Dương Thanh Ký

Chương 113: Chương 113: Bí mật dần hé lộ 1




Ba gã Trúc Cơ vừa tới không nói không rằng, Hắn còn chưa kịp hỏi xong thì bọn chúng đã lao lên tấn công rồi. Tên nhỏ con nhất vung hai cánh tay, một luồng lực lượng bài sơn đảo hai liền lập tức xuất hiện nhắm hạ bàn của Dương Thanh quét tới. Tên râu dài bên tay phải trong nháy mắt lôi ra một món pháp khí kì lạ. Đó là một cái vòng hình tròn. Gắn ba quả chuông nhỏ. Mỗi lần hắn rung pháp khí này lên lại có một luồng bạch quang lao đến ngực của Dương Thanh. Tên trẻ tuổi nhất trong bọn trực tiếp cho tay vào túi trữ vật, móc ra một lúc 5 viên cầu mầu đen ném về phía trước. Cả ba tên cùng sử dụng pháp thuật một cách vô cùng mau lẹ kết hợp cực kỳ ăn ý. Như thể đã làm việc này rất nhiều lần.

Đứng trước tình thế tam đầu thọ địch. Dương Thanh không khỏi ngấm ngầm kêu khổ. Hắn đang tự hỏi không biết từ khi nào mình lại mang đến lắm kẻ địch mạnh như vậy. Nghĩ thì nghĩ nhưng hắn cũng không dám chậm trễ chút nào tay phải hắn đưa vào trong túi trữ vật móc ra một nắm sơ cấp phù lục, ném về phía năm viên cầu, sau đó thúc dục thần niệm truyền linh khí cho Hỏa lân bào đón đỡ đòn tấn công của tên nhỏ thó. Còn luồng bạch quang của gã râu dài. Trong lúc nguy cấp. Hắn cất âm phủ ma châm đi mà thay vào đó là vô cực đao. Hai thanh đao tạo thành một bức tường hỏa quang chắn trước mặt hắn

- Uỳnh

- Ầm

- Ầm

Ba tiếng nổ lớn vang lên. Tuy rằng hắn chặn được tên trẻ tuổi và tên râu dài, nhưng đòn tấn công của tên nhỏ thó, hắm buộc phải dùng lực phòng ngự của Hỏa Lân Bào mới có thể trụ vững được. Tuy Hỏa Lân Bào thần diệu vô cùng song hắn cũng bị phản chấn đẩy lùi mười mấy bước. Khóe miệng ẩn ước có máu tưới. Hắn vội vã lùi lại thêm mấy bước nữa rồi gằn giọng hỏi:

- Ba vị với Dương mỗ không oán không thù, cớ sao phải đuổi tận giết tuyệt.

Ba tên kia không trả lời mà chỉ cười lạnh không ngừng. Tên nhỏ thó kia lại nói:

- Hôm nay ngươi có bản lĩnh gì hãy mau thi triển hết ra, nếu không, người hãy chuẩn bị đi gặp Diêm Vương gia cho sớm.

Hắn thấy bọn này nói như vậy. Biết là không thể tránh khỏi một trường ác đấu, thì đành phải cười khổ một phen. Lẽ nào hôm nay hắn phải chết ở nơi này. Nhưng mà chết thì chết. Hắn cũng phải đưa một tên trong bọn này đi theo. Nghĩ vậy, hắn vội đứng thẳng người lên, Hỏa Lân Bào theo pháp lực của hắn chu lưu toàn thân căng lên bay phần phật. Hắn triển khai hết uy lực của tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ ra không hề che dấu. Tay của hắn miết lên Âm Dương Giới, ba cây Âm Phủ Ma Châm hiện ra xoay vòng quanh trên đầu hắn. Ba gã kia còn đang chuẩn bị đấu pháp thì hắn đã biến mất khỏi đó trước sự ngơ ngác của ba tên.

Trong bí địa của Âm Dương Giới hắn nhanh chóng móc trong người ra mấy bình thuốc rồi dốc vào miệng. Tuy hắn đã mạnh lên không ít nhưng muốn bản thân đi vào không gian này hắn cũng gần như cạn sạch pháp lực. Uống khoảng hai bình đan dược hắn đã gần như khối phục pháp lực như ban đầu. Trong lúc đó tiên thức của hắn bắt đầu xem xét bên ngoài, chỉ thấy ba tên kia đang giơ cao pháp khí đồng thời đứng xoay lưng vào nhau nhìn về bốn phía.:

- Tên trẻ tuổi nhất trong bọn nói với tên nhỏ thó:

- Đàm huynh. Chúng ta ra tay với thiếu chủ mạnh như vậy. Liệu người có trách tội hay không?

Nghe được bọn chúng gọi mình thì thiếu chủ. Dương Thanh giật mình a lên một tiếng:

- Mình từ khi nào đã trở thành thiếu chủ, chắc là bọn chúng có gì nhầm lẫn.

Nghĩ đến đấy thì ở bên ngoài tên nhỏ thó lại nói:

- Phải kiểm tra cho kỹ thì mới biết đó có phải là thiếu chủ hay không. Tiểu thư năm xưa học tập không phải là pháp thuật của tiêu gia. Mà chính là theo một vị tiên cô tu tập hỏa thuật. Vừa rồi bộ áo bào và hai thanh đao ẩn ước hỏa hệ vô cùng cường đại ta đã chắc đến tám chín phần. Hơn nữa..

Gã nói đến đây thì dừng lại.

Tên trẻ nhất kia lại hỏi:

- Huynh còn gì chưa muốn nói:

- Hơn nữa. Từ thượng tầng của chúng ta. Ta nghe ngóng được rằng. Các lão già trên Cực Âm Môn đã xác định đây chính là thiếu gia. Nghe nói hôm đó thiếu gia đã sử dụng phù lục cùng với pháp thuật của tiểu thư.

Dương Thanh nghe bọn chúng nói thế thì vô cùng ngỡ ngàng. Bọn này lại có thể nhầm hắn với một thiếu gia nào đó. Mà không chỉ bọn chúng. Cực Âm Môn cũng nhầm. Đấy đối với hắn mà nói thật là một sự việc ngoài tầm kiểm soát. Chưa biết chừng. Cực âm môn đã cho người giám sát hắn cũng nên. Vậy thì kế hoạch lấy tinh nguyên thạch của hắn khó khăn vô cùng. Vừa nghĩ đến đó thì trong đầu hắn lại xuất hiện một ý tưởng táo bạo khác. Mà chính nhờ vào ý tưởng này. Về sau hắn đã được lợi rất nhiều. Từ ý định ban đầu là trốn trong Âm Dương Giới đợi bọn này bỏ đi thì giờ đây hắn liền triệt thoái ra khỏi bí địa xuất hiện trước mặt bọn ba người. Hắn chắp tay sau lưng ngạo nghễ nhìn bọn chúng rồi hỏi:

- Ba người các ngươi có phải đã biết thân phận thật sự của Dương mỗ.

Vừa nói thế cương khí hộ thân của hắn cũng lộ ra bao phủ toàn thân hắn trong một lớp sương mỏng. Ba cây âm phủ ma châm phân biệt chĩa về ba hướng, toàn thân hắn hỏa quang hiện lộ, dựa vào vô cực chân hỏa trên Hỏa Lân Bào và Vô Cực Đao che dấu thân thể. Thần niệm hắn huy động âm phu ma châm tấn công một cách vô cùng thần tốc. Ba cây châm rít lên. Tạo thành một đường thẳng màu xách biếc lai tới ba gã Trúc Cơ bằng một tốc độ khủng khiếp. Ba tên này thấy bỗng nhiên hắn trở nên điên cuồng như vậy không khỏi kinh hãi. Vội vã tế xuất ra pham bảo đón đỡ ba cây châm đang lao tới. Trên không trung ba cây Âm Phủ Ma Châm va chạm với pháp bảo tạo ra một tiếng nổ như tiếng cồng trầm. Ba gã Trúc Cơ kỳ kia một gã bị chấn bay về phía sau mười trượng. Miệng hộc máu tươi nằm bất động. Hai tên còn lại tuy có nhẹ hơn nhưng cũng thất khiếu chảy máu. Khó khắn lắm mới đứng vững. Tuy trận này Dương Thanh chiếm được thượng phong nhưng hắn cũng chẳng dung sướng gì. Nhờ Hỏa Lân Bào hấp thu phần lớn lực phản chấn. Tuy nhiên vì một đánh ba nên hắn cũng bị nội thương khá nặng. Khí huyết trong người đảo lộn, khắp châu thân đau nhức vô cùng. Hắn khoa nhọc lùi lại ba bước rồi ngồi phịch xuống đất. Nhanh chóng mở ra một lớp bảo hộ rồi dốc một nắm linh dược vào miệng. Trong lúc đó thì ba tên kia cũng đang nuốt linh đan diệu dược. Hai tên trúc cơ kia dìu tên bất động còn lại đến trước mặt hắn rồi bỗng nhiên quỳ xuống đồng thanh nói:

- Chúng thuộc hạ ra mặt thiếu chủ. Nguyện thiếu chủ vạn thọ vô cương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.