Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Chương 4: Chương 4




Lúc này trong lòng Ninh San lại có chút lo sợ không yên, thật không nghĩ tới Mộ Phi Sắt thật sự dám đi đến cấm địa, càng không ngờ tới nàng ta thiếu chút nữa thì không còn mệnh trở về. Mặc dù chính mình không thích nữ nhân này, nhưng nàng ta lại là muội muội mà Mộ Ngôn sư huynh hết sức yêu quý, mà chính mình lại ngưỡng mộ huynh ấy, nên tìm mọi cách để gần gũi nàng ta là điều tất yếu.

Chính là quỷ nhát gan kia thật đem mình trở thành bằng hữu đi! Trong nội tâm Ninh San thật sự có tư vị không nói nên lời, nàng quả thật có ý tứ trêu đùa Mộ Phi Sắt, làm gì có ai lại đi tin tưởng trong cấm địa tồn tại Thất Thải Chim Quyên có thể thực hiện bất kỳ điều ước nào? Nếu thật có chuyện đó, thì thế giới này chắn chắn sẽ bị đảo lộn a!

Nhưng Mộ Phi Sắt lại tin, thật sự xông vào cấm địa, nàng thật hi vọng mình có thể khôi phục được Hồn Nguyên Lực sao?

Ninh San nhìn thân hình đang dừng lại của Mộ Phi Sắt phía xa xa, nàng không nhìn thấy thiếu nữ nhát gan có gì biến hóa, nhưng dưới dư vị của nắng chiều tà, nàng tổng cảm thấy trên khuôn mặt thiếu nữ lại có chút gì đó lạnh nhạt, hoàn toàn bất đồng với khi trước. Trong ánh mắt không lớn lại lóe lên ánh hào quang lợi hại, phảng phất như có thể đem Ninh San nhìn thấu, làm cho nàng ta không nhịn được rùng mình.

Lăng Thất thu hồi tầm mắt của mình, nhanh chóng đuổi kịp cước bộ của nam tử phía trước. Nàng không muốn để ý đến vẻ giả mù mưa sa của Ninh San, nếu như nói đây chỉ là trò đùa dai, vị kia tỷ tỷ đùa thật lớn a!

“Đến! Trước tiên ở nơi này quỳ gối, lập tức sẽ có người đến!”

Đi theo sau hắc y nam tử gần nửa giờ, cuối cùng cũng đi tới một gian phòng âm trầm phía đông, Lăng Thất mệt mỏi thật muốn nằm xuống ngay trên mặt đất mà giả chết!

Người nam nhân không có chút nào thương hoa tiếc ngọc, không thèm để ý đến thân thể gầy yếu như muốn nôn ra máu, giờ phút này lại càng như muốn đổ vỡ, bàn tay nhỏ bé vuốt bộ ngực phập phồng. Nàng hổn hển thở, liếc mắt nhìn nghiêng qua khuôn mặt nam tử không chút biểu tình, hờ hững nói: “Ta là người vô tội, vì sao phải quỳ?”

Thập Lục liếc qua thiếu nữ đang phập phồng thở, vươn tay đè vai Lăng Thất xuống, muốn đem nàng quỳ trên mặt đất. Lăng Thất tức giận không thôi, bất chấp giờ phút này thân thể khắp nơi khó chịu, ngón tay mảnh khảnh thon dài chụp lấy bàn tay to ráp của nam tử, cầm lấy ngón áp út dùng sức bẻ lên, thân thể gầy yếu lập tức xoay tròn, thoát ra khỏi kiềm chế của Thập Nhất.

Nhất thời không phòng bị, Thập Nhất bị Lăng Thất đột nhiên phản kích xoay tròn chạy trốn ra phía trước vài bước, ngón áp út đau đớn làm hắn nổi giận, nàng ta sử dụng thủ pháp quái lạ, thế nhưng lại có thể thoát khỏi sự khống chế của một tứ linh Hồn sư.

Nếu như Thập Lục phát lực để chế phục, lấy trạng thái thân thể của Lăng Thất trước mắt, căn bản không thể nào địch nổi. Mặc dù nàng tinh thông võ học, nhưng với thân thể đến gió thổi còn ngã này thì làm sao có thể chịu được?

“ Lớn mật Mộ Phi Sắt, dám phản kháng!” Thập Nhất có chút lâm vào thế bí, mặc dù hiện tại trong phòng không một bóng người, nhưng tôn nghiêm của một hồn sư phảng phất bị chà đạp bởi một thiếu nữ Hồn Nguyên Lực đã mất hết, làm hắn cảm thấy thật nghẹn khuất.

“Đặc sứ đại nhân, có hay không có tội thì còn phải chờ Hình Đường tra hỏi sau mới có thể phán định! Ta không nhất thiết phải đắc tội với đầu gối của mình đâu!” Lăng Thất vẫn có chút không thở ra hơi, cảnh giác duy trì khoảng cách với Thập Lục.

Nàng đã từng đáp ứng với một người không bao giờ quỳ xuống, mặc dù nàng biết vĩnh viễn không bao giờ có thể trở lại, nhưng hứa hẹn này nàng vẫn sẽ tuân thủ.

Đúng lúc này, cùng với tiếng vỗ tay thanh thúy, một giọng nói hùng hậu pha chút vui vẻ, từ trong góc khuất truyền ra: “Quả nhiên như lão Cửu nói, mồm miệng thật khéo! Bất quá tiểu cô nương rất có chí khí a!”

Lăng Thất nhìn về phía thanh âm phát ra, một lão giả mặc trường bào màu đen, trên mặt như có như không vui vẻ đi ra. Lăng Thất chú ý nhìn một chút, thì ra đây chỉ là gian phòng bên ngoài, khúc quanh hẳn là hướng thông với lối đi bên trong.

“Tam chưởng lão, Thập Lục hành sự bất cẩn, xin ngài trách phạt.” Thập Lục cung kính hướng lão giả hạ lễ, thuận tiện hung hăng liếc Lăng Thất một cái.

Lão giả phất phất tay, “Hình đường chính là bị đám người các ngươi suốt ngày mặt mày lạnh tanh, làm cho người người nghe đến mà biến sắc! Thôi, ngươi trước hết đi xuống đi! Để lão phu từ từ tra hỏi.”

Thập Lục kính cẩn lui xuống, theo ánh sáng chiều ta chỉ còn một già một trẻ đang đánh giá lẫn nhau trong phòng. Lăng Thất oán thầm Hình Đường cũng thật keo kiệt, cũng không bỏ thêm được mấy ngọn đèn, thói quen sống dưới đèn điện sáng ngời làm nàng không thể nào chào đón được khả năng chiếu sáng của mấy cây nến.

“Nghe nói ngươi bị thương nặng, nhìn qua tinh thần thật không tệ a!” lão giả cười nói, thái độ so với Thập Lục lúc trước không biết tốt hơn bao nhiêu lần.

Lăng Thất đứng thẳng người, cố nén đau đớn toàn thân, lễ phép đáp lại: “Đa tạ sự quan tâm của ngài.” Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong nội tâm không khỏi nói thầm, khẩu khí còn liên quan đến bộ dáng, còn nói có tinh thần?

Bộ dáng quật cường của nàng làm lão giả không nhịn được cười lên, quả thật cùng với trong lời đồn phế vật tiểu thư không giống nhau. “Tốt rồi, ngươi còn có thương tích, ngồi xuống nói chuyện a!”

Lão giả hiền lành lại làm cho Lăng Thất sửng sốt một phen, sau khi nói cảm ơn không khách khí ngồi xuống ghế cách mình gần nhất, đau đớn cuối cùng cũng hòa hoãn không ít. Nàng âm thầm cảm ứng năng lượng truyền từ vòng tay, dựng thẳng lỗ tai, chuẩn bị nghênh đón câu hỏi của lão giả.

Sau nửa ngày, lão giả ung dung hỏi một câu: “ Cấm địa có thủ vệ sâm nghiêm, làm sao ngươi đi vào được?”

“Ta lúc ấy đang tại Tây các đọc sách, đột nhiên nghe thấy có thanh âm kỳ quái truyền đến, hiếu kỳ mới hướng bên kia đi xem, lúc ấy cũng không có bất kỳ thủ vệ gì, ven cấm địa cũng không có dấu hiệu, ta nào biết đâu rằng đó chính là cấm địa của học viện? Người ta nói không biết không có tội, xin ngài minh giám.”

Lăng Thất mặt không đổi sắc nói, lời nói của nàng nửa giả nửa thật, nhưng từ trong miệng nàng ra lại trở nên lẽ thẳng khí hùng, phối hợp thêm vẻ mặt ngây thơ, đơn thuần của nàng, làm cho lão giả nhất thời cũng lâm vào hồ đồ. Cấm địa và cửa ra vào của Tây các đêm đó có hay không có thủ hộ còn cần phải chờ khảo chứng, bất quá nàng nói nàng là người không biết không có tội ngược lại rất có ý tứ.

“Ý của ngươi là, học viện nên xây hàng rào, dựng bảng biểu thị để đề phòng lại có học viên không biết nơi nào là cấm địa của học viện, tránh cho bọn họ lại giẫm lên vết xe đổ của ngươi?” Lời nói của lão giả đầy trêu tức, lông mày cong lên, còn mang theo nhàn nhạt tán thưởng.

Trên mặt Lăng Thất bất giác có chút lửa nóng, giải thích như vậy quả thật có chút lo lắng, tuy miệng lưỡi cực nhanh, nhưng lại không biết để lại kết quả như thế nào.

Nàng xác thực căm tức, có lẽ Mộ Phi Sắt lúc đó không ý thức được nguy hiểm, tin vào lời nói đùa của Ninh San, xông vào cấm địa, lại trượt chân xuống núi, cái mạng nhỏ rơi vào rừng núi sâu thẳm, suýt nữa còn trở thành bữa ăn cho bầy sói.

Càng nghĩ càng tức giận, cái eo của Lăng Thất cũng cứng lên vài phần, không cẩn thận trượt chân!!! Tính mạng của chính mình tí nữa cũng bị kéo xuống!!!

“Ngài chê cười, ta cũng chỉ là nói sự thật.” Nàng bình tĩnh đáp lại, thiêu nóng trên mặt đã không còn, lạnh nhạt nhìn về phía lão giả đang cười vui vẻ.

“Tốt! Tiểu cô nương này thật có ý tứ a!” ha ha cười, lão giả phảng phất như nhìn thấy được chuyện tình khiến lão vui sướng.

Lăng Thất trừng mắt, hồn nhiên không phát giác được chuyện gì lại đáng cười như vậy. Một già một trẻ cùng nhìn nhau, căn phòng không tính sáng ngời nhưng mà lại vô cùng quái dị.

Lúc này, ngoài phòng vang lên giọng nói mười phần trung khí: “Ngô lão tam, tiểu nha đầu kia sẽ không bị ngươi hù chết đi? Mộ Ngôn, đừng hối nữa, không phải đã đến trước cửa rồi sao? Muội muội ngươi nhát gan, quả thật không làm được việc gì a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.