Lời Thần Hữu thiên sư vừa nói ra, làm cho mọi người trên đại điện sợ ngây người. Sắc mặt Dạ
Thương đột nhiên trở nên bí hiểm, chúng thần phía dưới hai mặt nhìn
nhau, nhất thời bốn phía lạnh ngắt như tờ.
Mộ Phi Sắt có chút
hoang mang, dù sao hiểu biết của nàng đối với tình hình Khang quốc cũng
rất hạn hẹp, có rất nhiều địa phương không hề biết đến, Thần Khí Chi Địa nơi mà Thần Hữu thiên sư vừa nhắc đến kia, làm cho mọi người im lặng,
chắc chắn cũng không phải nơi tốt lành gì.
“Phụ Hoàng, chuyện này nhi thần cho rằng không ổn. Mặc dù chúng ta cũng không bỏ đi Thần Khí
Chi Địa, nhưng theo lời kể lại của quan viên quản lý nơi đó thì tình
hình cũng không được tốt lắm. Một nơi hiểm ác như vậy, người như thế nào lại nhẫn tâm để cho Mộ tiểu thư mạo hiểm đến đó a!”
Lời nói như đang thương hoa tiếc ngọc của thái tử điện hạ làm cho Mộ Phi Sắt nổi lên một tầng da gà. Thái tử điện hạ cố hết sức
cùng nàng giao hảo cũng không hề để lại ấn tượng tốt với Mộ Phi Sắt.
Lúc này, Mộ Thiên Hạc cũng lên tiếng: “Bệ hạ, từ trước đến giờ Khang quốc
cũng chưa từng có vị nữ quan nào, lại càng không có ai được ban lãnh địa riêng. Cháu gái cựu thần bất quá cũng chỉ là tiểu nữ hài bình thường,
cũng không có năng lực đi gánh vác trọng trách lớn như vậy, mong bệ hạ
xem xét.”
Lão hoàng đế trầm mặt xuống, sau nửa ngày, lại ung dung nói: “Trẫm lại cho rằng, lời nói của Thiên sư khó có thể không thực
hiện theo.”
Mọi người nghị luận xôn xao. Mộ Phi Sắt buồn bực
không lên tiếng, trong nội tâm lại rất kinh ngạc. Nàng chỉ thầm nghĩ
muốn giữ được mạng của mình, mong muốn về sau cũng không bị trói buộc,
cũng không nghĩ tới mình sẽ ở địa phương khác mà hô phong hoán vũ. Nếu
như Lão hoàng đế kia thật sự ném cái khối lãnh địa kia cho nàng, nàng
thật sự là không biết nên làm như thế nào cho phải.
“Trẫm tin tưởng đề nghị của Thiên sư chắc chắn có ý nghĩa sâu xa nào đó. Mộ tiểu thư, Thần Khí Chi Địa cách Ám Vũ hoàng thành khá xa, chỉ cách Linh Quốc một con sông Tương Vọng. Nếu như trẫm ban Thần
Khí Chi Địa cho ngươi, thì ngươi có lòng tin sẽ thống trị nơi đó được
không?”
Không ngờ Dạ Thương lại đẩy vấn đề này lên đầu Mộ Phi
Sắt. Nghe đến đây hai mắt Mộ Phi Sắt lại tỏa sáng, dù sao nàng cũng đang nghĩ như thế nào mới có thể ly khai khỏi Mộ Phủ, sao lại không nhân cơ
hội này quang minh chính đại mà đi?
Thầm suy nghĩ một lát, Mộ Phi Sắt trấn định nhìn sắc mặt Lão hoàng đế mang theo tia cổ vũ, nhàn nhạt
nói: “Bệ hạ, dân nữ tài sơ học thiển, đối với việc lãnh đạo lại không
biết gì, chỉ sợ sẽ làm phụ lòng bệ hạ mà thôi.”
Câu trả lời làm cho mọi người thấy Mộ Phi Sắt cũng chỉ là một nữ lưu mà
thôi, dù sao nàng cũng chưa từng lên mặt vênh váo, nhưng là không có
người nào có thể nghe được ẩn ý trong từng câu nói của nàng.
Khi nghe lời nói của Mộ Phi Sắt, Lão hoàng đế cũng không tức giận, ngược
lại lại cười lớn, gật đầu khen ngợi nói: “Không ngờ ngươi lại là một nữ
hài tử khiêm tốn như vậy! Ngươi dù sao cũng là “Người Thiên Mệnh”, sao
có thể cùng người bình thường so sánh được? Trẫm nhất định sẽ không nhìn lầm người! Vậy thì chuyện này hãy đợi trẫm cùng các vị ái khanh bàn bạc cụ thể lại, sau đó sẽ chiêu cáo thiên hạ.”
Lão hoàng đế vừa dứt
lời, Thái sư của Thái tử - Sài Kỳ Tuấn vội vàng đứng lên, lúc nãy hoàng
thượng nghe không tiếc lời khen ngợi Mộ Phi Sắt, làm cho hắn đã có chút
bất mãn, nay lại nghe được hoàng thượng có ý định giao Thần Khí Chi Địa
cho Mộ Phi Sắt, vội vàng biện hộ:
“ Bệ
hạ, việc ban thưởng lãnh địa cũng tương đương là phong vương a! Dù sao
Mộ tam tiểu thư cũng không phải người trong Hoàng thất, lại là một nữ tử nhu nhược, khác họ mà được phong vương là làm trái với giáo huấn của tổ tiên, thỉnh mong bệ hạ thu hồi lệnh đã ban ra.”
Mọi chuyện chắc
chắn sẽ không thuận lợi, Mộ Phi Sắt yên lặng nhìn xem vị thái sư của
thái tử kia.Cái tên Sài Kỳ Tuấn hiển nhiên là thể hiện mong muốn của bậc cha mẹ, đáng tiếc dung mạo người này lại không như mong muốn.
Sải Kỳ Tuấn có dung mạo đặc biệt làm cho người khác nhìn thấy cũng cảm thấy buồn cười, thân hình béo tròn, hai má lại toàn là vết tàn nhang, bởi vì quá kích động nên trên hai má có chút hồng, một đôi mắt chuột bé xíu
đang tận lực nhìn chằm chằm vào Mộ Phi Sắt.
Sài Kỳ Tuấn cùng Mộ
Thiên Hạc luôn tranh chấp nhau cũng không phải chuyện xảy ra ngày một
ngày hai. Hắn là người đầu tiên phản đối việc này cũng nằm trong dự liệu của Mộ Thiên Hạc. Mộ lão thái gia chẳng qua là ngồi ngay ngắn trên ghế
chờ Hoàng thượng quyết định. Bất quá thái độ kinh miệt nhìn Sài Kỳ Tuấn
của gia gia lại làm cho Mộ Phi Sắt cực kỳ thỏa mãn.
Thái độ của Lão hoàng đế đối với những trọng thần đã đi
theo bên người nhiều năm cũng rất coi trọng, nhất là Mộ Thiên Hạc cùng
Sài Kỳ Tuấn. Tuy có chút không vui vì Sài Kỳ Tuấn ở trước mặt mọi người
phản đối ý của mình, nhưng vẫn giữ chút kiên nhẫn nói:
“Sài ái
khanh, mọi việc làm tất nhiên đầu có lần đầu tiên. Nếu như đây là lời đề nghị của Thiên sư, trẫm tất nhiên phải coi trọng. Còn nữa, trong phủ Mộ ái khanh luôn xuất hiện tinh anh, Mộ Ngôn, con trai trưởng của Mộ thị
lang chẳng lẽ không phải là một ví dụ tốt ? “Người Thiên Mệnh” có thể
mang đến điều tốt cho Thần Khí Chi Địa, không phải là chuyện đáng mừng
sao?”
“Bệ hạ, thần vẫn cho là không nên ban thưởng Thần Khí Chi
Địa cho Mộ tiểu thư. Thần còn nghe nói là Mộ Tam tiểu thư đã từng bị
Thiên Hồn học viện đuổi trở về, làm mất mặt Khang quốc ta, không xứng có được thân phận phong Vương này.”
Lời nói của Sài đại nhân rõ
ràng rành mạch, lại đưa ra chứng cứ đầy đủ, làm cho mọi người phía dưới
nghị luận không thôi. Lời nói lần này của Sài Kỳ Tuấn làm cho sắc mặt
của Mộ Thiên Hạc trầm xuống, càng đừng nói đến bộ dáng trầm lặng của Mộ
Thiểu Hoa bên kia.
Dạ Tử Hạo lại có chút hiếu kỳ nhìn xem Mộ Phi Sắt luôn mang vẻ mặt không màng danh lợi, nhìn
thấy khuôn mặt nhỏ nhắn không tính là xinh đẹp lại bất ngờ hiện lên một
nụ cười, chỉ thấy nàng bỗng dưng chậm rãi đứng dậy, hướng Lão hoàng đế
khẽ khụy người một cái, nói: “Bệ hạ, dân nữ có thể nói ra suy nghĩ của
mình được không?”
“Được” Dạ Thương cũng đang đau đầu vì lời nói
và hành động của Sài Kỳ Tuấn, cũng muốn nhìn xem Mộ Phi Sắt làm sao có
thể hóa giải được chuyện trước mắt.
Mộ Phi Sắt hướng vị thái sư
của thái tử có thân hình quá khổ kia nhẹ cúi chào một cái, thanh âm
thanh thúy vang lên: “Sài đại nhân, tiểu nữ xin hỏi, ngài có phải là một Hồn sư hay không?”
“Lão phu tự nhiên không không phải là Hồn
sư.” Mộ Phi Sắt đột nhiên hỏi một vấn đề không đầu không đuôi buồn bực
không thôi, hừ lạnh trả lời.
“Các vị đang ngồi ở đây có vị đại nhân nào có Hồn nguyên lực hay không?” Mộ Phi Sắt mỉm cười, hỏi tiếp.
Sài Kỳ Tuấn không kiên nhẫn đáp: “Ngoại trừ Bộc Dương thiếu tướng cùng vài
vị Đại tướng quân là Hồn sư, thì mọi người đều không phải. Ngươi rốt
cuộc muốn nói cái gì?”
Mộ Phi Sắt nhàn nhạt nhìn đám trọng thần đang chăm chú nhìn nàng, từng câu từng chữ rõ ràng nói:
“Lúc trước, tiểu nữ là tự động xin rời khỏi Thiên Hồn học viện, là vì Hồn
Nguyên Lực của mình đột nhiên mất đi. Chuyện này đối với tiểu nữ xác
thực là chuyện không may, nhưng chuyện này tại sao lại liên lụy đến mặt
mũi của Khang Quốc? Sài đại nhân, ngài dù sao cũng là người đọc nhiều
sách thánh hiền, tại sao lại có thể để cho những lời đồn vô căn cứ như
vậy che mờ mắt. Bằng không dựa vào sư cơ trí của ngài, nhất định sẽ
không nói ra những lời vừa rồi.”
Mộ Phi Sắt dừng lại một chút,
nói ra một hơi dài, làm cho trên mặt Sài Kỳ Tuấn lúc xanh lúc hồng.
Trong điện thỉnh thoảng truyền đến giọng cười giễu cợt. Mộ Phi Sắt lại
tiếp tục nói:
“Quan văn của Khang Quốc ta vẫn chưa từng có vị nào là Hồn sư, nhưng nhiều năm qua vẫn mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, trong đó cũng không thiếu công lao của các vị. Mà trong đó cũng không
có vị nào có Hồn nguyên lực. Sài đại nhân chẳng lẽ ngài cho rằng, người
không có Hồn nguyên lực sẽ không thể vì nước mà phân ưu, không xứng nhận được sư tôn trọng của người khác sao?”
Lời nói hùng hồn của Mộ
Phi Sắt vừa ra, các quan văn đang ngồi trên đại điện đều như dựng thẳng
râu, nhìn trừng trừng về phía Sài Kỳ Tuấn. Sài Kỳ Tuấn bị lời nói của Mộ Phi Sắt làm cho á khẩu, không cãi lại được lời nào, lại nhìn thấy ý
cười trên mặt Mộ Thiên Hạc, làm nội tâm hiện lên một trận ngứa ngáy.
Nãy giờ Dạ Tử Hạo ngồi xem kịch vui cũng đã vừa lòng, nhưng đối vời lời nói đảo ngược tình thế của Mộ Phi Sắt thật sự là ngoài ý muốn, trong nội
tâm cũng thấy vấn đề có chút trầm trọng, lập tức mở miệng nói hộ ân sư
của mình:
“Phụ hoàng, các vị đại nhân,
bất quá ý tứ của Thái phó cũng không phải như lời của Mộ tiểu thư, Thái
phó cũng chỉ là lo lắng trách nhiệm này quá trọng đại, sợ nàng không
gánh vác được. Kính xin phụ hoàng minh giám.”
Lão hoàng đế từ ái
nhìn Mộ Phi Sắt không có chút luống cuống nào, trong lòng lại dâng lên ý nghĩ thương xót, khoát tay áo, ôn hòa nói: “Mộ tiểu thư quả nhiên không phải người thường. Sài ái khanh, ngươi không cảm thấy ông trời đã ban
cho một kinh hỷ lớn khi Khang Quốc ta có được một nữ hài tử thông minh,
lanh lợi như vậy sao?”
Trong nội tâm Sài Kỳ Tuấn càng phát ra
không cam lòng, căm giận nói: “Bệ hạ, nàng ta mặc dù được ngài ưu ái,
nhưng bất quá là chỉ hiến được một ít máu tươi, lại có đức hạnh gì mà
được ban lãnh địa riêng?”
Thấy thái sư vẫn ngoan cố giằng co, lại nghe được một lão nhân thở dài: “Nguyên lai chuyện tu bổ cho Khối Tự
Phúc, cùng với chuyện hưng thịnh của quốc gia, ở trong mắt Sài đại nhân
lại là trò đùa a! Khang quốc hưng thịnh lại không sánh bằng một khối
lãnh địa sớm đã bị vứt bỏ!”
Thần Hữu thiên sư vuốt râu than tiếc, so với lời nói sắc bén của Mộ Phi Sắt, lời nói của Thiên sư lại càng
đánh trúng lòng đố kỵ của Sài Kỳ Tuấn. Lời nói vừa ra lại càng làm cho
mọi người hoảng sợ, tới mức Thái sư nghe xong liền vội vàng quỳ xuống
trước mặt Thiên Sư, cuống quít dập đầu hô oan uổng.
Dạ Thương cũng nổi giận, đập tay lên Long án, gầm lên: “Ý trẫm đã quyết! Nếu ai còn dám ngăn cản, lập tức lôi ra chém đầu! Mộ Phi Sắt, từ giờ trở đi ngươi chính là Lĩnh chủ của Thần Khí Chi Địa, cùng
hoàng tộc Khang Quốc ta ngang hàng!”
Lão hoàng đế tức giận ngập
trời làm cho chúng thần cả kinh, vội vàng quỳ xuống liên thanh hô ta “Bệ hạ anh minh.”. Chỉ có Mộ Phi Sắt vẫn đứng nơi đó. Nàng không ngờ mình
lại gặp được sự tình may mắn như vậy nha!