Bởi vì nước sông đã trở nên trong suốt hơn trước rất nhiều, cho nên khi nhìn thấy những con sâu giống như những sợi dây dài màu đen lúc nhúc trên mặt sông mới càng làm người ta giật mình.
Mộ Phi Sắt tinh tế hồi tưởng lại những hiểu biết của nàng về các loài sinh vật trên Huyễn Hồn đại lục, nhưng nàng hoàn toàn không tìm được tư liệu gì về loài sâu đáng ghê tởm này. Mộ Phi Sắt nghiêng đầu hỏi Yến Minh, cũng chỉ nhận được cái lắc đầu của hắn, điều này làm cho nàng ngày càng lo lắng.
“Kỳ Sương, đây là loại sâu gì? Có loại động thực vật nào là khắc tinh của nó không?” Mộ Phi Sắt cố gắng kìm nén lại bất an trong lòng, trầm giọng hỏi dưới đáy lòng.
“Chủ nhân, nô cũng không biết. Bất quá loài sâu này không sợ hàn băng, mà chỉ có thể sống cách mặt nước trong vòng ba thước. Tự bản thân của nó có thể tiết ra một loại chất lỏng không có mùi vị, một khi nó gặp được sinh vật có thể ký sinh lên đó, thì sẽ tiết ra kịch độc thông qua thân thể của vật chủ. Bởi vì công lực của nô tương đối thâm hậu, cho nên mới có thể miễn cưỡng chống đỡ đến nay. Mà thê tử của nô, đã bị chúng nó hại chết cách đây năm mươi năm.”
Kỳ Sương chìm đắm trong quá khứ bi thương, từng câu kể lại mọi chuyện cho Mộ Phi Sắt, làm cho nàng cảm thán một hồi, nguyên lai trước kia ở đây có một cặp Hàn Giao a... Mộ Phi Sắt im lặng một hồi, ôn nhu trấn an Kỳ Sương: “Chuyện cũ cũng đã qua, Kỳ Sương, ngươi hãy cố nén bi thương.”
“Tạ ơn chủ nhân đã quan tâm. Nô cho rằng loài sâu này sợ lửa, thỉnh xin chủ nhân thử một lần.” Hàn Giao phấn chấn lại tinh thần của mình, nhanh chóng thay Mộ Phi Sắt nên ra chủ ý.
Nghe vậy con ngươi của Mộ Phi Sắt lập tức lóe sáng, trong lòng bàn tay ngay lập xuất hiện một đoàn lửa đỏ, trực tiếp đánh tới chỗ đám sâu bò lổm ngổm dày đặc nhất trên mặt sông. Bởi vì uy lực không quá lớn, cho nên ngọn lửa rất nhanh đã bị dập tắt, nhưng cũng không khó nhìn thấy có một vài con sâu bị lửa nện trúng cuộn mình giãy giụa vài cái, sau đó liền hóa thành một bãi nước đen mà chết.
Thấy hiệu quả, hai tay Mộ Phi Sắt liền xuất hiện vô số ngọn lửa, thi nhau ném xuống mặt sông, ngay lập tức những nơi ngọn lửa rơi xuống đều trở thành một mảnh thanh tịnh.
Còn không đợi cho Mộ Phi Sắt hoan hô, thì ở những vùng khác không bị hỏa diễm của nàng bắn trúng, đám sâu còn sống lại phân thành vô số phân thân, chỉ trong chớp mắt đã lấp đầy những nơi còn trống. Chứng kiến được cảnh tưởng này, Mộ Phi Sắt ngẩn ngơ một hồi, thiếu chút nữa chửi ầm lên... đây là cái quỷ gì a???
Yến Minh thấy sắc mặt nàng lúc trắng lúc xanh, mà lúc nãy hắn cũng đã chứng kiến hết thảy, nên trầm ổn xin chỉ thị của nàng để hắn ra tay, nhưng lại bị nàng trầm giọng cự tuyệt: “Loài sâu này có điểm cổ quái, huống hồ bề mặt sông quá rộng lớn, chúng ta không có khả năm đem bọn chúng đuổi tận giết tuyệt. Yến Minh, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác thôi.”
Băng sơn thị vệ yên lặng, lùi xuống đứng phía sau lưng nàng. Mộ Phi Sắt lạnh lùng nhìn sang nơi nước sông phía bên trên tạm thời không bị nhiễm độc, yên lặng hỏi trong lòng: “Kỳ Sương, ngươi còn biện pháp nào để bảo vệ không cho nhân loại phía bên kia bờ kia, vượt sông sang bên đây không?”
“Chủ nhân, lúc trước là do nô quá chủ quan cho nên mới trúng kế, hiện tại nô chỉ cần lặn ở dưới đáy sông, khi nổi lên mặt nước chỉ cần duy trì hồn nguyên lực bao quanh thân thì sẽ không bị bọn chúng ký chủ nữa. Nếu như nô phát hiện không phải người của chủ nhân, thì sẽ thay mặt người đuổi bọn họ đi.” Hàn Giao cũng là một huyễn thú thông minh, khi nghe nàng hỏi như vậy, liền nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết triệt để cho nàng.
Mộ Phi Sắt khẽ gật đầu, dặn dò Kỳ Sương không cần làm những chuyện quá nguy hiểm, sau đó mang theo sự tiếc nuối khó tả trở về Cực Nhạc thành.
Thấy nàng bình an trở về, nhưng trên xiêm y lại dính một chút bẩn, mắt Vân Nhược Lan xẹt qua tia sáng kì dị, bất động thanh sắc thay nàng kiểm tra thân thể. Khi phát hiện hồn nguyên lực của nàng bị hao tổn quá nhiều, lại làm cho hắn âm thầm đau lòng.
Mộ Phi Sắt tùy ý để Vân Nhược Lan dùng hồn nguyên lực tẩm bổ cho thân thể mệt mỏi của mình, trong lòng nàng hiện vẫn đang suy nghĩ biện pháp làm thế nào để đem nguy hại về nguồn nước kia diệt trừ, trong lúc đó lại bất giác cau mày trầm tư. Vân Nhược Lan thấy thế, giơ tay vuốt nhẹ lên mi tâm của nàng, híp mắt cười nói: “Phi Nhi lại đang buồn phiền chuyện gì sao?”
Mộ Phi Sắt bị hành động đột ngột quá mức thân thiết của sư phụ gà mờ làm cho cả kinh, nên khẽ nghiêng thân mình về phía sau. Nàng cũng không giấu giếm Vân Nhược Lan chuyện gì, đem mọi chuyện kể lại cho hắn biết.
Bởi vì sau khi ký kết khế ước với Kỳ Sương, nàng mới biết tâm ý của chủ nhân và huyễn thú có thể câu thông với nhau, cho nên cũng không khó đoán những cử động của nàng rơi vào mắt Bạch Lộc, thì sớm muộn gì Vân Nhược Lan cũng sẽ biết chuyện Hồng Quang đang ở trong tay nàng. Nếu như từ đầu hắn tiếp cận nàng chỉ vì đánh chủ ý lên Hồng Quang, thì điều nàng cần làm bây giờ là chờ hành động tiếp theo của hắn.
Mộ Phi Sắt tường thuật lại mọi chuyện cặn kẽ, Vân Nhược Lan cũng chăm chỉ lắng nghe. Khi nghe đến chỗ loài sâu kỳ lạ này có thể tự phân thân ra, thì đây đúng là lần đầu tiên hắn nghe thấy. Mặt sông của Linh Tùng giang bao la rộng lớn, nếu không suy nghĩ ra đối sách vẹn toàn, thì vấn đề kênh mương cũng không thể tu sửa được. Kể từ đó, chuyện cung cấp nguồn nước cho lãnh địa sẽ thập phần khó khăn.
Thầy trò hai người suy tư về tất cả các khả năng có thể xảy ra, từ lúc giữa trưa cho đến khi ánh trăng đã lên cao, nhưng vẫn không thể đưa ra một phương án giải quyết hữu hiệu nào. Nhưng vì Mộ Phi Sắt sử dụng năng lực chữa trị quá độ, hiện tại di chứng lại đang lặng lẽ phát tác, cho nên tinh thần nàng vô cùng mệt mỏi, đành nghiêng đầu chống lên tay, nằm nghiêng xem qua những ghi chép về các loại động thực vật kỳ lạ có trên Huyễn Hồn đại lục.
Vân Nhược Lan cũng ngồi xếp bằng trong một góc giường, hai mắt khẽ híp. Trong tay hắn là một khối Hồn Thạch, quang mang xanh lam vờn quanh, nhìn hình dáng thì có thể được xem là một trong những bí ẩn của Huyễn Hồn đại lục.
Mộ Phi Sắt xem sách được một lúc, ánh mắt lơ đãng đảo qua bóng dáng đang ngồi ngay ngắn trên giường của mình, trong đầu nàng lại nổi lên vô số ý niệm. Có một cảm giác xa lạ nảy sinh giữa bọn họ, vừa khó hiểu vừa kỳ quặc. Có lẽ là nàng quá nhạy cảm, nhưng nàng cảm giác được từ sau khi nàng rơi xuống Linh Tùng giang, trong mắt Vân Nhược Lan như có như không cảm xúc kỳ lạ khi nhìn nàng, có phải là lần nàng hôn mê đó đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết hay không?
Mộ Phi Sắt nghĩ mãi nhưng vẫn không rõ, nhưng cũng không nguyện mở miệng hỏi Vân Nhược Lan. Nàng khẽ than nhẹ, thu hồi ánh mắt của mình, đem tia rung động nhợt nhạt giấu sâu trong nội tâm. Thời điểm hiện tại cũng không phải lúc nàng có thể phân tâm như vậy a...
***
Không biết Thiên Địa hội đang thay đổi sách lược chờ thời cơ, hay là tin tức Vô Sát tiến vào Thần Khí Chi Địa làm bọn họ khiếp sợ. Sau khi Tần Huyên rời khỏi, Cực Nhạc thành cũng không tiếp đón thêm bất kỳ người nào khác. Điều này làm cho Mộ Phi Sắt vừa chuyên tâm điều dưỡng thân thể, vừa chú ý hướng đi của những nơi gần Thần Khí Chi Địa.
Chướng khí ở Linh Tùng giang đã tiêu tan, điều này hẳn là Linh quốc cũng đã phát giác được. Tuy nàng không muốn, nhưng thân là thần tử, lại đang nắm giữ an nguy biên giới của đất nước, hay là nàng viết một phong thư cho Khang Đế nói về tình hình ở đây? Còn về vấn đề này phải giải quyết như thế nào, thì lại chính là chuyện của Lão hoàng đế a!
Thấy tiểu thư nhà mình ngày càng ăn ít hơn so với hồi trước, Phú Quý âm thầm lo lắng, vội vàng sang lãnh giáo vị Vân Quân, xem xem món đồ ăn nào có thể khiến cho tiểu thư ăn ngon miệng một chút.
Vân Nhược Lan cũng vô cùng nhiệt tình trao đổi với Phú Quý, trong lúc vô tình, hai người lại nói đến vấn đề nguồn nước còn chưa được giải quyết, làm cho Phú Quý khẽ cảm thán một câu: “Một con sông tốt như vậy, lại không thể dùng được, thật là quá đáng tiếc. Mà Linh Tùng giang này cũng thật là, rõ ràng là những địa phương khác không có vấn đề, tại sao khi đến chỗ chúng ta lại như vậy? Đúng là đang khi dễ người a!”
Nghe vậy, bỗng dưng hai con ngươi Vân Nhược Lan sáng lên, linh quang hiện ra, khẽ vỗ lên đầu vai của Phú Quý, lại còn khen hắn thông minh, sau đó nhanh chóng rời đi, chỉ còn để lại vị đầu bếp thật thà với một cái đầu đầu sương mù, vẻ mặt mờ mịt.
Vân Nhược Lan đi đến chỗ chăn nuôi gia súc thì tìm được Mộ Phi Sắt đang tập thổi sáo, lúc đó nàng cũng vừa thổi xong một tiểu khúc, còn đang quan sát phản ứng của đàn lợn con. Thấy Vân Nhược Lan đi đến, Mộ Phi Sắt khẽ mỉm cười, hỏi: “Gần đây ta thổi sáo có tiến bộ hay không?”
“Ừ, con có tiến bộ không nhỏ. Phi Nhi, những địa phương sau khi Linh Tùng giang chảy qua Thần Khí Chia Địa tại sao vẫn có thể sử dụng được, con có biết vì sao không?” Vân Nhược Lan khẽ cười đáp, lại đợi cho nàng có thể hiểu ra mọi chuyện.
Mộ Phi Sắt thầm nghĩ trong chốc lát, sau đó hai tròng mắt lóa lên, mừng rỡ nói: “Đó là do có vật có thể khắc chế được loài sâu này!”
“Đúng vậy. Xem ra, chúng ta lại phải đi ra ngoài tìm hiểu một chuyến.” Vân Nhược Lan khẽ cười, rất thỏa mãn với sự nhạy bén của nàng.
Mộ Phi Sắt lưu loát dặn dò mọi người vài câu, sau đó cùng Vân Nhược Lan bước nhanh về Cực Nhạc phủ, bắt đầu chuẩn bị hành lý đi ra ngoài.
Vân Nhược Lan có kiến thức rộng rãi, lần này đi ra ngoài, hắn chính là lựa chọn tốt nhất, nhưng trong thành không có người trông nom cũng không được... Mộ Phi Sắt có chút khó xử nhìn Yến Minh đang buồn bực, vẫn không hề lên tiếng, cuối cùng nàng đành nhẹ giọng nói: “Yến Minh, có Vân Nhược Lan đi theo ta, ngươi vẫn không yên tâm sao?”
“Xin tuân theo an bài của chủ tử.” Băng sơn thị vệ cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt, làm cho Mộ Phi Sắt không biết nói gì.
Vân nhược Lan cũng mỉm cười, tiến lên vỗ vỗ lên vai Yến Minh: “Yên tâm, ta sẽ chiếu cố Phi Nhi thật tốt.”
“Vậy làm phiền Vân quân rồi!”
Đối với Vân Nhược Lan, thái độ của Yến Minh vẫn rất cung kính. Tuy hắn biết nàng đối với Vân Nhược Lan vẫn còn rất nhiều nghi ngờ, nhưng lại vẫn rất tín nhiệm người này, cho nên hắn cũng đành đem cả một bụng đầy nghi vấn để ở trong lòng.
Sắp xế hành trình xong xuôi, hai sư đồ mạnh mẽ ra roi thúc ngựa mà đi. Lĩnh chủ đại nhân thường xuyên không có trong phủ, mọi người trong lãnh địa đều biết nàng đang phải bôn ba khắp nơi để sinh nhai, cho nên thái độ đối với nàng lại càng thêm kính thêm yêu. Khi mọi người tán gẫu với nhau vài câu, cũng không khó phát hiện ai ai cũng đang rất trông chờ vào ngày mai tươi sáng mà Tiểu lĩnh chủ đại nhân mang lại cho bọn họ.
Nhan Lão và Hách Chi Thư cẩn thận tỉ mỉ thực hiện lời dặn dò của Lĩnh chủ đại nhân, trong lòng hai người cũng sâu sắc cảm giác được, mặc dù tuổi của nàng còn nhỏ nhưng đã phải gánh vác quá nhiều chuyện trên lưng, do vậy đối với những chuyện bọn họ có thể làm được, thì lại càng tận tâm làm việc.
Những điều này đều rơi vào trong mắt của đám người Vô Sát được lưu lại để bảo vệ Cực Nhạc thành, tin tức cũng nhanh chóng được truyền đến tai người hữu tâm.
Yến Minh híp mắt nhìn tiểu ảnh vụt qua trên bầu trời, quả nhiên điều này không thoát khỏi dự đoán của tiểu thư. Nàng đã không muốn làm ra bất cứ hành động nào, thì hắn cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi động tĩnh của bọn họ mà thôi. Từ giờ Vô Sát muốn lấy được bất cứ lợi ích gì từ Thần Khí Chi Địa, chỉ sợ là khó như lên trời a...
Mộ Phi Sắt cũng đã từng có kinh nghiệm cưỡi ngựa, cộng thêm một chút uy lực của Hồng Quang, cho nên con ngựa nàng cưỡi vô cùng nhu thuận. Mà thần kinh vận động của nàng từ trước đến nay cũng không tệ, vì vậy rất nhanh đã có thể đuổi kịp Vân Nhược Lan.
Chiêm Chiếp cùng Thủy Lăng vẫn không tiện xuất hiện trước mặt những người bình thường, cho nên nàng để hai tiểu gia hỏa ở lại với Yến Minh, cũng có thể hỗ trợ cho hắn được phần nào. Bên cạnh không có tiểu hoàng điểu líu ríu bên tai, điều này cũng làm cho Mộ Phi Sắt cảm thấy vắng vẻ trống trải. Có lẽ, là nàng đã thật sự thích tiểu hoàng điểu hay làm nũng với nàng a...
Bàn tay đang cầm dây cương khẽ xiết chặt lại, trong lòng Mộ Phi Sắt thầm hạ quyết tâm, nhất định lần này phải giải quyết xong vấn đề về nguồn nước, sau đó tranh thủ thời gian tu luyện. Nàng cũng đã từng ước định với Vân Nhược Lan, sau khi nàng trở thành tứ linh Hồn sư, nàng cũng không cần che dấu thực lực của mình. Đến lúc đó, nàng cũng không cần mượn thế lực của Vô Sát đến đảm bảo an toàn cho Lãnh địa nữa.
Trong đầu Mộ Phi Sắt suy nghĩ không ngừng, tốc độ cũng không vì thế mà chậm lại. Hai người bọn họ muốn đi đến một nơi xa hơn Tề Nhiễm thành một chút, một nơi luôn tràn ngập hoa tươi, cũng chính là nơi đẹp nhất Khang Quốc – Hoa thành, mà tên cũng vừa vặn nói rõ điểm này.
Vùng ven sông hướng bắc, trải qua một ngày vội vã, cách hai người không xa mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy xối xả, Vân nhược Lan nghiêng đầu hỏi: “Phi Nhi, phía trước chính là cửa sông Linh Tùng giang chảy vào Hoa thành, chúng ta hãy đi xem một chút.”
“Cũng tốt.” Mộ Phi Sắt xoay người nhảy xuống ngựa, chậm rãi dẫn ngựa đi xuôi theo bờ sông. Nơi giao nhau giữa lãnh địa của nàng với Hoa thành là một thác nước nổi danh, cũng rất xảo diệu đem Thần Khí Chi Địa và Hoa thành phân ra rõ rệt.
Mộ Phi Sắt vẫn một mực chú ý đến nước sông đen tuyền bên dưới, tuy nước chảy ngày càng siết, nhưng nếu dụng tâm, thì vẫn không khó nhìn ra có không ít loài sâu kia đang tồn tại trong đó. Dưới dáy mắt Mộ Phi Sắt trở nên lạnh lẽo, những con sâu chết tiệt này chính là đầu têu làm cho con dân của nàng phải chịu khổ a...
Khi đi đến vách núi, nước sông chảy thẳng xuống dưới, Mộ Phi Sắt cẩn thận nhìn thoáng qua, thác nước này cũng cao khoảng hơn mười mét. Nhìn phía dưới hiện lên những bọt trắng, nhưng Mộ Phi Sắt lại càng lưu ý những cảnh vật phía xa kia.
Ở phía dưới cách đó không xa nơi thác nước đổ xuống, là một loại thực vật có hoa màu đỏ như hỏa, làm chói mắt cả một mảnh sông, giống như một mảnh vải lụa vô cùng tinh xảo do trời đất dệt lên, tỉ mỉ bao phủ khắp mặt sông.
“Vân Nhược Lan, chúng ta đi xuống dưới xem một chút.”
Mộ Phi sắt đang muốn dắt ngựa tìm đường đi xuống, thì đã thấy Vân Nhược Lan mang theo vẻ mặt tươi cười tiến đến cầm lấy dây cương trong tay nàng, đem hai con ngựa buộc vào một gốc cây. Còn không đợi Mộ Phi Sắt hoàn hồn, thì cánh tay của hắn đã nhẹ nhàng vòng qua eo nàng.
“Phi Nhi, nắm chặt a...”