Đương Nhi Tử Xuyên Thành Lão Tử (Khi Con Thành Cha)

Chương 12: Chương 12




Đi ra từ chỗ khô nóng náo loạn, gió đêm thổi mang đến cái mát lạnh làm cho đầu óc của James thanh tỉnh không ít. Đúng vậy, hiện tại cậu muốn đi tìm giáo sư! Giáo sư không thích náo nhiệt nên giáo sư không tới là trong dự liệu, nhưng tối như vậy giáo sư đi đâu? Một mình ở trong phòng nghỉ Slytherin sao? Còn là nơi khác?

James sải bước đi, mục đích là chỗ giáo sư thường xuyên ngồi, chỗ cây đại thụ kia, cậu nhớ rõ giáo sư luôn ngồi cùng Lily dưới gốc cây nói chuyện đọc sách. Có lẽ là cậu hiểu giáo sư nên khi thấy bóng người tịch mịch xuất hiện trong tầm mắt, James cảm nhận rung động mà mình không hiểu. Ánh trăng sáng, người kia cuộn mình ngồi dưới cây, mặt chôn ở đầu gối không biết đang nghĩ gì.

“Severus.” James đi đến trước mặt Snape, Snape kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Jmaes, không biết vì sao James có cảm giác cái nhìn của giáo sư kia làm tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Snape chỉ là muốn ở chỗ này một chút, một mình, cho mình thời gian thở dốc. Đúng vậy, dù cho không có Potter, cũng sẽ có người khác… Có thể là Potter ở sau lưng Lily quá lâu, trừ Potter ra chưa từng có ai tham gia làm cho Snape sinh ra một loại ảo giác, cho rằng không còn Potter là được. Nhưng không có Potter, còn có nhiều người ưu tú như vậy, cậu sớm nên kết thúc si tâm vọng tưởng.

Khác Potter tự đại đáng ghét, Snape không tìm ra tật xấu nào của Eso Cervantes, quan trọng nhất là Lily nói với cậu cô ấy thích người kia. Snape thấy khó thở, cậu nhíu mày, dấu vết giữa hai hàng chân mày càng ngày càng sâu.

“Severus, đừng cau mày… Cậu cũng không biết rất nhiều năm về sau giữa hai hàng lông mày cậu biến thành dạng gì rồi.” James nói, hiện tại cậu rất muốn thò tay xoa dấu vết kia, thì ra giáo sư nhỏ như vậy cũng đã quen cau mày rồi. Cái dấu kia bây giờ còn không rõ ràng nhưng James biết rõ rất nhiều năm về sau, dấu đó giống như vốn đã như vậy, dù cho không nhíu mày cũng vẫn lõm xuống thật sâu.

Snape phiền chán, Merlin, tại sao lại là Potter! Biến thành cái dạng gì cũng không cần hắn để ý tới a! Lườm Potter, lúc này cậu chỉ muốn ở một mình, chỉ một tâm nguyện nho nhỏ như vậy mà thôi, chẳng lẽ không thể đạt được ư!

“Ngươi không ở trong sàn nhảy tràn đầy hormone chạy đến đây làm gì!” Tâm tình Snape vốn không tốt, cách nói chuyện tự nhiên cũng không tốt.

“Tôi tới tìm cậu…” Theo tiếng tim đập quỷ dị, James hô hấp dồn dập.

Snape giống thường ngày lạnh lùng hừ một tiếng nhưng cô đơn bị thương trên mặt không che dấu được, James nắm chặt tay.

“Đã thích như vậy thì phải đi cướp người về a!” James không rõ, thích cái gì thì phải cố gắng nắm lấy, cậu rất hi vọng mình cũng có một người yêu mình, một người có thể nhen nhóm tình cảm cực nóng trong nội tâm nhưng đáng tiếc cậu chưa từng có tình cảm như vậy.

Kỳ thật James vẫn chưa bao giờ gặp tình yêu chân chính, lúc trước theo đuổi Cho Chang cậu mất chút tâm tư, nhưng là về sau cũng không cần nữa. Về sau là Ginny, cũng chỉ là Ginny theo đuổi cậu, cậu bị động tiếp nhận mà thôi. Kỳ thật đối với James, có một bạn lữ là một nhiệm vụ không thể không hoàn thành trong đời, ai cũng vậy, ở bên nhau có lẽ sẽ hạnh phúc, không ở bên nhau cũng sẽ không thống khổ. Cậu khác giáo sư, cậu không ái mộ yêu say đắm người nào nên cậu cũng không thể hiểu cảm thụ hiện tại của giáo sư.

Snape bình tĩnh nhìn James, ánh mắt bi thương làm James khó chịu.

“Ngươi nhìn ta, ngươi cảm thấy ta như cái gì?” Bỗng nhiên Snape mở miệng, trầm ổn phẳng lặng.

James không trả lời, chính xác là cậu không biết trả lời như thế nào, cậu không rõ mục đích của giáo sư khi hỏi vậy.

“Snivellus? U linh? Quỷ âm u? Hay là con chuột trong cống ngầm?” Snape nói, những cái này đều là những biệt hiệu học sinh đáng yêu tặng cậu, Potter là một tên tự đại đáng ghét không xứng với Lily, nhưng cậu thì sao? Cậu thế này… Chẳng lẽ xứng đôi sao? Có lẽ có một ngày cậu sẽ biến thành… tử thần thực tử âm u xấu xí trong miệng Lily, như vậy cậu còn có tư cách gì để Lily thích cậu!

James trầm mặc, giáo sư cả đời cũng không nói yêu với Lily ra miệng, thì ra là vậy sao? Bởi vì giáo sư cảm thấy mình không xứng? Chôn tình yêu trong lòng cả đời, là vì lý do ngu xuẩn này!

“Thử cũng chưa thử thì làm sao biết không được?” James kéo Snape lên, trong mắt cậu giáo sư là anh hùng, giống Albus, rất dũng cảm và vĩ đại! James không thể nhẫn nhịn được khi người khác chửi bới giáo sư, đồng dạng cậu cũng không thể chịu được khi giáo sư chửi bới chính mình.

“Hạnh phúc là dựa vào chính mình tranh thủ đấy! Severus! Thích, phải đi nói cho người ấy biết, nắm lấy tay cô ấy a!” James hiểu tình cảm theo cách như vậy.

Nghe vậy Snape càng không kiên nhẫn, người giống Potter không hiểu được cảm thụ của cậu, đương nhiên, cậu cũng không cần Potter hiểu.

“James Potter minh tinh, ta không yêu cầu ngươi khoe khoang hạnh phúc của mình, chính ngươi thích tranh thủ thì đi tranh thủ, ta muốn làm như thế nào không liên quan đến ngươi!” Snape bực bội hất tay Potter ra.

“Ngươi biết cái gì! Ngươi mất năm năm theo đuổi một nữ sinh lại ở trong nháy mắt buông tay, mỗi ngày đem ‘Bảo bối’ ở bên miệng cũng có thể trở mặt ngay lập tức! Đối với ngươi hết thảy đều là trò chơi, chỉ đơn giản như vậy, cho nên có thể tùy tùy tiện tiện đi ‘bắt lấy’. Cũng có thể tùy tùy tiện tiện buồn tay!” Nhưng cậu không làm vậy được, cậu không có dũng khí đi nắm lấy, cũng không thể buông tay…

“Severus, đem bảo bối ở bên miệng là Sirius, không phải tôi!” James rất bất mãn, cậu mới không vậy, cha thế nào cậu cũng không có, chỉ có Sirius thích gọi bạn gái là bảo bối!

“Các ngươi khác nhau sao? Xin tha thứ, ta chỉ thấy được hai con chồn đứng cạnh nhau kiêu ngạo vung đuôi.” Snape thấy khác biệt duy nhất giữa Sirius và Potter là Sirius buồn nôn hơn Potter!

“Severus, cậu muốn vĩnh viễn nói chuyện như vậy với tôi sao? Tôi đã xin thứ lỗi, đã nhận lỗi, hơn nữa, tôi cũng làm nhiều chuyện như vậy, cậu không thể tốt với tôi một chút ư!” James cũng không nhịn được nữa rồi, tính nhẫn nại của sư tử vốn không ít, cậu cúi thấp hướng giáo sư đã lâu như vậy, giáo sư không có chút cảm giác nào ư!

Snape nghe vậy khó có thể tin nhìn James như là đang nhìn một con quái vật, miệng mở rộng nửa ngày nói không ra lời, cuối cùng cười trào phúng.

“James Potter, ngươi vĩnh viễn có biện pháp làm ta kinh ngạc. Ta đã cho rằng ta hiểu rõ ngươi đáng ghét thế nào rồi, nhưng ngươi lại lần nữa chứng minh thì ra sức tưởng tượng của ta cằn cỗi, ngươi rất đáng ghét, không ai có thể hơn ngươi! Ngươi yêu cầu ta cảm kích ngươi sao? Ngươi còn muốn ta làm cái gì cho ngươi? Nói dứt khoát đi, cần ta khắc một pho tượng đặt ở trung tâm Luân Đôn cho ngươi ư! Cần ta tổ chức cho ngươi một lớp dạy làm James Potter để tất cả mọi người đến cúng bái ngươi sao!”

“James Potter, đời này ta khó có khả năng cảm kích ngươi, mặc kệ ngươi làm cái gì!”

“Severus, tôi không bảo cậu cảm kích tôi, cậu đừng luôn cắt câu lấy nghĩa như vậy được không, thật là.” James phiền muộn cào tóc, Lily nói không sai, giáo sư chính là đại vương rúc vào sừng trâu, mặc kệ người khác nói cái gì thì đều bị xuyên tạc loạn lên.

Tốt a, Snape thở hổn hển, vừa rồi còn nói cảm kích, hiện tại còn nói cậu cắt câu lấy nghĩa, Snape cũng không thể chịu đựng được nữa. James thấy Snape muốn đi thì trực tiếp dùng phương pháp cũ, ôm lấy người trước rồi nói sau. Trực tiếp từ phía sau lưng ôm lấy làm Snape không nhúc nhích được nữa, Snape tức giận nghiến răng!

“Sao cậu luôn như vậy, hai câu không đúng thì quay đầu bước đi.” James cảm thấy nên thừa dịp hiện tại mình còn có thể chế được giáo sư bày ra uy vũ một chút. Bằng không đợi về sau giáo sư cao lên, cậu sẽ không còn cách nào tốt như vậy. Bởi vì Harry biết cha mình về sau cũng không cao, tóm lại không cách nào so sánh được với giáo sư cao 186, khung xương lớn.

“James Potter, buông tay!” Snape nghiêm túc quát, cậu ghét bị thân thể gầy gò khô quắt của mình, không giống đàn ông, hiện tại lại bị James dễ dàng ôm lấy, ý nghĩ muốn chết cũng có.

“Không buông.” Không sai, không thể cứ như vậy, cuộc sống bây giờ, thái độ của giáo sư đều tồn tại lệch lạc lớn, trách nhiệm của mình thật lớn a! Giống như hải đăng chỉ dẫn hướng đi, cậu sẽ giúp giáo sư trở về đường an toàn chính xác. Phương thức nuôi thả vô dụng với giáo sư thì phải cường ngạnh.

Snape thống hận hiện tư thế này, James nhẹ nhõm vào cây, một tay từ phía sau lưng nắm chặt hai tay cậu, một tay luồn ra trước ngực, lưng lại dán vào người tên đáng ghét này, cậu có thể cảm thấy độ ấm và tiếng tim đập của James. Điều này làm Snape rất muốn chết luôn! James đầu óc ngu si tứ chi thật đúng là rất phát đạt, chơi Quidditch lực lớn như trâu. Hiện tại Snape rất hối hận mình không sớm nghiên cứu pháp thuật không cần dùng đũa phép!

“Buông!”

“Không!”

Snape tức giận tới mức run run, cho tới bây giờ cậu chưa từng tức giận như vậy, có thể làm người có năng lực điều khiển tự động tức như vậy, James cũng coi như rất mạnh.

“Severus, tôi đã quyết định, cậu cần một nhân sinh mới, mới tinh!” James khí thế miêu tả lấy, bắt buộc Snape xem tương lai mới.

“Ta không cần! James ngươi điên rồi!” Snape trừng cảnh cáo.

“Xem, bây giờ cậu đã gọi tôi là James rồi, đó là một mở đầu tốt đẹp.” James nghe giáo sư trực tiếp gọi tên mình thì mừng rỡ.

Snape cắn răng, nhắm mắt lại tự nói với mình tỉnh táo một chút, đối phương là người điên, không nên so đo…

“Ừm, để tôi xem xem.” James cao thấp trái phải dò xét Snape, ánh mắt chuyên chú làm Snape rất muốn nôn.

“Quá tệ, cậu như vậy làm sao Lily có thể thích cậu được đâu.” James cố chấp cho rằng Lily chỉ có thể thuộc về hai người, cha hoặc giáo sư, hiện tại cha không có, chỉ còn lại giáo sư, vậy phải ở bên giáo sư, người khác đều đứng sang bên cạnh đi!

“Đầu tiên cậu cần gội đầu, đổi kiểu tóc, tóc quá dài, thoạt nhìn giống một bà lão. Nếu chăm chú nhìn tướng mạo thì mũi cậu tuy rất lớn nhưng mắt rất đẹp, cá nhân tôi cảm thấy như vậy, rất thâm thúy… Khụ, khụ… Hấp dẫn…” James nói đến đây thì ngượng ngùng rồi lải nhải tiếp, nhưng thấy sắc mặt Snape càng ngày càng khủng bố, càng ngày càng vặn vẹo, bà lão? Vì cái từ này, cặp mắt được bình luận là có mị lực giờ phút này chỉ có thể dùng đằng đằng sát khí để hình dung, Potter cũng dám bình luận vẻ ngoài của cậu!

“Còn có y phục, ừm… Cái này tôi có thể giải quyết giúp cậu, sắp nghỉ rồi, nếu không cậu tới nhà tôi ở đi, cậu cũng biết tôi sống một mình, cha mẹ đều không còn… Blablabla…”

Snape nhẫn, cậu cố nhịn xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, Snape nắm chặt tay. Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa.

“James Potter! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi! Ta nhất định phải giết, ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.