Dương Thanh Ký

Chương 114: Chương 114: Bí mật dần hé lộ 2




Đợi ba gã Trúc Cơ quỳ lậy xong. Nhưng Dương Thanh vẫn điềm nhiên đứng đó mà không nói gì cả. Ba tên nọ không thấy hắn nói gì bắt đầu lo lắng. Tên cầm đầu trong bọn nói:

- Thiếu chủ minh giám. Chúng thuộc hạ vừa qua không chắc là người nên mới vọng động. Mong thiếu chủ đừng trách tội.

Dương Thanh nghe bọn chúng nói vậy thì làm bộ suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói:

- Thôi được. Bản nhân tha cho các ngươi lần này. Mau nói xem. Các ngươi là ai tìm bạn nhân có chuyện gì.?

Tên cầm đầu trong bọn là một gã mặt vuông chữ điền để râu quai nón dài cỡ một gang tay. Hân vội vã cúi người cung kính với Dương Thanh rồi nói:

- Thuộc hạ là Mã Đức Hoa,

rồi hắn chỉ tên nhỏ thó mặc áo trắng và tên trẻ tuổi nói tiếp:

- Đây là Đàm Công Trung cùng với Liễu Kiến Thành. Chúng thuộc hạ là gia thần của Tiêu gia năm xưa còn sống sót sau khi bị Hắc Sát Giáo diệt môn.

Dương Thanh vẫn bất động thanh sắc hồi lâu mới hỏi lại:

- Tiêu gia ư.

Trong giọng nói của hắn lại mang đến mấy phần không vui vẻ. Ba tên kia còn tưởng hắn là thiếu gia của mình vì chuyện năm xưa của mẫu thân mà chán ghét Tiêu gia nên vội vã giải thích:

- Thiếu chủ bớt giận. Năm xưa chuyện mẫu thân của ngài là do gia chủ bất đắc dĩ mà thôi. Giờ đây ngài chính là người đứng đầu của Tiêu gia tất cả chúng thuộc hạ còn đang đợi thiếu chủ trở về chủ trì đại cụ.

Hắn nhìn ba gã này rồi trong đầu thầm nghĩ. Chỉ bằng vào mấy tên các ngươi mà cũng muốn khôi phục lại Tiêu gia ư. Khôi phục thế nào được. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn giả bộ nói:

- Chuyện đó khoan hãy bàn tới. Trước hết các ngươi làm thế nào có thể biết được thượng tầng Cực Âm Môn đoán ra thân phận của ta.

Mã Đức Hoa lại cung kính nói tiếp:

- Bẩm báo thiếu chủ. Chuyện này cũng là do may mắn mà thôi. Nguyên lai phải nói là từ khi Tiêu Gia bị diệt vong. Chỉ có một bộ phần gia thần là thoát thân được. Năm đó chúng thuộc hạ phải lẩn trốn khắp nơi. Bao gồm cả trá hình gia nhập môn phái khác. Vừa hay 4 người bọn thuộc hạ xin vào Cực Âm Môn đã mấy năm. Hôm đó trong cuộc đấu pháp để nhập một Lệ đạo hữu may mắn có mặt ở đó nên nghe được cuộc đối thoại của đám chấp sự. Nhờ vậy chúng thuộc hạ mới dám liều mình ra đây để kiểm tra thiếu chủ.

Nói xong gã len lén nhìn Dương Thanh như thể sợ hắn nổi giận. Sau khi tiêu hoa mấy câu của Mã Đức Hoa thì hắn lại hỏi:

- Vậy sau này các ngươi có dự định gì. Các ngươi nên biết chỉ bằng vào đám người chúng ta. Đừng có nói báo thù rửa hận gì. Chỉ là muốn sống sót thôi cũng khó.

Mã Đức Hoa lại đáp:

- Việc này để Đàm đạo hữu nói đi. Gã giỏi ăn nói hơn thuộc hạ.

Đàm Công Trung nghe nhắc đến tên thì bước ra cung kính thi lễ với Dương Thanh rồi cất giọng ồm ồm đáp:

- Bẩm thiếu chủ. Về chuyện này 4 huynh đệ thuộc hạ cũng đã tính ra được một kế sách nho nhỏ cho dù có thất bại cũng coi như là báo đáp ơn tri ngộ của gia chủ năm xưa.

Hắn dừng một lát như tưởng nhớ đến vị gia chủ nào đó rồi nói tiếp:

- 4 huynh đệ thuộc hạ từ ngày ẩn thân vào đây cũng đã gây dựng được một chút thế lực. Ngoài ba huynh đệ bọn ta ra còn có Lệ Xuân đạo hữu sắp trở thành chấp sự. Một khi Lệ Xuân trở thành chấp sự. Chúng thuộc hạ sẽ tiến hành bồi dưỡng nhân tài. Dù phải đợi nhiều năm cũng quyết gây dựng lực lượng báo thu cho Tiêu Gia.

Khi nghe thấy cái kế hoạch có cả ngàn chỗ sơ hở của bọn chúng. Hắn chưa vội phản bác mà nói:

- Vậy các ngươi tìm ta làm gì. Phải biết rằng ta và tiêu gia gì đó. Không còn tình nghĩa gì mới phải.

Nói ra câu này chính là hắn dựa vào những gì hắn rút ra được trong cuộc nói chuyện vừa rồi. Từ lời nói của đám này hắn biết rằng. Mẹ con tên thiếu chủ này với tiêu gia hẳn là không hòa thuận. Quả nhiên Mã Đức Hoa vừa nghe vậy thì đã vội vã cúi thấp đầu lên tiếng:

- Chúng ta từ nhỏ đã được gia chủ cưu mang. Vì vậy chúng ta bằng mọi giá cũng phải bảo vệ hậu duệ cuối cùng của Tiêu gia. Cho dù cả 4 chúng ta đều phải chết. Mong thiếu chủ hãy suy nghĩ. Dù gì tiểu thư trước kia cũng là người của Tiêu gia.

Cả ba gã sau khi Mã Đức Hoa nói xong đều quỳ xuống. Dùng anh mắt tràn đầy nhiệt huyết nhìn Dương Thanh như thế nếu hắn không đồng ý. Bọn họ sẽ chết trước mặt hắn vậy. Hắn giả bộ suy nghĩ hồi lâu rồi thủng thẳng gật đầu:

- Việc này hãy để ta suy nghĩ. Xong nhiệm vụ này các ngươi hãy đến gặp ta.

Thấy hắn hứa hẹn. Mã Đức Hoa vui mừng hô lớn:

- Thiếu chủ anh minh. Tiêu gia có cơ may hồi phục rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.