Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Chương 66: Chương 66




Khi Yến Minh chứng kiến cảnh tượng trước mắt, không thể nghi ngờ là hết sức kinh ngạc.

Hắn chỉ thấy chủ tử nhà mình để tay lên trên đầu đầu của Hàn Giao, từ trong tay nàng lại trào ra những tia sáng bạc dày đặc, lấy một tốc độ cực nhanh bao phủ khắp toàn thân Hàn Giao không để thừa nơi nào.

Ở trước mắt bỗng nhiên xuất hiện những biến đổi mà mắt thường cũng có thể nhìn rõ được, một người, một chim, một hươu nai đang trừng mắt nhìn những vệt màu đen vẫn bao quanh thân thể của Hàn Giao đang dần dần mờ đi, cả thân thể khổng lồ của nó nhẹ nhàng bay lên không trung, trên dòng sông rộng lớn tạo thành một cảnh tượng cổ quái.

Bóng đêm đã dần dần buông xuống, mà ở vùng lân cận đầu nguồn của Tùng Giang, xuất hiện những tia sáng bạc trắng lóng lánh chói mắt, uốn lượn xoay quanh theo thân thể Hàn Giao. Mộ Phi Sắt cơ hồ cắn chặt răng , thầm rủa tại sao thân thể của Hàn Giao lại to lớn như vậy, làm cho năng lực của nàng giống như một con ngựa hoang vừa thoát khỏi dây cương, kéo thế nào cũng không thể trở về được.

Dĩ nhiên là Hồng Quang đã khôi phục trở lại bộ dáng của chiếc vòng tay bình thường, hiện giờ nó cũng đang liên tục phát ra tia sáng màu xanh, điều động năng lượng khổng lồ tiếp sức cho Mộ Phi Sắt. Mà giờ đây Hồn Nguyên Châu của nàng đang hưng phấn mà run rẩy, tuy không thể giúp đỡ được cái gì, nhưng vẫn chậm rãi vận chuyển Hồn Nguyên Lực đi đến từng góc gách trong thân thể nàng, cố hết sức thay nàng chữa trị những bộ phận bị tổn hại.

Từ sau khi nàng tới cái thế giới này, đây cũng là lần đầu tiên nàng điều động dị năng chữa trị với quy mô lớn như vậy. Tuy nói hiện giờ dị năng của nàng không còn giống lúc trước, nhưng việc thân thể bị tổn thương là điều không thể tránh khỏi. Sau khi những tia sáng bạc tản đi, thân thể của nàng cũng loạng choạng, giật lùi lại phía sau vài bước.

Cũng không có lâm vào trạng thái hôn mê, môi tiếp đất như trong dự đoán, mà là nàng lại bất ngờ rơi vào một vòng ngực rắn chắc rộng lớn. Mang theo ánh mắt nghi ngờ, mơ hồ nhìn về phía đôi mắt xinh đẹp kia, trên môi nặn ra một nụ cười giả dối, Mộ Phi Sắt khẽ nói: “Yên Minh, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”

"Được!" Âm thanh của băng sơn thị vệ so với lúc trước dường như đã trở nên nhu hòa đi rất nhiều, hắn cẩn thận điều chỉnh tư thế cho thích hợp để nàng nằm trong ngực hắn được thoải mái hơn một chút.

Tiểu Hoàng Điểu chớp chớp đôi mắt đen ti hí, nhìn Mộ Phi Sắt đang rơi vào tình trạng mê man, vội vàng vọt tới trước mặt Hàn Giao vẫn còn chưa có phục lại hồi tinh thần, gầm thét loạn xạ. Bạch Lộc cũng vứt cho Hàn Giao một ánh mắt lạnh lùng, sau đó chậm rãi đi đến đứng ngay phía trước người Yến Minh, bày ra tư thế bảo hộ hai người đằng sau.

Những dây đen chằng chịt trên cơ thể Hàn Giao đã không còn, làm cho toàn thân nó lại khôi phục lại màu trắng sạch sẽ giống như trước kia, mơ hồ còn có thể thấy được ngân quang mờ nhạt xung quanh. Hàn Giao ngẩng cao cái đầu cực lớn, thoải mái thét dài một tiếng.

Yến Minh khẽ nhíu mày, cao giọng quát: "Yên lặng. "

Không biết là do sự uy hiếp của một Hồn Sư, hay là trong lòng nó đang rất cảm kích Mộ Phi Sắt, cho nên ngay lập tức Hàn Giao liền im lặng, nó từ từ chậm rãi trở xuống nước, thích ý lắc lắc cái đuôi, trừng mắt nhìn Tiểu Hoàng Điểm vẫn đang quăng cho mình một ánh mắt khinh thường.

Nghe thấy Chiêm Chiếp vẫn còn đang làm ồn, băng sơn thị vệ thấp giọng nói Chiêm Chiếp im lặng, đừng quấy rầy nàng nghỉ ngơi. Tiểu hoàng điểu chỉ đành oán hận liếc nhìn Hàn Giao một cái, sau đó ngoan ngoãn bay trở về yên vị trên đầu Thủy Lăng, một chim một hươu vẫn cứ trừng mắt nhìn Hàn Giao vẫn đang yên tĩnh như cừu địch, cảnh tượng này nếu Mộ Phi Sắt mà chứng kiến được khẳng định sẽ cảm thấy rất buồn cười.

Hiện giờ tâm tư Yến Minh đều bị thiếu nữ đang mê man trong ngực mình hấp dẫn, có chút mất tự nhiên rụt rụt cánh tay của mình. Cẩn thận đem nàng an vị trên đùi mình, âm thầm vận khởi hồn nguyên lực, làm ấm áp không khí đang rét lạnh bốn phía.

Đây là lần thứ hai nàng ngủ ở trước mặt hắn, khuôn mặt bình thản, đôi lông mày thanh tú ngẫu nhiên nhíu lại, khí thế sắc bén hằng ngày đã không còn, chỉ còn lại nét mềm mại như một con mèo nhỏ. Trong lòng Yến Minh bỗng cảm thấy có một tình cảm ấm áp vô hạn đang ngày càng lớn lên, mà tình cảm này chỉ thuộc về nàng.

So với thời điểm hắn mới gặp nàng thì nàng đã dễ nhìn hơn nhiều, tuy đến nơi Thần Khí Chi Địa lụi bại này, nhưng tựa hồ nơi đây lại đem dung mạo của nàng tẩm bổ ngày càng mỹ hảo. Cặp lông mày của nàng đã dần thay đổi trở nên tao nhã hơn, lại làm cho hắn xuất hiện cảm giác mình đã tìm được người giống bản thân mình. Ngón tay thon dài của Yến Minh khẽ xẹt qua khuôn mặt của mình, có lẽ... là hắn đa tâm đi.

Nhờ vào băng sơn thị vệ chiếu cố săn sóc mà Mộ Phi Sắt đã ngủ được một giấc ngon. Trước khi nàng lâm vào hôn mê đã điều động Hồn Nguyên Lực cùng Hồng quang để khôi phục lại thân thể do di chứng sau khi sử dụng năng lực chữa trị, cho nên rất nhanh nàng đã khôi phục hoàn toàn. Ngoại trừ lâm vào hôn mê một khoảng thời gian ngắn, thì những thứ khác đều không đáng lo ngại.

Khi Mộ Phi Sắt vừa mở mắt ra liền trầm mê vào một đôi mắt thâm thúy như hồ nước sâu, nhìn kỹ bên trong, nàng mới phát hiện màu mắt của Yến Minh có pha lẫn chút đỏ thẫm khó phân biệt, không biết là do hồn nguyên lực, hay vốn đã là như thế.

Đôi mắt Yến Minh rất đẹp, đây là chuyện Mộ Phi Sắt đã sớm biết, nhưng khi tiếp xúc gần như vậy, lại làm cho nàng nhìn ra chút ý vị sâu xa. Đột nhiên phát hiện ra mình đang nằm ở trong lòng ngực của hắn, Mộ Phi Sắt có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, chậm rãi đứng dậy.

Thấy băng sơn thị vệ vẫn còn ngồi ở trên mặt đất, Mộ Phi Sắt nghĩ rằng nhất định là do nguyên cả đêm hắn đã phải giữ nguyên một tư thế, làm nàng ít nhiều cũng cảm thấy áy náy, cho nên ngồi xổm xuống, đưa bàn tay ra, làm vài động tác nhu hòa thay hắn khai thông khí huyết, lại khẽ nói một câu: “Ngươi vất vả rồi!”

Trên mặt Yến Minh nổi lên một chút xấu hổ. Bàn tay chủ tử nhỏ bé, trắng nõn, mảnh khảnh cứ như vậy gõ trên kinh mạch trên đùi của hắn, giống như ôn nhu phảng phất khẽ đụng vào lòng hắn, khiến cho tim hắn đang thong thả trong lồng ngực bỗng nhiên nhảy nhanh mấy nhịp.

Ngược lại Mộ Phi Sắt cũng không có nghĩ nhiều, một bên gõ nhẹ lên đùi rắn chắc của Yến Minh, một bên nhìn xung quanh tìm Hàn Giao. Bắt gặp một đôi mắt băng lam như lồng đèn đang nịnh nọt nhìn nàng, làm cho Mộ Phi Sắt bất giác bật cười, coi như nó còn có chút lương tâm, không có nhân cơ hội này mà bỏ chạy.

Nắng sớm chiếu xuống mặt sông làm cho bốn phía có chút u nhã yên tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra đây là một dòng sông có độc làm mọi người ở lãnh địa nghe đến đều biến sắc. Nước chảy là từ trong khe núi Ác Ma chảy ra, nhìn nơi nước chảy ra kia, mộ phi sắt như có suy nghĩ, lại đem ánh mắt hướng về phía mặt nước sông yên tĩnh như nước hồ, thậm chí ngẫu nhiên còn có vài con cá nhảy lên khỏi mặt nước, làm cho người ta nhịn không được cảm thấy trong bụng trống trơn.

Vừa nghĩ đến đây, nàng liền cảm thấy có chút đói. Mộ Phi Sắt vừa định nói đến vấn đề này, thì Yến Minh mang theo khuôn mặt có chút ửng đỏ đứng dậy, nói với nàng rằng hắn đi tìm cái gì để ăn, rồi đã nhanh chóng rời đi.

Nàng còn không có ngại, nhưng dường như da mặt của vị thị vệ băng sơn này còn mỏng hơn so với nữ nhi đi. Âm thầm cười trong lòng, Mộ Phi Sắt vẫn thảnh thơi cùng hai tiểu gia hỏa thân mật một hồi, sau đó thong thả ung dung, chậm rãi đi lại bờ sông, nhẹ hỏi : "Cảm giác như thế nào?"

Hàn Giao gật đầu liên tục, làm vô số bọt nước tung tóe lên, thấy vậy thiếu nữ khẽ cười, "Trong nước sông có độc, là do ngươi làm, đúng không?"

Hàn Giao gật đầu, nàng hỏi tiếp: "Là bởi vì những ký sinh trùng ở sâu bên trong cơ thể ngươi?"

Lại gật đầu một hồi, người bên ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ rằng Mộ Phi Sắt giống như đang độc thoại một mình, chỉ thấy nàng vẫn tiếp tục hỏi: "Hôm nay ngươi đã khỏe, độc trong nước sông cũng đã hết, ngươi có thể khống chế hồn nguyên châu của ngươi thu lại hàn ý, để cho nước sông lại biến trở về như cũ, đúng không?"

Hàn Giao chần chờ trong chốc lát, thận trọng gật đầu. Mộ Phi Sắt đã lấy được trả lời nên cực kỳ thỏa mãn, chứng kiến nước sông khi chảy xuôi qua thân thể Hàn Giao không biến thành màu đen, trong nội tâm âm thầm vui mừng, cuối cùng thì nàng cũng không có uổng phí công phu a.

Trong khi Mộ Phi Sắt còn đang suy nghĩ xem hiện tại mình có nên lên đường tiến đến chỗ đập chỗ nước hay không, thì đột nhiên cái miệng khổng lồ của Hàn Giao mở ra, bất ngờ phun ra một viên hạt châu nước màu lam sáng long lanh, xung quanh còn tản ra hàn ý, bay đến trước mặt Mộ Phi Sắt.

Mộ Phi Sắt kinh ngạc không thôi, mắt thấy không khí xung quanh lập tức biến thành băng thiên tuyết địa, liền sững sờ hỏi: "Giao Nhi, đây là cái gì?"

"Chủ tử, nó muốn trở thành huyễn thú của người, nên nó cố ý dâng lên Hồn Nguyên Châu của nó." Chẳng biết từ lúc nào Yến Minh đã đứng bên người nàng, trầm ổn thay thiếu nữ giải đáp nghi vấn, bất động thanh sắc đem Hồn Nguyên Lực truyền đến lên bên người nàng, ổn định nhiệt độ không khí quanh thân nàng.

"Hiện tại ta mới chỉ là Nhất linh Hồn sư, chỉ sợ không thể tiếp nhận." Mộ Phi Sắt có chút tiếc nuối, dù sao nếu như có thể thu Hàn Giao có sức mạnh phi thường làm huyễn thú chính là một chuyện vô cùng tốt. Nhưng nàng là thuộc tính hỏa, còn Hàn Giao lại là một huyễn thú hệ thủy, làm sao có thể khế ước được, huống hồ, nàng căn bản không thể thừa nhận sức lực hồn nguyên châu do huyễn thú khế ước mang lại.

Cả người Chiêm chiếp bị đông cứng, khiến cho bộ lông vũ khẽ run rẩy, vừa nghe thấy lời của Yến Minh, vội vàng bay đến trước mặt Mộ Phi Sắt, không ngừng phát ra thanh âm, như là đang làm nũng, hoặc là đang có ý ngăn cản nàng. Mộ Phi Sắt dùng chóp mũi khẽ cọ xát cái đầu nhỏ của Chiêm Chiếp, cười cười nói: "Hàn giao, đa tạ ý tốt của ngươi. Nhưng tạm thời ta không thể khế ước huyễn thú, mà ngươi được tự do tự tại không phải rất tốt sao?"

Hàn Giao nghiêng đầu sang một bên, vẻ mặt khó hiểu. Cùng một động tác, Chiêm Chiếp làm ra lại khiến người khác cảm thấy thật đáng yêu, nhưng tại sao khi đến phiên nó làm lại chẳng ra cái gì cả. Tuy Mộ Phi Sắt nói vậy nhưng Hàn Giao vẫn kiên trì không chịu thu hồi hồn nguyên châu, làm cho nàng nhất thời cảm thấy khó xử.

Thấy vậy, Yến Minh vẫn đứng bên cạnh nàng bên cạnh thấp giọng nói: "Chủ tử có thể thu Hàn Giao làm huyết nô, như vậy sẽ không bị thương, lại có thể thành toàn nguyện vọng của nó."

Mộ Phi Sắt khẽ giật mình, nàng có nghe nói qua huyết nô. Khác với huyễn thú có thể cùng chủ nhân cộng hưởng sinh mệnh, mặc dù huyết nô sẽ không làm bị thương mệnh chủ nhân nửa phần, hơn nữa chỉ có thể liên tục cống hiến lực lượng của mình không ngừng, nhưng lại không thể cùng chủ nhân chia sẻ thành quả tu luyện.

Đây là loại khế ước không bình đẳng, Hàn Giao là một huyễn thú thông minh, liệu có thể đáp ứng? Thân thể Hàn giao ngâm trong nước sông bất an bơi qua bơi lại, đôi mắt như đèn lồng nhìn thiếu nữ biến đổi, như là hạ quyết tâm thét dài một tiếng "Ngao ——", rồi trịnh trọng hướng Mộ Phi Sắt gật đầu.

Cùng lúc đó, hồn nguyên châu của Hàn Giao vốn đang kịch liệt rung động, sau đó lại càng ngày càng biến nhỏ lại, đến khi chỉ nhỏ như đầu ngón tay liền rơi vào trong tay Mộ Phi Sắt. Tim Mộ Phi Sắt đập nhanh, nàng cũng biết Hồn Nguyên Châu không thể rời xa nguyên chủ quá lâu, khẽ dùng sức cắn ngón trỏ, những giọt máu đỏ tươi từ tay nàng thi nhau tí tách bao trùm lấy hạt châu màu thủy lam.

Trên đỉnh đầu Mộ Phi Sắt cùng Hàn Giao cùng xuất hiện quang mang màu hồng hòa lẫn màu lam, giống như một cái đồ án, bên trong còn hiện lên thuộc tính Hỏa Viêm Lan của Mộ Phi Sắt. Sau khi Hàn Giao khẽ ngâm một tiếng dài, thì hai cái đồ án chui vào trong đỉnh đầu của nàng và Hàn Giao, bên trong Hồn Nguyên Châu của nàng có thêm một trận đồ án nữa, mà trên trán Hàn Giao cũng có thêm một hoa đồ hình Hỏa Viêm Lan.

"Kỳ Sương tham kiến chủ nhân." Mộ giọng nói nam trầm thấp từ trong đáy lòng Mộ Phi Sắt vang lên, làm nàng cả kinh, mà Hồn Nguyên Châu đang ở trong tay nàng cũng nhanh chóng bay vào trong miệng Hàn Giao, hai con mắt Băng Lam như đèn lồng vui vẻ dừng lại trên người tân chủ nhân của mình.

"Ngươi có thể nói?" Mộ phi sắt không có mở miệng, trong lòng đặt câu hỏi, thoáng qua chiếm được câu trả lời thuyết phục.

"Vâng, chủ nhân. Trước kia Kỳ Sương có gì mạo phạm, thỉnh chủ nhân thứ tội." Hàn Giao ngược lại rất biết lễ độ, làm cho Mộ Phi Sắt thoáng ngạc nhiên.

"Không sao. Kỳ Sương, nước ở Linh Tùng giang đã có thể dùng để uống, sau này ngươi cứ ở đây tu luyện, cũng đừng để hàn khí nhiễm vào nước sông. "

"Chủ nhân, nước sông vẫn chưa thể sử dụng được."

Cái gì? Mộ Phi Sắt không ngờ vẫn thất bại, nhất thời khó nén được thất vọng trong lòng, liền mở miệng hỏi: "Vì sao?"

Hàn Giao chớp chớp mắt lồng đèn, ấm giọng đáp : “Tuy ở ngọn nguồn không có những ký sinh trùng đã làm hại nô, nhưng đi xuống dưới cách hai mươi dặm, những ký sinh trùng kia vẫn xuất hiện. Ngày xưa chúng nó ký sinh trong cơ thể của nô, tiết ra kịch độc. Hiện tại cho dù không còn ký sinh trên người nô, nhưng nếu tìm được một thân thể khác, chúng nó vẫn có thể gây nguy hại cho nguồn nước."

Vừa nghe lời này, Mộ Phi Sắt lập tức cùng Yến Minh và hai cái tiểu gia hỏa, nhanh chóng đi xuống bờ sông cách thượng nguồn hai mươi dặm.

Nơi đây có một cái thác nhỏ thẳng đứng, nước sông thi nhau chảy xiết xuống dưới. Vì để ngừa Kỳ Sương không phải trở thành ký chủ lần nữa, nên Mộ Phi Sắt để bên trên sườn núi nơi thượng lưu, còn chính mình đến cẩn thận quan sát nước sông là không giống với trên thượng nguồn ở nơi đây.

Tránh được đoạn sông chảy xiết do nước trên thác nhỏ chảy xuống, đi đến khúc sông khá yên tĩnh, Mộ Phi Sắt không khỏi hít sâu một hơi, trước mắt nàng đây là cái quái gì a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.