"Vị gia này, van cầu ngài cứu con trai của ta đi. Nó sốt cao ba ngày,
đến bây giờ còn chưa giảm sốt, ta sợ. . . . . . ta sợ còn sốt như vậy
nữa, đứa bé sẽ. . . . . ." Mặt phụ nhân trung niên đầy nước mắt, trên
mặt tràn đầy van xin.
Nhưng nếu bà ta cầu là một người khác, người nọ ít nhất cũng sẽ có chút
biểu cảm, mà từ đầu đến cuối, An Hoằng Hàn vẫn không có bất kỳ cảm xúc
gọi là đồng tình nào.
"Ta không biết xem bệnh." Ngụ ý, hắn cũng không phải đại phu, không cứu được đứa bé.
Nhưng mà phụ nhân trung niên nghe được những lời này, lại là một tầng ý
tứ khác. Không phải hắn không muốn giúp, mà là hắn không giúp được.
Phụ nhân trung niên lau lau nước mắt, khấu đầu hai cái với An Hoằng Hàn, "Vị gia này, ngài giúp ta mời một vị đại phu được không? Chúng ta đến
đỉnh núi này vài ngày rồi, ta sợ nhi tử không chờ được, van cầu ngài,
van cầu ngài."
Lại dập đầu hai cái, không bao lâu, cái trán phụ nhân trung niên đã đỏ một mảnh.
An Hoằng Hàn là người có suy nghĩ lạnh lùng, ánh mắt nhìn phụ nhân trung niên vẫn không thay đổi.
Ngược lại con chồn nhỏ trong ngực hắn không nhìn nổi nữa, lay móng vuốt, kéo mạnh tay áo của hắn.
Mặc dù con chồn nhỏ không có mở miệng nói chuyện, An Hoằng Hàn lại có
thể hiểu ý của nàng là muốn hắn đồng ý. Từ trước đến giờ, con chồn này
luôn mềm lòng, hiện tại có người cầu hắn, hơn nữa tình huống lại thảm
như vậy, nàng không thể nào ngồi yên không ý đến.
"Người kia ở đâu?" An Hoằng Hàn giơ tay lên nhéo lỗ tai con chồn trong ngực, mềm nhũn, vô cùng thoải mái.
Phụ nhân trung niên giống như nhìn thấy cứu tinh, vui mừng mà khóc, "Ở
phía đỉnh núi đối diện, ta nghe nói này hôm nay đại phu đi vào trong
đó."
An Hoằng Hàn không tiếp tục dây dưa với phụ nhân trung niên, cất bước
liền đi xuống núi. Mặc dù hắn chưa nói đáp ứng, nhưng phụ nhân trung
niên biết hắn nhất định là đồng ý giúp đỡ rồi, hiếm khi có được người
tốt bụng như vậy, bà không ngừng nói cảm ơn với bóng lưng rời đi của An
Hoằng Hàn.
Nhưng bà không biết, người bà nên chân chính cảm tạ không phải An Hoằng Hàn, mà phải là con sủng vật ở trong ngực hắn.
Nếu không phải Tịch Tích Chi muốn xen vào chuyện bao đồng, An Hoằng Hàn
nói gì cũng sẽ không nhúng tay vào, bởi vì hắn trải qua quá nhiều sinh
tử. Đối với hắn, thêm một người chết cũng chỉ là chuyện râu ria thôi.
Hai ngọn núi có khoảng cách khoảng năm dặm, cũng không tính là quá xa.
Bất quá lên núi và xuống núi thì có chút vất vả.
Cũng may An Hoằng Hàn có võ công, sử dụng khinh công nên tốc độ này, người bình thường không thể so sánh được.
Chỉ tốn thời gian một nén nhang, An Hoằng Hàn đã ôm Tịch Tích Chi đến giữa sườn núi của ngọn núi đó.
Tình huống ở nơi này không khác với ngọn núi kia lắm, các nạn dân phân
tán xung quanh, tập trung thành từng nhóm. Chỉ là so sánh với nhau, mặc
dù sắc mặt của các nạn dân ở nơi này không tốt, nhưng không có phát sinh hiện tượng sốt ho khan.
An Hoằng Hàn nhìn quanh mấy lần, tùy tiện tìm một người hỏi thăm đại phu kia ở chỗ nào.
Có lẽ đám người này không biết tên quay lại lúc trước, nhưng mà đối với đại phu giúp người trị bệnh xung quanh trong mấy ngày nay
thì người người đều biết.
“Ngươi đến tìm Tịch đại phu sao?” Người nọ vừa nghe An Hoằng Hàn hỏi thăm, lập tức hỏi.
Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn nghe sự xưng hô này, đồng thời sửng sốt.
Họ Tịch!?
Tịch Tích Chi kích động quơ múa móng vuốt, không ngừng kêu chít chít.
“Ông ta đang ở nơi đó?” An Hoằng Hàn tiếp tục hỏi.
Bàn tay người nọ chỉ vào phương hướng xa xa kia nói: “Ở bên đó, may mà ngươi tới kịp, bằng không đợt lát nữa Tịch đại phu đi,
các ngươi lại không tìm được người.”
“Ông ta muốn đi?” An Hoằng Hàn nhíu nhíu mày.
“Chẳng lẽ ngươi không biết ư? Mấy ngọn núi này chỉ có Tịch
đại phu biết trị bệnh, ông ta gần như đều là mỗi ngày đổi một đỉnh núi, chạy chữa xem bệnh cho chúng ta.”
Không đợi người nọ nói tiếp xong, Tịch Tích Chi đã không dằn
lại được tính tình, nhảy xuống từ trong ngực An Hoằng Hàn.
Mấy dân chạy nạn nhìn thấy con chồn mũm mĩm như vậy, đều mơ
tưởng bắt được nó, sau đó ăn no nê. Mới vừa rồi lúc nó ở
trong ngực An Hoằng Hàn đã bị người đói khát theo dõi, nhưng
ngại vì nó ở trong lòng người khác, lại có binh lính nhìn,
bọn họ không dám cướp đoạt lộ liễu.
Vừa nhìn thấy con chồn kia chạy ra ngoài, mỗi một người đều giống như là sói đói nhào tới.
Nhưng đám người kia không đầy đủ dinh dưỡng thời gian dài, tay chân không linh hoạt như trước.
Mà tốc độ Tịch Tích Chi lại rất nhanh, thoải mái chạy qua từ
bên chân bọn họ, một đường chạy về phía Tịch đại phu.
An Hoằng Hàn ở phía sau nhìn, ánh mắt lạnh lẽo giống như sương lạnh.
Hắn cất bước từ từ theo sau, nhìn thấy đám người muốn bắt con chồn kia, nhấc chân đá một cước.
Võ công của hắn tuyệt không phải hời hợt, hắn đá qua một
cước, dễ dàng đá người đó ra xa hơn ba mét. Có mấy người quá
gầy, lúc đó liền không bò dậy nổi.
Mọi người nhìn thấy vẻ ngoan độc này liền rùng mình một cái, cũng không ai dám đánh chủ ý lên Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi chạy một đường, rất nhanh liền nhìn thấy phía trước có một nơi bị rất nhiều người bao quanh.
Tịch Tích Chi còn chưa có chạy đến đó, liền ngửi được một cỗ linh khí.
Đúng! Chính là cỗ linh khí này, là sư phụ!
Không có từ ngữ nào có thể hình dung tâm tình giờ khắc này
của Tịch Tích Chi, tròng mắt màu xanh thẳm của nàng lập tức
ươn ướt.
Lòng bàn chân nhanh như chớp chạy xuyên qua đám người đến bên cạnh người kia.
Ở giữa nơi đó có một ông lão tóc hoa râm, mặc y phục màu xám trắng, cả người nhìn qua vô cùng có tinh thần.
Tịch Tích Chi đưa móng vuốt ra, dùng sức lôi kéo ống quần ông, muốn thu hút sự chú ý của ông.
Sư phụ của Tịch Tích Chi tên là Tịch Chân,là người thân quen thuộc nhất trong đời này của Tịch Tích Chi.
Tịch Chân đang nắm tay của một lão phụ nhân, tựa hồ đang bắt
mạch cho người khác. Mà Tịch Tích Chi lại biết sư phụ của
nàng đâu biết bắt mạch chữa bệnh? Thật ra là đang dùng linh
lực trị liệu giúp đám người kia. Chỉ là giả làm bộ dáng cho
đám người dân chạy nạn nhìn mà thôi, tránh cho rước lấy hoài
nghi không đúng.
“Ai … Ai kéo quần của ta, sắp rớt rối!” Tịch Tân quay đầu ra sau lưng quát.
Ai biết vừa quay đầu, thế nhưng nhìn thấy một con chồn mập ra
sức xé rách ống quần của mình. Vật liệu mau quần của ông
cũng không phải rất bền chắc, đã bị Tịch Tích Chi kéo ra một
vết rách rồi. Mặt ông có vài nếp nhăn, lập tức mừng rỡ cười
lên, nhìn muốn có bao nhiêu gian trá thì có bấy nhiêu gian trá,
“A …. Tối nay có thể có thêm thức ăn rồi.”
Tịch Tích Chi cứng đờ toàn thân, tay dừng động tác.
Tức giận tới mức cắn răng, ăn …..ăn……ăn, lão ngoan đồng chỉ biết ăn!
Tịch Tích Chi giận dữ mắng ở trong lòng.
Hoàn toàn không nhớ tới nàng nhìn thấy thức ăn cũng nhấc chân
đi không được? Có sư phụ thế nào, tất cả phải có đệ tử thế
ấy.
Chít chít …… Sư phụ.
Tịch Tích Chi vẫn ôm ống quần của Tịch Chân không buông tay, có chút tư thế la lối om sòm ăn vạ.
Nhưng mà ở trong mặt Tịch Chân, đây chính là một món ăn ngon
đó! Nhìn bốn phía không ai tranh con chồn này, đưa tay liền bắt
nó vào trong ngực. Động tác của ông không có chút dịu dàng,
trực tiếp nắm được cổ Tịch Tích Chi, nhấc lên.
“Không tệ, còn rất mập, đủ để ta ăn một bữa.”
Không đợi chuỗi tiếng cười của Tịch Chân kết thúc, đột nhiên An Hoằng Hàn giơ tay lên liền đánh về phía Tịch Chân.
Một chiêu kia của An Hoằng Hàn có thể nói là vừa nhanh, ác,
chuẩn, trực tiếp chém về phía cổ tay Tịch Chân. Sau khi nuốt
Long Châu, cả người An Hoằng Hàn đều thay da đổi thịt, chiêu
thức võ học sử dụng càng thêm như cá gặp nước.
Tịch Chân cũng không phải là người bình thường, ông lại là một người đã phi thăng thành tiên! Rốt cuộc không phải ngồi không,
thân thể nhẹ nhàng lập tức nhảy ra.