Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 215: Chương 215: Chương 19




Huy linh thảo. . . . . .

Tịch Tích Chi từng nhìn thấy hai lần ở trong sách thuốc.

Thật ra thì nàng cũng biết biện pháp này, chỉ là nàng chậm chạp không dám dùng. Đưa tay cầm một luồng tóc bạch kim, không biết nhuộm tóc đen ở hình người, sau khi biến trở về hình chồn có thể trở thành một con chồn đen hay không?

Tịch Tích Chi vừa nghĩ đến bộ dáng kia của mình, bị dọa đến sợ run cả người.

Nhưng trước mắt ở Phong Châu, nếu mình không dùng hình người xuất hiện, như vậy về phương diện nói chuyện với nhau sẽ gặp phải vấn đề rất lớn.

Vì vậy, Tịch Tích Chi chỉ có thể quyết tâm thôi.

Ước chừng tìm gần nửa canh giờ ở trong một bụi cỏ lộn xộn, cuối cùng Tịch Tích Chi cũng tìm được vài cọng huy linh thảo.

Trong tay nàng không có công cụ pha chế dược liệu, cho nên chỉ có thể ngồi cạnh bờ sông, dùng tay mình không ngừng bóp nát huy linh thảo, nặn nước từ trong cây cỏ ra, sau đó liền bôi lên tóc.

Vì không để cho nước cỏ nhuộm đen bàn tay đang cầm nó, Tịch Tích Chi cách một lúc liền rửa tay một lần.

Vừa nhuộm tóc cho mình, Tịch Tích Chi vừa nhìn cái bóng in trong nước. Vốn là sợi tóc màu bạc, bị nước nhuộm biến thành từng tấc đen nhánh.

Quen nhìn tóc màu bạch kim, đột nhiên biến trở về tóc đen, Tịch Tích Chi cũng có chút không quen.

Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Tịch Tích Chi xoay người liền hỏi An Hoằng Hàn, "Đông Phương Vưu Dục đâu? Không phải chàng nói Phùng chân nhân cũng ở Phong Châu sao? Như vậy có phải sẽ có tung tích của Từ lão đầu không?"

Đối với chuyện tìm kiếm Từ lão đầu, Đông Phương Vưu Dục vẫn luôn nóng lòng nhất. Còn lần này, Tịch Tích Chi đột nhiên nhớ tới hắn lại không cùng đi.

"Hôm trước khi trẫm xuất phát tới Phong Châu, đã từng phái thái giám thông báo qua với hắn. Có lẽ hắn có chuyện gì làm trễ nãi, tin tưởng không lâu sẽ đuổi theo." An Hoằng Hàn từ từ nói, đối với chuyện về Đông Phương Vưu Dục cũng không quá để ý.

"A, ta nói khó trách không thấy bóng dáng của hắn." Tịch Tích Chi ngồi ở bờ sông, chờ gió hong khô tóc, mặc cho tóc đen bị gió cuốn lấy, thổi bay khắp nơi.

Mái tóc của Tịch Tích Chi dài đến gót chân, lúc Tịch Tích Chi đi bộ cũng lo lắng đề phòng, trong lòng sợ dẫm trúng tóc.

Trong lòng lại

lần nữa toát ra kích động muốn cắt tóc, cố gắng mong chờ nâng mái tóc đã nhuộm thành màu đen đến trước mặt của An Hoằng Hàn.

“Chàng xem, tóc dài như vậy không dễ dàng chút nào. Lúc nãy đi bộ, nhiều lần bị cành cây kéo lại, thiếu chút nữa liền ngã xuống.”

Tịch Tích Chi thêu dệt ra một lý do vô căn cứ, kỳ thực tóc của nàng rất mềm mại, từng sợi đều có thể xuyên qua khe hở của loại lược nhỏ nhất, hoàn toàn không có cơ hội bị cành cây kéo lại.

An Hoằng Hàn tự nhiên sẽ không bị lừa, phàm là mỗi tiếng nói cử động của Tịch Tích Chi, hắn đều vô cùng lưu ý. Mới vừa rồi lúc đi vào trong bụi cây, sợ người nào đó không có thói quen đi đường núi, còn cố ý che chở nàng, để cho nàng chờ sau khi mình khai thông con đường mới tiếp tục đi tiếp. Cho nên Tịch Tích Chi vừa nói dối, liền bị An Hoằng Hàn biết rõ.

“Thật sao? Quả thật có chút không tiện.” Mặt An Hoằng Hàn không chút thay đổi bởi lời nói của Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi vừa nghe, cảm thấy có hi vọng! Đầu nhỏ gắng sức mà gật đầu, “Cho nên chúng ta cắt bỏ nói đi.”

Tịch Tích Chi nói rất thành khẩn, An Hoằng Hàn nghe được giọng nói kia, trong lòng như bị một trận gãi ngứa.

Ánh mắt An Hoằng Hàn trở nên thâm sâu, hiện lên một tia trêu chọc, “Đã như vậy, cắt hay không cắt cứ do nàng quyết định. Chỉ là .... nàng tin chắc sau khi cắt bỏ tóc này, sẽ không biến thành một con chồn trụi lông chứ?”

Giọng nói của An Hoằng Hàn cố ý nhấn mạnh ba cữ ‘chồn trụi lông’.

Trong đầu Tịch Tích Chi lập tức hiện lên cảnh tượng kia, bị sợ đến đổ mồ hôi lạnh cả người. Sao nàng lại quên mất! Lúc mình nhuộm tóc cũng là sợ đông sợ tây, cắt bỏ tóc không khác nào cạo lông của mình?! Chẳng may cạo lung tung, nàng làm thế nào đi ra ngoài gặp người đây.

Hai lông mày thanh tú rối rắm nhíu lại một chỗ, trong lòng Tịch Tích Chi do dự.

Lúc này, An Hoằng Hàn nắm một nhánh tóc đen của Tịch Tích Chi ở trong tay vuốt vuốt, đột nhiên lại nói: “Nếu muốn để tóc ngắn bớt, quấn lên trên đỉnh đầu thành búi tóc là được.”

Một lời thức tỉnh người trong mộng, Tịch Tích Chi dừng lực vỗ đầu mình một chút.

“Đúng rồi, sao ta lại quên có thể quấn thành búi tóc chứ?” Như vậy không những không cần cắt bỏ, còn có thể để tóc rơi đến vị trí eo, vẹn toàn cả đôi đường.

Khóe miệng An Hoằng Hàn vẽ ra một nụ cười nhạt, “Bây giờ nàng đã đủ ngốc rồi, còn vỗ đầu mạnh như thế, cẩn thận vỗ đến choáng váng.”

“Đợi chút .... “ Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới vừa rồi còn hưng phấn, nhất thời lại suy sụp, Tịch Tích Chi ý thức được một vấn đề rất lớn, ấp úng nói: “Ta không biết búi tóc.”

Trước ở trong hoàng cung đều có cung nữ giúp đỡ nàng cắt tỉa tóc. Sau khi rời cung, nàng gần như đều là giữ vững hình chồn, cho nên hoàn toàn không cần cắt tỉa tóc, lúc này nàng mới nhớ tới mình không biết làm.

Về phần đời trước? Tịch Tích Chi chưa từng ra khỏi sơn cốc, tóc đều là thả sau lưng, nơi nào sẽ tự tìm phiền toái đi búi tóc.

Vừa nhìn một thiếu nữ khổ đại cừu thâm nhìn chằm chằm sợi tóc, An Hoằng Hàn không nhịn được kéo người vào trong lòng ngực mình, đôi môi nhẹ nhàng in xuống đôi môi của nàng. Nụ hôn này không mang theo gì **, giống như chuồn chuồn lượt nước, nhẹ nhàng đụng một cái liền tách ra.

“Không có việc gì, không phải còn có trẫm sao? Búi tóc không làm khó được trẫm.” Nói xong, An Hoằng Hàn đi tới sau lưng Tịch Tích Chi, bàn tay đảm nhận nhiệm vụ của lược, tách từng sợi tóc của Tịch Tích Chi.

Đừng nhìn An Hoằng Hàn là một người nam nhân tam đại ngũ thô, búi tóc rất nghiêm túc. Không đến một lát, vốn là mái tóc kéo dài tới đất, dưới sự chải vuốt của An Hoằng Hàn, giờ chỉ dài tới bên hông. An Hoằng Hàn gọt cành cây bên bờ sông làm thành một cây trâm, cắm ở bên trong búi óc của Tịch Tích Chi, cố định búi tóc.

Sau khi xong tất cả, Tịch Tích Chi đứng dậy. Quả nhiên tóc ngắn một chút vẫn thoải mái hơn...

Rốt cuộc không cần lo lắng giẫm lên tóc của mình rồi.

“Nàng phải xuất hiện ở trước người ngoài, dấu đỏ trên trán vẫn rất rõ ràng, người có chút đầu óc đều có thể nhìn ra được.” Ngón tay An Hoằng Hàn từ từ di động đến dấu đỏ của nàng.

Tịch Tích Chi thiếu chút nữa đã quên chuyện này, có chút khổ não, “Phải làm sao đây, dấu ấn ký này lại không xóa được.”

Tóc còn có thể nhuộn, nhưng ấn ký lại không thể lột bỏ không cần? Đây chính là khối thịt đó! Màu mắt thì không hề gì, bởi vì có rất nhiều nơi đều có người có mắt màu xanh dương.

“Trẫm có biện pháp.” An Hoằng Hàn móc ra một hộp chu sa từ trong túi áo, mở hộp ra, dùng ngón út chấm chấm, ấn xuống trán Tịch Tích Chi.

Hai tròng mắt của Tịch Tích Chi vẫn nhìn chằm chằm vào động tác của An Hoằng Hàn.

Một lát sau, An Hoằng Hàn nói một câu, “Được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.