôn, trong sàn nhảy đôi kia vẫn còn vui vẻ nhảy, Remus nhìn nhìn bóng lưng James, lại nhìn Lily một chút, cậu lại vò đầu không hiểu, James càng ngày càng thần bí…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.