Tịch Tích Chi hơi hoài nghi, nằm sấp ở bên bờ sông nhìn xuống.
Trong nước sông trong suốt, hiện ra bộ dáng nàng lúc này.
Ấn ký hình thoi giữa trán đã bị chu sa phủ lên, biến thành một đốm nhỏ.
Giữa trán là một nốt đỏ. . . . . .
Được rồi, nàng không thể không bội phục sự thông minh, năng lực suy xét
của An Hoằng Hàn. Phong Trạch quốc có rất nhiều cô nương cũng thích điểm chu sa như vậy, làm vậy sẽ không có người hoài nghi dấu đỏ trên trán
nàng rồi.
"Có lẽ bọn người Lâm Ân chờ sốt ruột rồi, chúng ta đi về trước đi." Mặc
dù sư phụ Tịch Tích Chi đi làm chuyện khác, nhưng sớm muộn gì ông ấy
cũng sẽ trở lại. Về chuyện đối phó Giao Long thế nào, bọn họ còn cần
thời gian bàn lại.
Tịch Tích Chi nghĩ đến đôi mẫu tử kia, ngoan ngoãn nghe theo lời nói của An Hoằng Hàn. Nhưng lần này chạy trở về, Tịch Tích Chi không có nằm ở
trong ngực An Hoằng Hàn, để đối phương ôm mình lên đường nữa.
Kể từ sau khi kết xuất nội đan, Tịch Tích Chi chưa có khảo nghiệm qua
thực lực của mình. Vừa đúng có thể dùng linh lực lên đường, thử một chút tốc độ trở nên thế nào.
Không đợi An Hoằng Hàn nhảy ra một bước, Tịch Tích Chi liền nóng lòng vội vã xông ra giống như mũi tên.
Phát hiện tốc độ nhanh hơn trước kia không chỉ gấp hai lần, Tịch Tích Chi hưng phấn cười đến lệch miệng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, loại vui mừng này liền bị một người không thức thời phá hư.
An Hoằng Hàn bị nàng bỏ lại phía sau, thế nhưng đảo mắt liền đuổi kịp
bên cạnh nàng, còn cố ý giảm bớt tốc độ, không nhanh không chậm sóng vai chạy với nàng.
Tịch Tích Chi nghiến răng nghiến lợi, "Rõ ràng ta đã kết xuất nội đan
rồi, sao còn không bằng một người phàm chứ!" Thật chẳng lẽ muốn cả đời
bị người đè ở phía dưới, bị ăn đến sít sao ư? Vĩnh viễn trở thân không
được.
Ngay sau đó lại nghĩ đến đêm đó, quanh thân An Hoằng Hàn kết xuất vảy,
Tịch Tích Chi lại cảm thấy hiện tại không thể coi An Hoằng Hàn là phàm
nhân, ít nhất hắn thay da đổi thịt rồi.
"Quá không công bằng." Tịch Tích Chi thương tâm muốn chết, lòng nói mình tân tân khổ khổ tu luyện lâu như vậy, quay đầu lại còn không bằng người nào đó nuốt vào một viên châu.
Quả nhiên người đi đường tắt đều là đáng ghét, đáng giận!
Khi Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn trở về lần nữa, đôi mẫu tử kia đã chờ thật lâu rồi.
Nhìn lên thấy An Hoằng Hàn trở lại, lập tức ôm nhi tử chạy tới. Nhưng
mắt nhìn xung quanh An Hoằng Hàn một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng của vị Tịch đại phu kia, vẻ mặt bà ta lập tức đưa đám, "Các người không tìm được Tịch đại phu sao? Vậy bệnh của nhi tử ta. . . . . ."
Phụ nhân trung niên lập tức khóc thành tiếng, ôm nhi tử khóc lóc nức nở.
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đặt lên trán nhi tử bà.
Phụ nhân trung niên ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện ra bên
cạnh An Hoằng Hàn là một thiếu nữ có vẻ mặt thanh tú. Thiếu nữ một thân
áo gai vải thô, lại không ngăn được linh khí quanh thân nàng, cho dù ai
nhìn thấy cũng sẽ hai mắt tỏa sáng.
"Yên tâm, ta có thể trị, con trai của bà không có việc gì."
Giọng nói giống như tiếng hót của chim hoàng oanh, tao nhã êm tai.
Tịch Tích Chi điều khiển từng luồng linh khí truyền vào trán
đứa bé.
mấy ngày nay, đứ trẻ sốt cao không lùi, thần chí sớm đã bị thiêu đốt đến mơ hồ, một đôi mắt nửa mở mơ màng.
Dùng linh lực trị liệu giúp đứa trẻ tốt hơn, Tịch Tích Chi cũng không
quên làm thêm việc phòng bị, lấy từ trong tay áo ra thảo dược vừa rồi
hái được trên đường, “Những thứ này để trị phong hàn, đều là vừa mới hái xuống, bà nấu thảo dược thành một chén nước, để cho nhi tử của bà uống
vào, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ.”
Phụ nhân trung niên nhìn đối phương trẻ tuổi như thế, có chút không tin nàng thật biết chữa bệnh, trong mắt có chút do dự.
“Tịch đại phu là sư phụ ta, ta trị những loại bệnh nhỏ này sẽ không có
vấn đề. Hiện nay sư phụ ta không đi được, nghe vị công tử kia nói nhi tử bà bị bệnh, cho nên liền phái ta tới xem một chút.” Tịch Tích Chi tiếp
tục nửa thật nửa giả nói láo.
An Hoằng Hàn vừa nghe thấy, mắt híp lại, tình huống này giống y như lúc lừa gạt hắn vào năm đó!
Trở về nhất định nhất định phải dạy dỗ nàng thật tốt.
Rất nhiều người nghe thấy người thiếu nữ này là đồ đệ của Tịch đại phi,
cả đám người liền vây quanh, “Sao trước kia chưa từng thấy qua vị cô
nương này? Tịch đại phu cũng chưa bao giờ nhắc qua.”
“Nếu là đồ đệ của Tịch đại phu, như vậy ngươi giúp ta xem bệnh đi, mấy
ngày nay ta luôn ho khan, ngay cả ngủ đều ngủ không ngon.”
“Còn có ta ...cũng giúp ta xem một chút, bệnh của ta kéo dài mấy ngày rồi, chính là chậm chạp không nhìn thấy Tịch đại phu.”
....
Một đám người tranh trước tranh sau chen đến bên cạnh người Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi cũng không có cự tuyệt, học bộ dáng sư phụ, làm bộ bắt
mạch cho người ta, sau đó theo cổ tay rót linh lực vào bên trong cơ thể
của bọn họ, giúp bọn họ tiêu trừ bệnh. Sau đó nói thêm một câu ‘không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi thật tốt liền có thể khỏi hẳn’.
An Hoằng Hàn đứng ở một bên, nhìn hết tất cả.
Ở dưới mí mắt của hắn, không người nào dám không lễ phép với Tịch Tích Chi.
Đám người Lưu Phó Thanh rất nhanh nghe nói tin tức bệ hạ trở về, đều tới bên này tìm kiếm. Khi nhìn thấy bệ hạ đứng ở trong đám dân tỵ nạn nhìn
người khác chữa bệnh, trực tiếp cảm thán không quá chân thật.
Tư Đồ Phi Du dụi mắt, hoài nghi nói: “Chẳng lẽ bệ hạ đổi tính rồi sao? Lại hiểu phải thân thiết với dân.”
Ai cũng biết bệ hạ là một người máu lạnh vô tình, nhìn thấy hắn và các
nạn dân vây quanh một chỗ, đều không dám tin một màn này.
“Bệ hạ chính là người có tài trị quốc, dĩ nhiên biết được lôi kéo tâm
dân chúng mới có thể là nền tảng vững chắc của quốc gia. Lúc quan tâm
dân chúng Phong Châu, ngày sau truyền đi chính là một đoạn giai thoại.”
Lưu Phó Thanh liếc nhìn ông ta một cái, tựa hồ đang khinh bỉ chỉ số
thông minh của ông ta.
Lâm Ân tỉ mỉ nhìn bên kia, cảm giác chuyện có chút không dính dáng với
vấn đề hai vị thừa tướng đang nói, “Chuyện không giống như vậy đâu. Lưu
đại nhân, Tư Đồ đại nhân, nô tài cảm thấy hình như bệ hạ để ý là vị cô
nương kia, đứng ở sau lưng nàng là vì bảo vệ nàng.”
Lúc có thị vệ đi qua, bọn họ đều chia ra đứng ở hai bên của bệ hạ, hiện tại tư thế đứng của bệ hạ cũng không khác lắm.
Lâm Ân vừa nói như thế, Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du đều cảm thấy càng
xem càng giống. Tỉ mỉ quan sát thiếu nữ đang ngồi trong đám người kia.
Nàng đang bắt mạch cho người ta, một khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo trẻ
trung của thiếu nữ, mũi, miệng đều hết sức khéo léo, một bộ dáng xinh
xắn lanh lợi.
Mái tóc màu đen mềm mại khoác ở sau lưng, cặp mắt trong suốt kia không
chứ một tia tạp chất nào, giống như mỹ ngọc thượng đẳng, không có một
chút tỳ vết nào.
Bộ dáng Tịch Tích Chi ** tuổi rất khác với bộ dáng hiện tại, dáng người
trước kia hơi mập, gương mặt cũng là béo múp míp, nhìn đặc biệt đáng
yêu. Nhưng bộ dáng sau này cũng là một mỹ nhân, hơn nữa còn là một khuôn mặt trái xoan điển hình.
“Chẳng lẽ bệ hạ coi trọng nữ nhân này rồi ư? Dung mạo cũng không tồi.” Lưu Phó Thanh nói.
“Đừng nói mò, nhìn y phục trên thân thiếu nữ kia liền biết rõ là một bình dân, bình dân làm sao xứng với bệ hạ?”
Suy nghĩ của Lâm Ân luôn không giống với hai vị kia, vẫn nhìn chằm chằm
vào ánh mắt của thiếu nữ kia, “Cuối cùng nô tài cũng đoán được bệ hạ
thích mỹ nhân có bộ dáng gì rồi, nhất định là tròng mắt lam sắc kia.”
Đôi mắt của con chồn nhỏ là lam sắc, Tịch cô nương cũng thế, ngay cả người thiếu nữ trước mắt này cũng không ngoại lệ.
Xem ra bệ hạ quả nhiên có chút ham mê không tầm thường.
Trong lòng Tư Đồ Phi Du âm thầm nhớ những lời này, lần sau nhất định
phải tìm mấy mỹ nhân có màu mắt xanh dương đưa cho bệ hạ. Có lẽ bệ hạ
thích, như vậy, phần thưởng nhất định không thiếu được mình.