Ads Edit: Khánh Linh
Thong thả ăn xong bữa tối, Mạn Duẫn lau miệng, cái miệng hồng thắm nhỏ xinh khép khép mở mở ai oán: “Phụ Vương, mị lực của người quá lớn, Duẫn Linh Chỉ suốt ngày cứ cắm đầu chạy sang đây.”
Khó khi nào được nghe thấy Mạn Duẫn nói câu oán giận, Tịch Mân Sầm buông đũa: “Nàng thích chạy chỗ nào, bổn Vương làm sao quản được?”
Nhìn khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm cảm thán trong lòng, đúng là con gái mười tám thay đổi lớn. Chỉ mới vài năm không gặp mà con nhóc phúng phính đáng yêu trước kia đã trưởng thành chỉ trong chớp mắt. Nghĩ đến đây, khóe miệng của Tịch Mân Sầm lại tràn đầy vẻ tươi cười. Gieo trồng đã nhiều năm như vậy rồi, giờ ngày thu hoạch cũng gần đến rồi nhỉ.
“Ngày mai là sinh nhật mừng Hoàng bá bá của ngươi bốn mươi tuổi, Duẫn nhi nói xem chúng ta nên đưa lễ vật gì mới tốt?” Tịch Mân Sầm hỏi.
Mạn Duẫn chớp chớp đôi mắt to long lanh trong suốt, “Phụ Vương còn chưa chuẩn bị sao? Việc này còn cần phải hỏi đến Duẫn nhi à?”
Ba cái loại chuyện rườm rà thế này Tịch Mân Sầm cũng không thích để ý tới cho lắm, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Dương. Chu Dương liền hiểu ý, cung kính hồi bẩm: “Bẩm Vương gia, mấy ngày trước thuộc hạ đã chuẩn bị xong rồi. Lễ vật là một pho tượng Phật bằng ngọc chạm, đã khai quang điểm nhãn ở Vân Thanh tự.”
Mỗi khi phải bỏ ra một tượng Phật như này, Chu Dương lại đau lòng thay cho Vương phủ, huhu, lại tổn thất một mớ bạc rồi. Nhưng rồi lại nghĩ, đến khi sinh nhật của Vương gia thì thể nào Hoàng Thượng cũng sẽ lại hào phóng vung tay một phen, thì trong lòng hắn liền thoải mái sung sướng hẳn lên. Có qua mới có lại chứ. Mua bán phương diện này, ừm, có lời.
Nếu người khác mà biết được những tính toán nhỏ nhặt thế này trong đầu Chu Dương thì chắc hẳn sẽ phỉ nhổ hắn một phen ngập trời, sau đó sẽ lớn tiếng rít gào: Vương phủ không thiếu tiền!
Hôm sau, mới sáng sớm Mạn Duẫn đã bị lôi ra khỏi ổ chăn ấm áp. Tỳ nữ tíu tít chải chải vuốt vuốt quấn quấn những sợi tóc dài cho nàng, mặc một thân quần áo chỉnh tề đoan trang hơn hẳn những lần trước tiến cung. Khuôn mặt bình thường không đồ phấn thoa son hôm nay cũng được tỳ nữ trang điểm nhẹ nhàng. Chỉ cần thêm thắt tạo hình tạo dáng một chút là dung mạo của Mạn Duẫn đã xinh đẹp lại càng lộng lẫy hơn.
Đến khi nhìn thấy Mạn Duẫn đi ra trong vòng vây của đám tỳ nữ, Tịch Mân Sầm sửng sốt. Khuôn mặt này nếu so với Thẩm Đậu thì phong hoa tuyệt đại nghiêng nước nghiêng thành hơn rất nhiều, đôi mắt trong suốt như nước hồ thu không nhiễm một tia tạp chất. Tịch Mân Sầm đứng ở xa xa, si ngốc nhìn nàng. Dáng vẻ này mà đi ra ngoài thì không biết sẽ mê đảo bao nhiêu nam nhân đây.
“Phụ Vương?” Mạn Duẫn đưa năm ngón tay quơ quơ ở trước mắt Tịch Mân Sầm.
Tịch Mân Sầm nắm lấy chúng, kề môi sát vào tai Mạn Duẫn thì thầm: “Duẫn nhi sửa soạn thế này là muốn câu mất hồn những người khác sao?” nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của Mạn Duẫn lên, trong lòng hắn giằng co đầy mâu thuẫn. Đây là nữ nhi của hắn, hắn muốn tuyên cáo cho mọi người đều biết. Nhưng trong lòng lại có nỗi giận dỗi chua xót, muốn đem Mạn Duẫn đi giấu ở một nơi không có bất kỳ kẻ nào có thể nhìn thấy nàng được.
Mạn Duẫn đỏ mặt lên. Trong lúc trang điểm vừa rồi, nàng cũng có nhìn vào gương vài lần. Mỹ nhân được phản chiếu trong kính kia hoàn toàn không giống với người trần mắt thịt, bởi dường như chỉ cần khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn kia lơ đễnh liếc mắt một cái thì đã lập tức có thể quyến rũ được tâm hồn của con người.
“Hay là ta trang điểm thành xấu nhé?” trên đường hồi Phong Yến quốc, Mạn Duẫn đã từng gặp phải quá nhiều kẻ hái hoa tặc đến phát phiền. Nếu bây giờ mà để y như vậy đi ra ngoài, nói không chừng lại dẫn tới một đống ong bướm xua mãi chẳng đi.
“không cần, như vậy rất tốt. Ngươi đã không hồi Phong Yến bảy năm, cũng tới lúc nên lộ mặt. Nữ nhi của Bổn Vương là phàm vật sao?” Nắm lấy tay Mạn Duẫn, Tịch Mân Sầm cùng nàng đi ra khỏi Vương phủ, bước lên nhuyễn kiệu.
Dạ yến được tổ chức vào buổi tối, nhưng vì Tịch Mân Sầm là huynh đệ ruột của Hoàng Thượng, lại là cùng cha cùng mẹ, nên buổi sáng phải tiến cung thỉnh an trước.
Cỗ kiệu được nâng nhập Hoàng cung, trên đỉnh nghễu nghệnh một con rồng vàng uốn lượn, khí thế bàng bạc nhưng lại lộ ra vẻ uy nghiêm vô cùng. Mới vừa vào cung, Mạn Duẫn liền cảm nhận được trong Hoàng cung tràn ngập một khí chất uy nghiêm trang trọng, từng bụi cây ngọn cỏ dường như cũng được dính vào long khí, vô cùng sống động.
Cỗ kiệu dừng lại trước Ngự thư phòng, cung nữ thái giám đã quá quen thuộc với việc Cửu vương gia xưa nay chưa bao giờ lưu ý đến quy củ trong Hoàng cung, mỗi lần nhìn đến cỗ kiệu là biết ngay... Cửu vương gia tiến cung.
Khuôn mặt già nua của Lý công công vẫn tô son điểm phấn dày cộp như trước đây, khóe mắt dày đặc những nếp nhăn, có thể thấy được năm tháng đã tác động sâu sắc đến Lý công công, cẳng tay gầy nhẳng như que củi, cả người cũng không còn kiện khang như trước. Nhìn thấy Cửu vương gia đến, Lý công công phẩy phất trần trong tay, cao giọng chào: “Cửu vương gia...” Đến khi thấy được tiểu cô nương bước khỏi kiệu sau Tịch Mân Sầm, đôi mắt già nua của Lý công công đột nhiên rạng ngời, “Vị này là tiểu Quận chúa phải không? Vài năm không thấy, trưởng thành rất đẹp.”
Lượn hai vòng quanh người Mạn Duẫn, Lý công công chậc chậc khen ngợi: “thật sự xinh đẹp chẳng thua ai. Giờ tiểu Quận chúa hồi Phong Yến quốc rồi, ngài chuẩn xác sẽ ngồi vững ngai vàng đệ nhất mỹ nhân.”
Lời này của Lý công công không phải chỉ là đãi bôi, với dung mạo này, Mạn Duẫn đi đến chỗ nào cũng đều có thể khiến người ta cảm thấy trước mắt như sáng ngời cả lên. Khuôn mặt này, so với Thẩm Đậu khi xưa, phải nói là hậu sinh khả uý.
“Hoàng Thượng đang ở trong Ngự thư phòng xử lý công vụ, mời Cửu vương gia vào.” Lý công công lại vung phất trần, đi trước dẫn đường.
Đây là lần đầu tiên Mạn Duẫn tiến vào Ngự thư phòng Phong Yến quốc. Ngự thư phòng Phong Yến quốc nếu đem so với Ngự thư phòng Nam Trụ quốc thì to hơn gấp bội, bên cửa bày một lọ độc bình cao hai thước rất tinh xảo mà trang nhã.
Tịch Khánh Lân ngồi ở sau án thư, bên trên đống tấu chương chồng chất như núi. hắn vùi đầu xử lý từng cái một, mỗi khi xem xong một quyển còn nghiêm chỉnh viết xuống phê chỉ.
“Hoàng đệ, ngươi đã đến rồi.” Nghe thấy tiếng bước chân, Tịch Khánh Lân hạ bút lông, ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy bên người Hoàng đệ có một tiểu cô nương liền ha ha cười nói: “Tiểu chất nữ đây mà! Càng lớn càng đẹp ra.”
“Hoàng bá bá.” Mạn Duẫn cười chào hỏi.
Mỗi khi nhìn thấy Mạn Duẫn, Tịch Khánh Lân đều muốn ghen tị đến chết được. Tuy rằng chính hắn có rất nhiều nữ nhi, nhưng không có một đứa nào so được với Mạn Duẫn về ngoan ngoãn nhu thuận.
“Trưởng thành là thành một tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc ngay.” Tịch Khánh Lân vẫy tay kêu hai người ngồi xuống, “Nghi Phi điện đang bày biện cho dạ yến đêm nay rồi. Hừm, ngay cả ngày sinh nhật mà đám lão thần kia cũng không cho trẫm được thanh nhàn, còn dâng cả đống tấu chương như vậy chờ trẫm phê duyệt.”
Làm Hoàng Đế tuy rằng được hưởng đặc quyền đặc lợi đứng đầu thiên hạ, nhưng cuộc sống lại không dễ dàng chút nào nha, mỗi ngày phải mất hơn phân nửa thời gian chỉ để phê duyệt tấu chương. Đến khi ngươi rảnh rang thảnh thơi một chút đi dạo sang cung của mấy phi tử thì lại có một đoàn lão thần quỳ mọp trên đất khuyên can ‘thiết nghĩ Hoàng Thượng không nên mê muội đến mất cả ý chí’ vân vân và vê vê.
“Hoàng đệ, mấy ngày nữa là ngươi thành hôn, ngươi đã chuẩn bị thỏa đáng mọi việc chưa?” Tịch Khánh Lân nâng trà lên nhấp một ngụm, liếc mắt sang Mạn Duẫn một cái rồi hỏi.
Hai người không phải là cha và con gái thân sinh, chuyện này Tịch Khánh Lân đã biết. Khi biết được việc này, hắn cũng lắp bắp kinh hãi, thầm than trong bụng, Tiên Hoàng đúng là cực kỳ nóng lòng muốn ôm cháu gái, bởi vậy mới làm ra chuyện hồ đồ lớn như vậy.
“không có chuẩn bị.” Tịch Mân Sầm lạnh mắt, gõ nhịp mặt bàn.
Tịch Khánh Lân nhìn Mạn Duẫn, trong đầu đã biết ngay rằng một khi tiểu chất nữ hồi Vương phủ, Hoàng đệ đã hoàn toàn quẳng tuốt việc thành hôn này ra sau đầu. Thế thì không được, việc này liên quan trọng đại đến triều chính của Phong Yến quốc đấy. Tịch Khánh Lân đứng lên, đi đến trước chỗ hai người ngồi, rồi ngoắc Lý công công: “Lý Dịch, ngươi mang tiểu chất nữ ra ngự hoa viên đi dạo đi, trẫm với Hoàng đệ có chuyện quan trọng muốn bàn.”
Tịch Mân Sầm nhìn hắn một cái, nhưng cuối cùng vẫn giữ trầm mặc. Dù sao đây là Hoàng cung, có thể bảo đảm về mặt an toàn, cái quan trọng là chuyện mà tiếp theo Hoàng huynh muốn thương nghị cùng hắn...
Mạn Duẫn không rõ tâm tư của bọn họ, nhưng cũng biết Hoàng bá bá cố ý muốn nàng ly khai chỗ này, bèn thuận ý đi theo phía sau Lý công công ra khỏi Ngự thư phòng.
Vì đang là mùa hạ, Ngự hoa viên rực rỡ muôn hồng nghìn tía, mùi hương hoa thơm ngát tràn ngập trong không gian.
Lý công công đi phía trước, cứ mỗi ba bước lại quay đầu lại, “Ôi, thật là, tiểu Quận chúa thật sự rất xinh đẹp.”
Dung mạo Mạn Duẫn khiến người ta vô cùng đẹp mắt đẹp lòng, trong lòng Lý công công có nỗi thôi thúc muốn nhìn thật nhiều thật đã mắt, chứ không thì tới lúc tiểu Quận chúa ra khỏi cung rồi sẽ chẳng còn cái đẹp duy mỹ như thế nữa để cho mà nhìn. Nhìn đi, một ngự hoa viên đầy rẫy hoa tươi khoe sắc như thế mà đem so với tiểu Quận chúa cũng thấy được ngay là ảm đạm không sáng bằng.
“Lý công công, to chuyện rồi. Rượu ngon để dành cho dạ yến bị thiếu hai bình.” một tiểu thái giám hấp tấp ba chân bốn cẳng chạy lại đây, suýt nữa thì không dừng chân kịp mà đụng vào người Lý công công.
Lý công công thiếu chút nữa thì bị hù dọa đến tắt thở, nhủ bụng, ngươi mà tông lại đây thì đảm bảo xương cốt rệu rã của lão sẽ không sống quá được hôm nay.
“Ngươi phục dịch trong Hoàng cung đã bao nhiêu năm rồi, sao tính tình vẫn còn kích động như vậy!” Lý công công mang danh là lão thái giám phục vụ bên người Hoàng Đế nên có thể lên mặt làm cao, lên giọng khiển trách.
Mạn Duẫn cũng dừng bước, nhìn tiểu thái giám vừa hồng hộc chạy tới.
Tiểu thái giám như sắp khóc tới nơi, kéo lấy tay áo Lý công công mếu máo, “Lý công công, khẩn cấp nha. Vừa nãy kiểm kê, rượu ngon kia không biết tại sao mà lại thiếu mất hai bình. Trong Hoàng cung không trữ sẵn hàng, vậy phải làm sao bây giờ!”
Lý công công vừa nghe, phất trần lại vung một cái. Rượu ngon kia hôm qua hắn mới kiểm kê qua một lần, sao có thể thiếu được? Nhất định có kẻ bỏ túi rồi!
“Ta đi xem xem sao.” Lý công công quay đầu nhìn về phía Mạn Duẫn, “Tiểu Quận chúa, ngươi dạo ngự hoa viên đợi lão nô chút nhé, lão nô đi xem rồi lập tức về ngay.”
Mạn Duẫn gật đầu, đáp: “Lý công công đi lo việc đi.”
Hai ngày trước nghe nói tiểu Quận chúa thiêu rụi phòng bếp Vương phủ, là ai ác mồm truyền ra thế nhỉ? Quận chúa lúc này nhìn vô cùng thấu tình đạt lý, hiểu rõ việc khinh việc trọng mà. Bởi vậy mới nói, lời đồn đại là không thể tin được.
Nhìn hai người rời đi rồi, Mạn Duẫn bắt đầu chậm rãi bước về phía trước. Bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một hồ nước trong xanh như ngọc, nàng liền cất bước đi qua, rồi ngồi xổm xuống cạnh hồ. Trong hồ là một chú cá chép đỏ rực đang sung sướng bơi qua bơi lại, tự do tự tại không có bất kỳ thứ gì trói buộc, miệng lâu lâu lại ngẫu nhiên phun ra vài bọt khí trông cực kỳ đáng yêu.
Toàn thân con cá được phủ bằng một lớp vẩy màu đỏ tươi như thủy tinh điêu khắc, dưới ánh nắng mặt trời liền bắt sáng và như tỏa hào quang.
“Thái tử ca ca, hôm nay là thọ yến của Phụ Hoàng, ngươi đưa tặng lễ vật gì vậy?” một giọng nữ nhỏ nhẹ truyền đến tai Mạn Duẫn. Mạn Duẫn không quay đầu để nhìn xem là ai, bởi nghe thanh âm này thì có thể biết được hẳn là của một vị công chúa nào đó rồi.
“Lễ vật thì đương nhiên phải giữ bí mật chứ, chờ đến dạ yến thì Thanh muội muội sẽ biết ngay mà.” một giọng nói thiếu niên ngay sau đó truyền đến.
Nghe giọng điệu của hắn, chắc chắn là Thái tử mà vừa rồi cô gái kia đã kêu.
Mạn Duẫn nhìn con cá đang vẫy vùng trong nước hồ, ngón tay nhẹ nhàng xao động mặt nước hồ, trên mặt nước lập tức nổi lên những vòng sóng nhỏ đồng tâm lan ra. Ngón tay búp măng thon dài nhỏ nhắn, chỉ cần ngó thấy một bàn tay như vậy, thì người đứng phía sau đã không nén nổi sự tò mò mà nâng bước đi sang bên này.
Tịch Vi Thanh vươn tay ra, ngó qua ngó lại so sánh với bàn tay mình một chút, liền lập tức cảm thấy bực mình.
“Thái tử ca ca, người nọ thấy chúng ta mà không hành lễ.”
Người ngồi cạnh hồ có lẽ tuổi tác không chênh lệch với bọn họ bao nhiêu, hẳn là con gái của một đại thần nào đó trong triều. Bọn họ lại chính là nhi tử và nữ nhi của Hoàng Thượng, tính về mặt thân phận thì cao quý hơn người, phàm là thấy bọn họ thì ai nấy đều phải hành lễ. Thế mà người kia vẫn ngồi xổm cạnh hồ không thèm để ý tới bọn họ.
“Chúng ta đi qua nhìn một chút.” Thái tử nói.
Phía sau hắn còn có bốn năm thiếu niên và cô gái tuổi xấp xỉ với nhau, đều là hoàng tử công chúa và con cái đại thần.
Thái tử Tịch Kỳ Nhiễm cũng không phải là tới để muốn bắt cô gái này phải hành lễ, mà chỉ muốn nhìn một chút xem rốt cuộc cái gì đã hấp dẫn ánh mắt của nàng đến nỗi có người tới gần mà cũng không biết.
thật ra thì Mạn Duẫn đã sớm nghe thấy động tĩnh sau lưng, nhưng chẳng qua là không muốn để ý tới mà thôi. Vị công chúa kia nói vậy rõ ràng là muốn bắt lỗi cho bằng được thôi.