Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Chương 31: Chương 31




Sau khi bạch quang tán đi, máu tươi trên tay cũng ngừng chảy, Mộ Phi Sắt cố gắng trấn định thu tay về, nhìn chằm chằm ngón tay đang bị thương không nói câu nào.

Nhìn thấy biểu tình Thần Hữu thiên sư đang vui mừng quên trời quên đất, lại làm cho Mộ Phi Sắt không biết nói gì. Vốn chỉ cho là mình chỉ cần hiến một tí máu, mọi chuyện sẽ không còn liên quan đến mình nữa, lại thật không ngờ mình chính là “Người Thiên Mệnh” nha.

Vết nứt trên khối Tụ Phúc đã không còn, sau khi được máu tươi của Mộ Phi Sắt tu bổ, trên bề mặt lại lần nữa hiện lên bạch quang màu trắng sữa nhu hòa. Tinh tế nhìn kỹ, bạch quang còn ẩn ẩn màu hồng nhạt động lòng người.

Câu nói kinh động của Thần Hữu Thiên sư làm cho mọi người bên ngoài hân hoan vui mừng, nhận lệnh của Thiên sư, nhanh chóng đi báo tin mừng cho Khang Đế. Không khí vui mừng cũng không làm cho Mộ Phi Sắt phục hồi lại tinh thần, nàng sững sờ nhìn Khối ngọc Tụ Phúc thần bí trước mặt, trong lòng càng phát ra lo sợ không yên.

Cuộc sống sau này của nàng sẽ như thế nào? Nàng bỗng nhiên thành “ Người Thiên Mệnh”, chẳng lẽ về sao vẫn phải tiếp tục ở lại Mộ phủ, cùng đám nữ nhân khẩu phật tâm xà kia sống cùng một chỗ, rồi đến mười sáu tuổi lại phải gả cho Ninh Lạc sao?

Trong đầu có ngàn vạn câu hỏi, nhưng trên mặt Mộ Phi Sắt cũng không hiện ra nửa phần, nhìn Thần Hữu thiên sư cùng mọi người đang vui vẻ, nàng cũng chỉ đứng đó trầm tĩnh ứng phó với những lời ca tụng của mọi người xung quanh.

Sau đó không lâu, bên ngoài Cung Phụng Đường xuất hiện nhiều tiếng chân lộn xộn, đại môn bị mở ra, một tiếng cười to thoải mái theo đó mà đi vào, đập vào tai Mộ Phi Sắt.

“Thiên sư, có phải thật sự là Khối Tụ Phúc đã hoàn hảo lại rồi hay không? Nhanh chóng để cho trẫm nhìn xem”

Một lão nhân mặt trên người mặc cẩm phục Hoàng bào chói lọi đang vội vàng đi lên đài cung phụng, đi theo đằng sau là Thái tử cùng mười vị đại thần đang đứng yên phía dưới đợi, mặc dù không có ai lên tiếng, nhưng ánh mắt mọi người đều tập trung lên đài cao.

Mặc dù thân phận Thiên Sư rất tôn quý, nhưng khi nhìn đến Hoàng đế cũng chắp tay cúi đầu nói: “Bệ hạ, kẻ hèn này không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ! Tất cả là nhờ vào Mộ tam tiểu thư, khối Tụ Phúc mới có thể hoàn hảo trở lại! Từ giờ Khang quốc sẽ lại tiếp tục hưng thịnh, thiên thu vạn tuế!”

Lão hoàng đế nghe vậy cười ha hả, nhìn qua thiếu nữ đang đứng bên cạnh: “Hảo hảo! Đây chính là cháu gái của Mộ ái khanh sao?”

Thấy Khang đế tập trung ánh mắt trên người mình, lưng Mộ Phi Sắt không khỏi cứng ngắc. dựa theo lễ nghi, nàng phải quỳ xuống hành lễ, nhưng không biết tại sao hai chân nàng lại một mực kiên trì đứng thẳng. Nàng cũng không phải không thấy ánh mắt nhắc nhở của Thần Hữu thiên sư, nhất thời trong nội tâm nổi lên mâu thuẫn.

Có lẽ là tâm tình đang vui vẻ, nên lão Hoàng đế cũng không để ý, khoát tay bảo: “Bỏ qua, bỏ qua đi! Ngươi vừa mới mất nhiều máu, mau đi xuống nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Lão hoàng đế như vậy mà bỏ qua bỏ qua cho hành vi vô lễ của nàng, làm cho mọi người phía dưới đài khẽ giật mình. Mộ Phi Sắt có chút xấu hổ, hai tay khẽ đặt bên hông, khẽ quỵ gối xuống: “Dân nữ Mộ Phi Sắt khấu kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế!”

“Ngươi là “Người Thiên Mệnh”, không cần đa lễ. Tiểu Quế Tử, truyền lệnh đến ngự thiện phòng chuẩn bị yến hội, hôm nay trẫm muốn cùng Mộ tiểu thư hảo hảo trò chuyện một phen.”

“Nô tài tuân chỉ.”

Thanh âm lanh lảnh trong nội cung vang lên, nội tâm Mộ Phi Sắt cũng buông lỏng không ít, nhịn không được giương mắt nhìn vị hoàng đế đã tại vị được hơn hai mươi năm – Dạ Thương.

Khang đế cũng không phải một bộ mặt già nua giống như trong tưởng tượng của Mộ Phi Sắt, trên khuôn mặt Khang đế hiện lên thần sắc sáng láng, ánh mắt vô cùng lợi hại, chắc hẳn lúc còn trẻ cũng là một nam tử tuấn mỹ. Tuy năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng thân thể được bảo dưỡng vô cùng tốt, làm cho Khang đế so với Mộ Thiên Hạc hơn năm mươi tuổi nhìn còn anh tuấn hơn nhiều.

Lão hoàng đế nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Mộ Phi Sắt, lại cười có chút thâm ý: “Mộ tiểu thư không sợ trẫm?”

Loại sợ hãi này sao lại có thể xuất hiện trên người Mộ Phi Sắt được? Mộ Phi Sắt khẽ mỉm cười, thận trọng từng lời nói cho đến hành động: “Bệ hạ yêu dân như con, rất được lòng dân chúng. Hôm nay, dân nữ may mắn thấy được long nhan của Bệ hạ, tại sao lại phải lo sợ?”

Phàm là người nắm quyền cao chức trọng, nên cũng đã nhận được vô số lời khen ngợi. Dạ Thương lên ngôi đã được nhiều năm , có loại người nào mà hắn chưa từng gặp qua, nhưng đây là lần đầu hắn gặp phải một cô nương tuy không phải là Hồn Sư, nhưng vô cùng can đảm. Lại thêm công lao to lớn vừa rồi, đối với câu trả lời không mặn không nhạt của Mộ Phi Sắt, Khang Đế lại càng đối với nàng thêm hảo cảm không thôi.

Khang Đế cực kỳ cao hứng, vung bàn tay to lớn lên, bãi giá hồi cung, cùng với một nhóm người tiến đến nơi tổ chức yến tiệc. Sau khi được Lão hoàng đế nhiệt tình mời ngồi xuống dưới, Mộ Phi Sắt ngồi xuống ngay bên cạnh Mộ Thiên Hạc, cách Khang Đế chỉ vài bước ngắn.

Người có thể vinh dự được ngồi bên cạnh Hoàng Đế cũng không nhiều lắm, càng đừng nói người này lúc trước là một tiểu thư thế gia bị người đời cười nhạo. Đây cũng chính là đãi ngộ từ trước đến giờ chúng nữ quyến quyền cao chức trọng chưa từng được hưởng qua. Lần này lại thấy được Mộ Tam tiểu thư nhận được vinh hạnh đặc biệt, như mà lại thể hiện một mặt không màng danh lợi, càng làm cho mọi người đối với vị Tam tiểu thư trong truyền thuyết này cảm thấy hiếu kỳ vô cùng.

Trong Mộ gia lại xuất hiện “Người Thiên Mệnh”, làm cho các Vương công quý tộc cùng nhau đến thăm hỏi. Không có ít người hướng Mộ gia gia chủ chúc mừng, mà bọn họ cũng không quên hỏi thăm xem Tam tiểu thư đã có hôn ước hay chưa, tựa hồ đem chuyện Đại tiểu thư Mộ phủ Mộ Thanh Vận đang có hôn ước với Thái tử điện hạ - Dạ Tử Hạo quăng qua sau đầu.

Mặc dù Mộ Phi Sắt đang hăng hái trò chuyện cùng Lão Hoàng đế, nhưng nàng cũng không phải không ngửi được trong không khí có mùi không tầm thường nha!

Quả nhiên, khi Lão hoàng đế hỏi nàng muốn ban thưởng cái gì, Mộ Phi Sắt chưa kịp suy nghĩ đến vấn đề này, thì Dạ Tử Hạo tự lấy một tư thái tự cho là siêu phàm chen lời nói: “Phụ Hoàng, phần thưởng lớn nhất tự nhiên là người phải ban cho Mộ tiểu thư một mối lương duyên tốt rồi, như vậy mới có thể tỏ lòng biết ơn của Hoàng thất chúng ta! Một nữ tử xuất sắc như vậy, vị hôn phu nếu không phải người Hoàng Thất thì không thể a!”

Mộ Phi Sắt cố nén sự khó chịu của toàn thân, mặc cho nam tử dung mạo tuấn mỹ đang đứng trước đại điện kia ba hoa chích chòe. Dạ Tử Hạo chỉ kém nói thẳng ra là muốn cưới nàng đi! Sự nhiệt tình của vị điện hạ này làm cho hai vị Mộ đại nhân không biết nói gì.

Lần trước ở Bách Yến hoa đã hái một đóa hoa của Mộ phủ, nay vị Thái tử điện hạ này lại đánh chủ ý lên đầu nàng, trong lòng Mộ Phi Sắt nhịn không được thầm mắng, khẩu vị của vị thái tử điện hạ này thật tốt a!

Mộ Phi Sắt vô thức nhìn xem biểu tình của Mộ Thiên Hạc, lại quay đầu nhìn phụ thân ở ghế đối diện. Khi thấy ánh mắt có chấp niệm vô cùng sâu nhìn nàng của Mộ Thiểu Hoa, Mộ Phi Sắt lại nhanh chóng dời đi ánh mắt, cúi đầu nhìn xuống một bàn đầy đồ ăn.

Lão hoàng đế nhàn nhạt nhìn Thái tử, cũng không có trả lời, mà ngược lại nhìn Mộ Phi Sắt đang cúi đầu xuống dưới: “Mộ tiểu thư muốn phu quân của mình là người như thế nào?”

Không đợi Mộ Phi Sắt trả lời, Mộ Thiên Hạc bên cạnh đã mở miệng, trầm ổn nói: “Khởi bẩm bệ hạ, trước đó vài ngày, cháu gái của cựu thần đã cùng với Nhị công tử của Ninh thượng thư lập hôn ước. Thần tạ ơn bệ hạ ưu ái.”

Trên mặt Khang đế tựa hồ có chút thất vọng, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười nhìn Mộ Phi Sắt, hỏi: “A! Mộ tiểu thư lại có chuyện vui như vậy?”

Ánh mắt của mọi người nhất thời tập trung lên người Mộ Phi Sắt, Lão hoàng đế đã hỏi hai lần, nếu không trả lời thì không được. Mộ Phi Sắt khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng quắc nhìn Dạ Tử Hạo, nếu bây giờ mà nàng phủ nhận chuyện này, thì chắc chắn tên thái tử kia sẽ xin Hoàng đế tứ hôn cho nàng và hắn, nghĩ đến đây trong lòng nàng không khỏi sinh ra chán ghét.

Hắn chẳng lẽ không ngại Mộ Thanh Vận sẽ phản đối sao? Nàng còn chưa có một tình yêu đích thực nào, mà hiện giờ còn bắt nàng cùng với tỷ tỷ chung một phu quân. Vị thái tử điện hạ như trâu già gặm cỏ non này, vừa nghe đến mình là “Người Thiên Mệnh”, liền khẩn cấp bắt nàng vào cửa của mình.

Thầm than vận khí của mình quả nhiên luôn xui xẻo, Mộ Phi Sắt nhẹ giọng đáp: “Hồi Bệ hạ, đúng là dân nữ đã cùng với Ninh gia Nhị công Tử Ninh Lạc định ra hôn ước.”

“Xem ra trẫm phải ban thưởng cho ngươi cái khác rồi.” Lão hoàng đế ha ha cười, không hề do dự nói, làm cho Mộ Phi Sắt thở phào nhẹ nhõm.

Kế hoạch của Dạ Tử Hạo thất bại, khó nén được vẻ mặt thất vọng, nhưng cũng không dám nhiều lời, làm bộ mặt kinh ngạc chúc mừng hỷ sự của hai nhà Ninh gia và Mộ gia. Mộ Phi Sắt cũng để ý đến Ninh Thượng thư đang hết sức vừa lòng, nhìn con dâu tương lai với vẻ mặt thỏa mãn. Mộ Phi Sắt hướng Ninh thượng thư mỉm cười như đáp lễ lại, trong nội tâm Mộ Phi Sắt lại có một trận ác hàn, xem ra hiện tại là thân phận của mình chính xác được xác nhận là vị hôn thê của Ninh Lạc a!

Thần Hữu thiên sư ngồi ở một bên Hoàng thượng từ đầu đến giờ vẫn không hề mở miệng, đợi cho mọi người hàn huyên xong, bỗng nhiên lại đứng dậy mở miệng nói:

“Bệ hạ, tìm được “Người Thiên Mệnh” chính là đại phúc của Khang Quốc. Thần cho rằng, Mộ tiểu thư nhất định sẽ thay bệ hạ ban phúc cho dân chúng, nay khẩn cầu bệ hạ ban Thần Khí Chi Địa (nơi bị thần vứt bỏ) ban cho nàng, như vậy thì có thể càng làm cho Khang Quốc ta quốc thái dân an.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.