Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 212: Chương 212: Chương 16




Tịch Chân nhảy ra sau hai thước, thân thể vững vàng dừng lại, lắc đầu một cái với An Hoằng Hàn, cậy già lên mặt nói: "Người trẻ tuổi ra tay tàn nhẫn như vậy cũng không phải chuyện tốt." Lại nâng con chồn trên tay lên, tiếp tục nói: "Con chồn này là ngươi nuôi? Rất mập đó? Không bằng để chúng ta dùng làm bữa ăn ngon thôi, ta cam đoan ngươi sẽ hài lòng với tài nấu nướng của ta."

Tịch Tích Chi ghét nhất có người níu lấy cổ nàng, ngay cả An Hoằng Hàn cũng sẽ không đối đãi nàng như vậy, mà lão gia hỏa này mới vừa gặp mặt, không chỉ muốn ăn thịt đồ đệ ngoan ngoãn của ông, còn dám ở ngay trước mặt chủ nhân của nàng, khen tài nấu nướng của bản thân rất tốt.

Thật là da mặt dày trước nay chưa từng có.

"Ta nghĩ. . . . . . ngươi vẫn là nên thả nó thì tốt hơn, nếu không sau này ngươi tự gánh chịu." An Hoằng Hàn đứng đối diện với Tịch Chân, đối với lời mới nói của Tịch Chân, không cảm thấy một chút hứng thú.

"Người trẻ tuổi đừng cuồng vọng như vậy, chưa nghe nói qua một câu ngạn ngữ ‘gừng càng già càng cay’ sao?" Hiểu lầm ý tứ của An Hoằng Hàn muốn biểu đạt, Tịch Chân trực tiếp lý giải là khiêu khích.

Dù sao con chồn cũng là của người khác, Tịch Chân cũng được coi như là một người giảng đạo lý, thật sự cho rằng ông sẽ giành đồ của người khác trước mặt nhiều người như vậy ư? Ông còn không làm được, cùng lắm thì đợi lát nữa, ông lại đi săn một con thú hoang dã về.

Nhưng. . . . . . Tịch Chân có thâm ý khác nhìn con chồn. Trước khi thấy nó, ông đã phát hiện trên người con chồn này có chứa linh khí, hơn nữa còn kết xuất nội đan.

Ngược lại rất có tiền đồ đó. . . . . .

Phàm là yêu tinh tu luyện, sau kết xuất nội đan, chỉ cần đợi đến khi tu hành tăng thêm một tầng là có thể gặp tai kiếp. An toàn vượt qua lôi kiếp, như vậy liền có thể phi thăng. Khoảng cách của con chồn này chỉ kém một bước thôi.

Mới vừa rồi nói muốn làm thịt con chồn này thành bữa ăn ngon, đó cũng là giả. Dù sao cây cỏ đã được khai mở nhận thức sẽ có ý thức, có thể suy tư độc lập. Nhưng nếu cứ như vậy ăn nó vào bụng, quá lãng phí một thân tu vi kia của nó rồi.

Vung mạnh con chồn nào đó một vòng ở trên không trung, Tịch Chân ném

nó về phía An Hoằng Hàn.

Trên thực tế, An Hoằng Hàn cũng không tính đánh với ông ta. Mặc dù biết thực lực của mình lợi hại hơn trước kia rất nhiều lần, nhưng An Hoằng Hàn vẫn không thể xác định có thể đấu thắng vị tu tiên trước mắt này không?

Duỗi tay về phía trước, An Hoằng Hàn tiếp được thân thể nho nhỏ của con chồn nào đó, sau đó ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Nàng không thích có người níu lấy cổ nàng, vậy sẽ rất đau.” An Hoằng Hàn nói ra những lời này, làm Tịch Chân sững sờ.

Lòng con chồn nào kia thoải mái hay không, dính dáng gì tới ông?

Vừa nghĩ tới đến món ngon bay đi, trong lòng Tịch Chân khó chịu một trận, xoay người liền muốn rời đi. Nào đoán được còn chưa có bước được một bước, người tuổi trẻ sau lưng kia đã nói.

“ Người mà ngươi muốn tìm, ta biết rõ đang ở đâu.”

Tịch Chân chợt dừng chân, hai lông mày xám trắng nhíu chung một chỗ.

“Sao ngươi biết ta là tới tìm người?” Ông mới từ thiên giới xuống không tới mấy ngày, vốn là muốn đi tìm đồ đệ kia, ai biết nghe nói bên Phong Châu này phát sinh chuyện nước lũ, cho nên liền chạy tới xem một chút. Không nhìn không biết, vừa nhìn liền hù doạ ông giật mình, làm hại Tịch Chân không tìm được cơ hội bứt người rời đi được.

“Có phải ngươi có một đồ đệ không?” Giọng nói của An Hoằng Hàn vững vàng, mơ hồ lộ ra một tia băng hàn.

Tịch Chân quan sát đối phương thêm lần nữa, người trẻ tuổi này khí độ bất phàm, chỉ là liếc mắt nhìn liền làm cho người ta khó có thể quên.

“Ngươi còn biết những điều gì?” Tịch Chân đi về phía trước hai bước.

“Không chỉ ngươi đang tìm nàng, nàng cũng đang tìm ngươi” Bỏ qua nóng vội và lửa giận trong lòng con chồn nhỏ nào đó, An Hoằng Hàn tiếp tục không chút hoang mang treo ngược lòng hứng thú của ông già nào đó.

Tịch Tích Chi tràn ngập lửa giận nhìn chằm chằm lão đầu đối diện, ai bảo ông muốn ăn thịt của nàng!? Nàng sớm muộn gì cũng phải tính lại món nợ này.

“Ngươi biết tung tích của nàng?” Tịch Chân có mấy phần nóng lòng, nhưng lại không dám dễ dàng tin tưởng đối phương. Đừng xem tuổi người này còn trẻ, nhưng cảm giác hắn cho người ta là bụng dạ cực sâu, coi như mình đã nhìn vô số người, Tịch Chân cũng không nắm chắc sẽ nhìn thấu tâm tư của đối phương.

An Hoằng Hàn trêu chọc con chồn trong ngực, “Muốn biết? Đi theo ta.”

Nói xong câu đó, An Hoằng Hàn xoay người liền đi xuống núi.

Dù chỉ có một chút tin tức về đồ đệ của minh, Tịch Chân cũng không muốn bỏ qua. Lại nói cõi đời này người có thể đánh ngangvới ta, sợ rằng không có mấy người, ông đương nhiên sẽ không sợ An Hoằng Hàn. Thu thập một chút vậy hành y gì đó của mình, Tịch Chân nhanh chóng đi theo.

Dọc theo đường đi, An Hoằng Hàn cũng không có lên tiếng, toàn tâm toàn ý đuổi theo.

Tốc độ của hắn cực nhanh, khiến Tịch Chân không thể không cảm thấy kinh ngạc. Người trẻ tuổi trước mắt này chỉ là một kẻ ** phàm nhân, tại sao tốc độ lại không phân cao thấp với mình?

Càng đi càng lệch, đến cuối cùng, không còn nhìn thấy dấu chân người nữa.

Gió thổi lá cây rung động xào xạc, dùng tiếng xào xạc này phá vỡ không khí trầm mặc giữa hai người.

“Ngươi dẫn ta đi tới nơi này là có mục đích gì? Ngươi nói biết tung tích đồ đệ của ta, tại sao ta phải tin tưởng ngươi? Ngươi rốt cuộc là ai?” Tịch Chân nhịn một đường, thấy An Hoằng Hàn rốt cuộc dừng lại, không nhịn được mở miệng liên tục hỏi thăm như pháp nổ.

An Hoằng Hàn nhếch khoé miệng thành một nụ cười nhạt, mơ hồ mang theo một chút xíu âm hiểm, “Ta là ai? Lấy bối phận mà nói, ta phải giống như Tịch Tích Chi, gọi ngươi một tiếng ‘sư phụ’. Chỉ là nếu lấy thân phận quân thần mà nói, ngươi nên gọi trẫm một tiếng ‘bệ hạ’.”

Lúc nghe được câu đầu tiên, Tịch Chân không nhịn được giơ chân, câu nói phía sau càng khiến ông giận đến nổi điên. Ở trong khái niệm của ông, ghét nhất chính là cái gì quân, cái gì thần.

“Ta cũng chưa từng nhận ngươi là đồ đệ! Sư phụ cũng không thể nhận loạn.”

An Hoằng Hàn nhướng mắt, “Ngươi cho rằng trẫm rất hi vọng người sư phụ như ngươi?”

Hắn ước gì Tịch Tích Chi chỉ thuộc về một mình hắn, Tịch Tích Chi chia cho lão gia hoả này không ít tình cảm, An Hoằng Hàn vô cùng không hài lòng. Nhưng ngại vì Tịch Tích Chi vô cùng nhớ nhung lão đầu này, An Hoằng Hàn chỉ có thể nhịn xuống.

“Vậy ngươi ….” Hình như Tịch Chân nghĩ đến cái gì nghẹn họng.

“Đồ đệ của ngươi bây giờ là người của trẫm.” An Hoằng Hàn trực tiếp ném xuống những lời này.

Cùng lúc đó, con chồn nào đó vừa rồi còn lộn xộn, nhất tay chân cứng ngắc nằm trong ngực An Hoằng Hàn.

Tịch Chân lập tức bị sét đánh ngoài khét trong sống, trong lòng mắng to, con mẹ nó! Ông mới muộn nửa năm, đồ đệ của ông liền bị bắt cóc rồi.

Tịch Chân tức đến dựng râu trợn mắt, chỉ vào lỗ mũi An Hoằng Hàn, càu nhàu mắng một chút, “Ngươi …. ngươi gọi Tích Chi ra, lão tử không thể không dạy dỗ nó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.