Dưỡng Nữ Thành Phi

Chương 4: Q.2 - Chương 4




Ads Edit: Khánh Linh

Tay Mạn Duẫn đang luyện tự khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn. Duẫn Linh Chỉ đang cười rạng rỡ thong thả tiến vào thư phòng, hai cái rổ trong tay tản ra mùi thơm thức ăn ngào ngạt, lơ đãng chui vào mũi Mạn Duẫn.

Tịch Mân Sầm hơi nhăn mày lại, cũng hướng mắt nhìn về phía Duẫn Linh Chỉ, cảm thấy phát phiền đối với hành vi của nàng ta. Tịch Mân Sầm buông tấu chương xuống, đi đến đứng trước án thư của Mạn Duẫn, cầm lấy một tờ giấy Tuyên Thành để kiểm tra bài tập của Mạn Duẫn.

“Có tiến bộ, ngày mai luyện tiếp.”

Duẫn Linh Chỉ cắn chặt răng nhìn cảnh Vương gia thân cao bảy thước oai hùng ngang tàng thế nhưng lại tự mình chỉ dạy tiểu Quận chúa. Chuyện ăn mệt trong tay tiểu Quận chúa hai ngày trước nàng vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Nhưng con gái thì con gái chứ, chỉ cần nàng có thể chiếm được sự sủng ái của Vương gia, về sau con trai con gái còn hiếm lạ gì...

“Vương gia, chúng ta dùng bữa đi.” Duẫn Linh Chỉ không cam lòng bị bỏ quên, tay nâng rổ đi đến cạnh Tịch Mân Sầm, “Chỉ nhi hôm nay nấu ngon lắm nè, vừa mới đem tới Vương phủ, chúng ta ăn ngay được rồi.”

Phòng bếp trong Vương phủ đã tu sửa xong, hoàn toàn không cần Duẫn Linh Chỉ mỗi ngày phải nấu cơm mang đến cho Phụ Vương ăn. Chẳng lẽ ngay cả tiền ăn cơm mà Vương phủ cũng không có sao? Mạn Duẫn vòng khỏi án thư, đưa bàn tay ngọc ngà nắm lấy bàn tay mạnh mẽ của Phụ Vương rồi cùng bước ra khỏi thư phòng.

Ở tiền thính, tỳ nữ đã dọn lên các loại món ngon từ phòng bếp, trên cái bàn tròn lớn đã bày đầy các món ăn. Duẫn Linh Chỉ lấy từ trong rổ ra bốn món điểm tâm, đặt xuống trước mặt Tịch Mân Sầm, “Vương gia, chàng nếm thử xem, mấy món này là Chỉ nhi mới học được đó.”

Thức ăn nhìn hình thức thì đẹp lắm, chỉ không biết hương vị thế nào thôi. Mạn Duẫn liếc mắt đánh giá Phụ Vương một cái, phát hiện hắn cũng không có ý tứ đụng đũa, liền cầm đôi đũa lên, gắp một miếng thịt lên bỏ vào miệng nhấm nháp vài cái.

Vương gia chưa bắt đầu, những người khác đáng lý ra không thể đụng đũa trước. Duẫn Linh Chỉ nhìn thấy Mạn Duẫn không tuân thủ đúng quy củ như vậy liền hơi mỉm cười, dường như có ý chờ Tịch Mân Sầm trừng phạt Mạn Duẫn.

Thế nhưng Tịch Mân Sầm vẫn cực kỳ trầm tĩnh, không hề biểu hiện một chút tức giận nào.

Mạn Duẫn vừa nhấm nháp, vừa lắc đầu nói: “Doãn tỷ tỷ, món này chưa tới lửa.” Sau đó lại gắp một món khác, tiếp tục lắc đầu: “Món này cũng không được, cay quá, Phụ Vương thích cay ít thôi.”

Mạn Duẫn liên tục đánh giá hết món nọ đến món kia khiến sắc mặt Duẫn Linh Chỉ hết xanh rồi lại hồng.

Cầm lấy khăn lụa trên bàn, Tịch Mân Sầm giúp Mạn Duẫn lau vết thức ăn bên khóe miệng.

Mạn Duẫn lắc đầu, nghiêng lệch người kề sát vào Duẫn Linh Chỉ, “Doãn tỷ tỷ, sao lần nào tỷ cũng mang nhiều thức ăn đến vậy? Đầu bếp trong Vương phủ nấu ăn ngon hơn, tỷ nhìn miếng rau này đi, nhũn toét hết.”

Ném xuống miếng rau đầy vẻ ghét bỏ, Mạn Duẫn gắp một món ăn được đầu bếp Vương phủ làm, đưa đến bên miệng Tịch Mân Sầm, “Phụ Vương, ăn cái này đi.”

Tịch Mân Sầm há miệng, ngậm vào, trong bụng thầm bất đắc dĩ lắc đầu, e là chỉ cần cứ hễ Duẫn Linh Chỉ đến một lần, bé con này sẽ chọc giận nàng ta một lần. Hưởng thụ Mạn Duẫn đút thức ăn, tâm trạng Tịch Mân Sầm trở nên tốt vô cùng.

Duẫn Linh Chỉ chính là hòn ngọc quý được nâng niu trong lòng bàn tay của Duẫn Thái úy, bình thường làm gì có chuyện lai vãng tới phòng bếp? Nếu không phải vì muốn chiếm được yêu thích của Vương gia, nàng có cần hạ mình tự nấu thức ăn đâu. Mấy ngày gần đây liên tục chịu đựng sự đả kích từ tiểu Quận chúa, cho dù sự nhẫn nhịn của Duẫn Linh Chỉ có lớn chăng nữa thì cũng sẽ tới lúc vỡ tan.

“Nấu những món ăn này là thể hiện một chút tâm ý của Chỉ nhi. Người ta thường nói ‘Lễ mọn lòng thành’. Tiểu Quận chúa đã nấu được món ăn nào cho Vương gia ăn chưa?”

Duẫn Linh Chỉ nói một hơi những lời này chính vì muốn hạ bệ Mạn Duẫn. Nàng vì Vương gia mà phòng bếp cũng bước vào, còn tiểu Quận chúa nhà ngươi được sủng ái suốt ngày, ngoài việc chỉ biết ăn và ngủ thì có bao giờ nguyện ý động tay làm việc nặng như vậy bao giờ đâu.

Mạn Duẫn đương nhiên hiểu ẩn ý trong câu nói của nàng ta.

Nghe xong lời này, Tịch Mân Sầm dường như cũng nổi lên hứng thú, mắt nhìn thẳng sang Mạn Duẫn, nói: “Duẫn nhi, hình như ngươi còn chưa đưa lễ vật gì cho bổn Vương...”

Phụ Vương đúng là giậu đổ bìm leo nha. Nhưng vì Duẫn Linh Chỉ đã mở miệng khiêu khích, Mạn Duẫn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đáp ứng, nói: “Bữa tối để bản Quận chúa tự làm!”

Tịch Mân Sầm dường như rất hài lòng với lời đáp này của nàng, gắp lên một miếng thịt đưa đến miệng Mạn Duẫn, “Phụ Vương thật chờ mong.”

Duẫn Linh Chỉ hừ một tiếng tức giận, nói: “Chỉ nhi cũng mỏi mắt mong chờ.”

Ăn xong cơm trưa, Mạn Duẫn lập tức vào phòng bếp, ai cũng không cho vào.

Chu Dương đứng ở cạnh bếp, ngó Mạn Duẫn đang thi trừng mắt với nồi niêu xoong chảo, lắc đầu hỏi: “Tiểu Quận chúa, ngài biết nấu cơm thật à?”

Đối với điểm này, Chu Dương thật sự, thật sự hoài nghi à nha. Từ lúc gặp được tiểu Quận chúa tới giờ, Chu Dương chưa bao giờ nghe qua tiểu Quận chúa biết nấu cơm nha.

“Thua người không thua trận, Duẫn Linh Chỉ có khả năng làm cho Phụ Vương ăn, ta cũng có thể.” Mạn Duẫn hai tay chống nạnh, mặt mày nhăn nhó thể hiện nỗi buồn bực sâu sắc. Động đao động thương mới chính là điểm mạnh của nàng, bình thường dùng dao nhỏ đều là để giết người, còn dùng dao nhỏ để xắt băm thì nàng... chưa bao giờ làm qua.

Rau tươi thịt mới bày đầy bàn, nhưng Mạn Duẫn nhìn mãi mà vẫn chưa động tay.

Chu Dương ngáp dài hai cái, “thật là, tiểu Quận chúa mà có không làm thì cũng không ai dám trách ngài.” Đột nhiên nảy ra sáng kiến, Chu Dương tiến đến trước mặt Mạn Duẫn, “Hay là... để thủ hạ đến ‘Hương Nghê lâu’ mua vài món thức ăn về góp cho đủ số nhé?”

Chu Dương tự nhận là sáng kiến này cực kỳ hay, vô cùng hay, nhìn chăm chăm vào Mạn Duẫn chờ nàng gật đầu chấp nhận.

Mạn Duẫn lắc đầu, đẩy khuôn mặt Chu Dương ra, thản nhiên nói: “không thể lừa gạt Phụ Vương.”

Cầm lấy dao, Mạn Duẫn bắt đầu thử xắt thịt.

Chu Dương đứng một bên nhìn mà kinh hồn táng đảm, cứ nơm nớp lo sợ Mạn Duẫn tự cắt vào tay mình, nhìn mãi không chịu nổi bèn giật miếng thịt ngon lành kia ra, lên giọng ngăn cản: “Tiểu Quận chúa, ngài làm vậy nhìn ghê quá, để ta xắt còn hơn.” Quan trọng nhất là... nhỡ đâu ngài cắt vào tay, Vương gia không bắt hắn chặt tay mới lạ.

Thái dương dần dần xuống núi, trong lúc Chu Dương xắt thịt, Mạn Duẫn thử xào vài món ăn, nhưng hầu như cái nào cái nấy không nhão thì khét.

Mạn Duẫn thở dài than thở: “Đúng là ta không có tay nấu ăn.” Nhớ tới vài món mà Duẫn Linh Chỉ làm kia, Mạn Duẫn cảm thấy mình thất bại quá.

Thấy giờ ăn cũng sắp tới nơi rồi, Chu Dương không nén được nữa bèn thúc giục: “Tiểu Quận chúa, tóm lại ngài có làm được không hả? không được thì phải đi nói ngay với Vương gia, để còn nhanh chóng kêu đầu bếp làm cơm.” Chu Dương ôm chặt bụng mình lại, bụng cũng không chịu thua kém kêu rột rột biểu tình.

Mạn Duẫn vỗ vỗ đầu vai Chu Dương, “Nhịn chút đi! Ta làm món này.”

“Ngươi đi tìm giúp ta một đống đất, thêm một con gà nữa nhé.”

Nấu đồ ăn không được, Mạn Duẫn chỉ có thể làm món “gà hành khất” đơn giản nhất mà thôi.

“Gà hành khất” đã có mặt từ lâu trong lịch sử cổ đại Trung quốc, sắc, hương, vị đều hoàn hảo, mà cái chính là... quá trình thực hiện vô cùng đơn giản. Mạn Duẫn suy đi tính lại, chỉ còn mỗi một món “gà hành khất” này là lựa chọn tốt nhất hiện thời của nàng mà thôi.

Chu Dương có tốc độ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã tóm ra được một con gà từ trong lồng gà lớn, đi ra sàn nước khoét bỏ nội tạng rồi đưa cho Mạn Duẫn. Đất thì dễ rồi, Chu Dương đi thẳng ra hậu viện Vương phủ, moi một cục đất vàng nâu lên.

Cho đất vào một cái chậu, thêm một chút nước, Mạn Duẫn lấy tay nhào mịn tất cả. Sau đó đắp đất nhão xung quanh con gà vẫn còn để nguyên lông, xoay miết, cho đến khi toàn thân con gà được bao chặt bằng đất nhão. Mạn Duẫn kêu Chu Dương bỏ nồi ra, ném thẳng con gà vào giữa lò lửa bắt đầu nướng.

“Tiểu Quận chúa, đó mà là nấu thức ăn à?” Chu Dương chả hiểu tiểu Quận chúa đang làm cái trò gì.

Nhìn mà không thấy rõ ràng ràng đấy à? Mạn Duẫn nhìn chằm chằm vào cục đất giữa lò than, đợi một lúc lâu. Mãi đến khi bùn đất bao bên ngoài trở nên khô ráo, Mạn Duẫn dùng cây gậy khều lấy ra, cầm một cục đá lớn đập vỡ đống bùn đất dày xung quanh, bẻ dần từng cục đất nướng cứng ra, lông gà cũng dính vào đất nướng mà bị nhổ ra bỏ đi, lộ ra thịt gà vàng ruộm bên trong. Lập tức, không gian phòng bếp tràn ngập một mùi thơm lừng.

Chu Dương nhìn chằm chằm vào con gà vàng ruộm giòn giòn kia, thèm thuồng đến chảy cả nước miếng.

Mạn Duẫn nâng “gà hành khất” lên cho vào giữa đĩa, vỗ vỗ hai tay dính đầy mỡ gà, nói: “Đại công cáo thành.”

Bưng cái đĩa lên, Mạn Duẫn đi về hướng tiền thính đằng trước.

Tịch Mân Sầm chờ đã lâu, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn, mắt chằm chằm nhìn ra ngoài cửa.

Duẫn Linh Chỉ cũng đã có mặt, đứng hầu ở bên cạnh, chờ xem tiểu Quận chúa bị chê cười.

Gà hành khất vừa được bưng vào, mùi thơm quyến rũ lập tức tràn ngập đại sảnh, thúc giục cái bụng rục rịch. Tịch Mân Sầm nhìn chằm chằm vào cái đĩa đựng món gà kia, coi cũng ra hình ra dạng đấy chứ. Xem ra chờ lâu như vậy cũng đáng công.

“Phụ Vương, người nếm thử xem.” Đứng trong phòng bếp nóng, hai má Mạn Duẫn ửng hồng lên như say, thập phần mê người.

Sắc mặt Duẫn Linh Chỉ có vài phần khó coi, bởi không ngờ là tiểu Quận chúa thế mà lại có thể làm được một món ăn ra hồn như vậy.

Mạn Duẫn cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thịt gà đưa đến miệng Tịch Mân Sầm. Tịch Mân Sầm ngậm vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống, rồi đột nhiên nhẹ mỉm cười.

Nụ cười mỉm xuất hiện đột ngột này khiến toàn đại sảnh lặng ngắt như tờ, ngay cả Chu Phi hay thường hầu hạ bên người Tịch Mân Sầm mà cũng không nén được nỗi kinh ngạc, càng miễn bàn đến đám tỳ nữ đang đứng trong phòng này. Mọi người nhìn trân trối vào khuôn mặt ngàn năm lãnh khốc của Tịch Mân Sầm giờ khắc này lại như băng được hòa tan, cảm thấy sao mà quá mức hư ảo.

Rồi lại quay sang nhìn tiểu Quận chúa tươi trẻ đứng cạnh bên, dung mạo khuynh thành đang tươi cười xán lạn. Vẻ mặt tuyệt mỹ như thế tuyệt đối có thể được xưng tụng là vưu vật, có thể khiến cho người ta chỉ nhìn mà trở nên đui mù.

Duẫn Linh Chỉ cũng đẹp, nhưng nét đẹp của nàng thiên về hướng quyến rũ, nếu so với vẻ đẹp của tiểu Quận chúa thì dung mạo nàng ta lại trở nên thường thường chẳng lạ gì.

“Mùi vị tốt đấy.” Tuy con gà này nhìn vàng ruộm bóng nhẫy, nhưng ăn vào miệng lại không có cảm giác ngấy mỡ chút nào. Mùi thơm nức mũi, thịt gà đậm đà, mềm dai vừa phải.

Thấy mặt Duẫn Linh Chỉ tỏ vẻ không phục, Tịch Mân Sầm nói: “Doãn tiểu thư cũng nếm thử xem.”

Duẫn Linh Chỉ cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng. Nàng chỉ vừa mới nhai một chút là đã bị thuyết phục. Hương vị này nếu so với ngự trù trong cung đình cũng không hề thua kém chút nào.

“Duẫn nhi, món ăn này kêu là gì?” Tịch Mân Sầm đẩy ghế dựa ra, kêu Mạn Duẫn ngồi xuống.

Mạn Duẫn ngẩng khuôn mặt tươi cười lên nhìn hắn, nói: “Gà hành khất.”

Tên này vừa được nói ra, mọi người ngốc lăng mãi một lúc không tin được.

“Món gà mỹ vị như thế này sao lại mang một cái tên như vậy được?” Tịch Mân Sầm nhướn mày.

Gà hành khất, chẳng phải nghĩa thông tục là ‘ăn mày’ đó sao. một món ngon như thế mà lại được kêu bằng một tên như vậy thì thật là...

Mạn Duẫn gắp một miếng thịt lên quơ quơ trước mặt, nói: “Cách làm gà thế này chính là được dân hành khất phát minh ra, cho nên được mang tên này. Đừng coi thường trí tuệ của dân hành khất nhé, bọn họ không có đồ gia vị đầy đủ trong tay mới nghĩ ra một biện pháp làm gà như vậy.” Miệng ngậm thịt gà, Mạn Duẫn nhai nuốt mấy cái, cảm thấy ngon lành vô cùng.

“Tiểu Quận chúa, ngươi đường đường là một Quận chúa của Phong Yến quốc, sao lại lăn lột cùng một chỗ với bọn khất cái!” Ánh mắt sắc bén của Duẫn Linh Chỉ nhìn chằm chằm vào Mạn Duẫn, khó khi nào mà có dịp bắt được sai lầm của Mạn Duẫn.

Mạn Duẫn còn chưa kịp mở miệng, Tịch Mân Sầm đã giành nói trước: “Nữ nhi của Bổn Vương để tự bổn Vương dạy, không tới phiên Doãn tiểu thư quở trách.”

Sắc mặt Duẫn Linh Chỉ biến thành cứng đờ, oán hận nghĩ bụng, chờ ta gả qua cửa rồi thì lập tức có tư cách dạy dỗ chứ gì.

Mạn Duẫn biết tỏng nàng ta nghĩ trong bụng cái gì, làm như lơ đễnh nói: “Ai nói học cách làm gà hành khất thì phải ở chung một chỗ với kẻ ăn mày? Doãn tỷ tỷ hình như nghĩ sai rồi.”

“Doãn tiểu thư, trời cũng không còn sớm, nếu ngươi không hồi phủ, bổn Vương sợ Duẫn Thái úy sẽ lo lắng.” Việc đuổi người thì cứ để tự Tịch Mân Sầm nói ra.

Ánh sáng trời ngoài cửa sổ đã dần dần tối xuống.

Nhận ra Cửu vương gia đang đứng về phía tiểu Quận chúa, Duẫn Linh Chỉ không vui, lên tiếng chào: “Vậy Chỉ nhi không quấy rầy Vương gia nữa, Chỉ nhi hồi phủ trước.” Sớm hay muộn gì rồi cũng sẽ có một ngày nàng sẽ tính toán triệt để món nợ này, Duẫn Linh Chỉ phẫn uất trừng mắt liếc mắt nhìn Mạn Duẫn một cái rồi xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.