Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Chương 3: Chương 3




Giọng nói lạnh như băng cùng bất kính của nàng lại làm cho hai hắc y nam tử nhất thời buông lỏng tay, cánh tay Lăng Thất được tự do, nhanh chóng lui về sau một bước, vuốt vuốt cổ tay đỏ hồng, oán thầm thân thể này có làn da thật sự nhạy cảm, hai mắt hàm sương.

“ Trên người ta chỉ đang mặc áo đơn, cho dù có nóng lòng hỏi tội, cũng không thể chờ ta một phen sửa sang đầu tóc, quần áo sao? Đặc sứ đại nhân, thỉnh ngài chờ ở cửa một chút!” Lăng Thất vừa nói, quần áo mỏng manh trên người ít nhiều làm cho nàng xấu hổ.

Tuy thân thể này còn chưa phát dục hết, nhưng ở kiếp trước đã thành thói quen, thật không thể ở trước mặt người khác mà chỉ mặc quần áo mỏng manh, không ngay ngắn như vậy được.

Thái độ của Lăng Thất làm đầu lĩnh nam tử không khỏi nheo mắt, không kiên nhẫn quát: “Không nên nhiều chuyện như vậy, Thập nhất, Thập Lục, mang nàng đi...”

“Ta đây dù sao cũng chỉ là một nữ tử nhu nhược, vậy mà còn đáng giá để Hình Đường dùng nhiều nhân thủ như vậy sao? Ta hiện tại Hồn Nguyên Lực đã mất hết, dù muốn cũng chạy không được.” Lăng Thất không kiên nhẫn nói, trong đó còn có ý giễu cợt đầu lĩnh nam tử chuyện bé xé ra to, cũng thuận tay dìu lên Mộ Ngôn đang ngồi dưới đất.

Mộ Ngôn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào muội muội mình bỗng nhiên thay đổi tính cách, đôi mắt không tính lớn nhưng lại thoáng hiện lên sự kiên nghị chưa từng có, lại làm cho Mộ Ngôn có điểm ngốc, khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường này phảng phất có chút không giống người thường.

Đầu lĩnh nam tử vừa bị bác bỏ mặt mũi cũng kinh ngạc, tinh tế đánh giá người trước mặt một phen, hừ lạnh: “Nghe mọi người đồn Mộ gia tam tiểu thư tính tình nhát gan yếu đuối, hôm nay vừa thấy, ngược lại trong lời đồn lại có miệng lưỡi bén nhọn, cho ngươi thời gian một nén nhang, Thập Lục, ngươi mang nàng tới, đỡ phải cho người khác xem thường thực lực của Hình Đường.”

Đám người đặc sứ phất tay rời đi, hắc y nam tử gọi là Thập Lục im miệng không nói lời nào đứng ở cửa. Mộ Ngôn trong lòng liên tục hiện lên nghi vấn, nhưng thấy muội muội sắc mặt trắng bệch, lại quên hết, vội vàng hỏi: “Sắt Nhi, thân thể của muội hiện giờ sao có thể chịu được hình phạt của Hình Đường a!”

Lăng Thất liếc mắt nhìn vẻ ân cần của mỹ thiếu niên, nhàn nhạt nói: “ Dù sao cũng chạy không khỏi! Không phải bọn họ ước gì có thể quét ta ra khỏi học viện càng sớm càng tốt sao. Thay ta gọi thị nữ vào, ta muốn thay quần áo, rửa mặt.”

“ Sắt Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp, làm sao muội có thể tự tiện xông vào cấm địa như vậy?” Mộ Ngôn nhíu mày hỏi, muội muội thật sự rất kì quái, đến bây giờ một tiếng ca ca cũng đều không có gọi.

Mí mắt rũ xuống, đây là điểm duy nhất nhìn đẹp mắt trên cả khuôn mặt, lông mi dày cong vút che giấu sát ý hiện lên trong mắt Lăng Thất. Người kia không biết là cố ý hay vô tâm, muốn hại chết Mộ Phi Sắt, hoặc là nói đã thành công hại chết chủ nhân của thân thể này, bằng không linh hồn nàng sao có thể ở một thế giới dị thế khác buông xuống, xuất hiện ở nơi địa phương quỷ quái này.

“Ta cũng không rõ lắm, cho dù ở Hình Đường cũng là câu trả lời này. Không nghĩ tới ta đang bị thương còn phải tự mình mặc quần áo a!” Lăng Thất cố ý ca thán, giọng điệu ai oán làm cho Mộ Ngôn chấn động, vội vàng chạy ra cửa gọi thị nữ của nàng vào.

Vừa ra đến trước cửa, Mộ Ngôn đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhẹ nhàng nói với nàng: “Sắt Nhi, ca ca nhất định sẽ bảo vệ muội.”

Cánh cửa khép lại, Lăng Thất cứng người tại đó, đôi mắt sâu như hàn đàm hiện lên đám sương nhìn không thấu. Nàng thất thần nhìn cửa gỗ đã đóng chặt, thẳng đến khi ngoài cửa truyền đến giọng nói nhẹ nhàng: “Mộ tiểu thư, nô tì hầu hạ người thay quần áo.”

Thu hồi những điều suy nghĩ trong ánh mắt, Lăng Thất hắng giọng nói: “Vào đi.”

Lăng Thất không có bệnh công chúa, sở dĩ muốn người đến là bởi vì nàng xem bộ quần áo chỉnh tề trên đầu giường phiền phức không nói nên lời. Cũng không thể nói mình không biết mặc quần áo a.

Thị nữ hầu hạ Lăng Thất rửa mặt, mặc cho nàng một bộ quần áo lửa đỏ tươi đẹp, giúp nàng chải đầu.

Nhìn trong gương gương mặt quá mức bình thường, không nói ra được đặc điểm nổi bật nào, Lăng Thất nhếch khóe miệng, cùng với bản thân mình kiếp trước cũng không có sai biệt lắm. Gương mặt thiếu nữ hiện lên trong gương với lông mày thưa thớt, chính mình quả thật không có mệnh mỹ nhân a!

Tóc đen được cuốn thành búi tóc đơn giản, Lăng Thất ngăn cản thị nữ định cài cây trâm lên đầu nàng, vỗ nhẹ ống tay áo,từ từ đứng dậy. Bộ quần áo mặc cảm giác cũng không tệ lắm, tiểu mỹ nhân trong phòng lúc nãy hình như cũng mặc bộ quần áo giống kiểu dáng này, nàng ta là bằng hữu duy nhất của Mộ Phi Sắt- Ninh San đúng không?

Bằng hữu sao? Khóe miệng Lăng Thất gợi lên nụ cười quỷ dị, hướng thị nữ gật đầu, đẩy cửa đi ra.

“Đặc sứ đại nhân, làm phiền ngài đợi lâu, xin dẫn đường.” Lăng Thất không dám nói chính mình tuyệt đỉnh thông minh, nhưng theo trí nhớ của Mộ Phi Sắt những câu nói thường ngày cũng không khó nhớ.

Thiếu nữ trầm mặc sau khi sửa sang lại quần áo đầu tóc thì lên tinh thần không ít, bởi vì khí chất cùng ngũ quan không giống lời đồn đãi nên trở nên linh động hơn rất nhiều. Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh cũng làm hắn không khỏi nhìn nàng vài lần “Đi theo ta...”

“Đặc sứ đại nhân, xin cho ta cùng đi với!”

Mô Ngôn cũng đang đứng ở cửa gấp giọng nói, nhưng đáp lại lại là một câu ngắn gọn “Không thể!”, liền phải trơ mắt nhìn muội muội nhu thuận đi theo sau lưng hắc y nam tử, thậm chí không nói với mình lời nào liền nghênh ngang rời đi!

Mộ Ngôn nghĩ tới biểu hiện quái dị của muội muội, nhanh chóng ly khai khỏi biệt viện, trực tiếp hướng Bắc uyển- nơi ở của sư phụ chạy đi.

Lăng Thất một đường im lặng đi tới, phía chân trời hào quang đầy trời, chằng chịt chiếu lên những tòa kiến trúc cổ xưa, hiện lên một phen vô tận phong tình.

Bất động thanh sắc quan sát học viện tốt nhất của Huyễn Hồn đại lục, lại nghĩ đến chính mình rất nhanh sẽ bị đá ra khỏi Thiên Hồn học viện, nàng mơ hồ có chút mất mát. Phần cảm giác này làm cho nàng cả kinh, chẳng lẽ là trí nhớ của Mộ Phi Sắt ảnh hưởng đến tâm tình của nàng?

Vết thương trên trán Lăng Thất giống như đang khảo nghiệm khả năng chịu đau của nàng, vòng ngọc trên tay phải không ngừng vận chuyển năng lượng làm giảm bớt thương thế trên người. Cái vòng tay nhìn không giống như trân phẩm, màu xanh biếc, mịt mờ như có thể nhìn ra bụi, thật giống như hàng vỉa hè bình thường, lật qua lật lại điều tra, cũng không nhìn ra điều gì khác thường.

Lăng Thất khóe miệng có chút giương lên, quả nhiên là ông trời đang chế giễu mình: xuyên qua đã bị thương nghiêm trọng, ở đâu ra vận khí tốt mà tặng trân phẩm?

“ Mau nhìn a, quỷ thích khóc thật sự bị Hình Đường mang đi, Mộ Ngôn sư huynh tại sao lại có một muội muội như vậy a?”

“ Thật không nhìn ra, bình thường nàng ta đi đường còn không dám thở mạnh, vậy mà cũng dám xông vào cấm địa. Các ngươi có nghe nói không? Thời điểm tìm được nàng ta, trên người nàng ta chỉ còn một hơi thở, thật sự là mạng lớn a.”

“Cắt, nhặt về được mệnh thì làm sao? Tự tiện xông vào cấm địa là trọng tội, không cần chờ đến khi năm học kết thúc, này củi mục cũng sẽ bị đuổi ra khỏi Thiên Hồn học viện. Mà càng tốt, như vậy thì Mộ Ngôn sư huynh sẽ không bị nàng làm liên lụy.”

“Đó cũng do nàng ta không có bổn sự, tính cách lại không tốt, dáng vẻ này sao lại là Khang quốc Mộ gia tiểu thư a? Nghe nói trong phủ nàng cũng không được chào đón, quả nhiên phế nhân ở đâu cũng làm người ta chán ghét .”

Những tiếng nghị luận rơi vào tai nàng, Lăng Thất không thèm chớp mắt tiếp tục đi tới, trên mặt bình tĩnh như chuyện không liên quan đến nàng.

Ở Thiên Hồn học viện, việc Mộ Phi Sắt mất đi Hồn Nguyên Lực chỉ như con chuột qua đường bình thường, đám học viên có chút hèn mọn hả hê nhìn nàng, làm cho Lăng Thất đối với tình trạng thân thể này có chút không nói thành lời, cũng như lần đầu tiên cảm thấy bản thân bất lực. Ở thế giới này thái độ khinh thường kẻ yếu như thế nào lại như cao cao tại thượng a!

“ Thôi đủ rồi, các ngươi đừng nói quá mức như vậy! Chuyện Phi Sắt mất đi Hồn Nguyên Lực vốn là chuyện hết sức thương tâm, lại không thông qua thử luyện, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, tùy ý đi giải sầu cũng là chuyện bình thường. Dù sao chúng ta cũng là đồng môn, lời nói của mọi người hãy thủ hạ lưu tình a!”

Rốt cục, một thanh âm quen thuộc cũng khiến cho Lăng Thất có phản ứng, nàng dừng lại cước bộ, thắt lưng đơn bạc thẳng tắp, chậm rãi quay đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh, chống lại cặp mắt xinh đẹp kia.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn bình thản, đột nhiên xuất hiện một tầng mỏng tiếu ý, Ninh San a, thật là hảo thủ đoạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.