Dựa theo tất cả lời nói của An Hoằng Hàn trong mật thất, mang cho Tịch
Tích Chi khiếp sợ to lớn, cả người nàng vẫn bị vây trong trạng thái hỗn
loạn. Nếu không phải An Hoằng Hàn dắt nàng rời đi, đoán chừng nàng đến
đông nam tây bắc cũng không phân rõ được.
Nghi ngờ vây quanh trong đầu Tịch Tích Chi, lông mày thanh tú nhíu lại thật chặt, suy xét bản đồ này là thật hay giả.
Nếu thiên đế muốn An thị ở lại nhân gian đời đời kiếp kiếp, bản đồ này
phải là giả? Nếu không, chẳng may An thị trở lại thiên giới, chẳng phải
là phá hư kế hoạch của hắn sao? Nhưng mà, trong lòng Tịch Tích Chi lại
có một phần hi vọng bản đồ là thật, mâu thuẫn tràn đầy nội tâm của nàng.
An Hoằng Hàn vẫn quan sát cử động của nàng, nhìn nàng cau mày, trong hai mắt tràn đầy nghi ngờ, nhẹ nhàng vuốt vuốt cái trán của nàng, "Cần gì
suy nghĩ nhiều như vậy? Tổ tiên không tìm được bí mật cất dấu trong bản
đồ, không có nghĩa là trẫm cũng không tìm được. Nếu hắn là thiên đế, đưa cho gì đó, liền không phải giả, nếu không sẽ làm mất thân phận của
hắn?"
Làm một kẻ bề trên, cần nhất chính là uy tín. Nếu không có uy tín, có người thần tử nào sẽ nguyện ý bán mạng cho ngươi.
Chuyện này tuy nói là thiên đế tính toán tổ tiên An thị, nhưng từ đầu
đến cuối, thiên đế không có nói qua bất kỳ một lời nói dối nào. Nếu truy cứu tới, thiên đế chỉ cần nhẹ nhàng một câu ‘đều do trẫm thiết kế bản
đồ giấy quá khó khăn, nếu không tổ tiên An thị làm sao lại bỏ mạng tại
nhân giới. . . . . . ’. Cộng thêm khóc vài tiếng, chảy vài giọt nước
mắt, tin tưởng không có ai sẽ hoài nghi đến trên đầu hắn.
An Hoằng Hàn làm đế vương vài năm, đã nhìn các thủ đoạn lừa bịp này cực
kỳ thấu đáo. Đây chính là thủ đoạn trong lời mọi người thường nói.
"Ta cũng sẽ giúp ngươi tìm." Tịch Tích Chi nhỏ tiếng thì thầm nói, chôn đầu nhỏ, trong lúc lơ đãng liền nói ra những lời này.
Bởi vì nhưng tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, cho nên cũng không để An Hoằng Hàn nghe được.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, Tịch Tích Chi lại ôm một phần hi vọng, muốn cho An Hoằng Hàn tìm được long châu trong bản đồ. Coi như không
quay lại thiên giới, ít nhất cũng cầm lại đồ thuộc về tổ tiên An thị.
Nhưng hắn vừa đi, Phong Trạch quốc sẽ làm thế nào? Nghĩ đến đây, Tịch
Tích Chi lại cảm thấy mình không nên ích kỷ. Các loại tâm tình phiền não trộn lẫn, khiến Tịch Tích Chi càng phiền muộn.
Thoáng một cái, đã qua mấy ngày.
Hôm nay hoàng đô cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều đại thần đều là vẻ mặt tươi cười.
Tịch Tích Chi nhìn vài đại thần đi qua trước mắt, từ từ nổi lên suy nghĩ, hôm nay chính là ngày Tả Tướng Tư Đồ Phi Du hồi triều.
Tuy Tịch Tích Chi không có đi Phong Châu, nhưng cũng nghe không ít lời
đồn đại, nghe được sau khi Tư Đồ Phi Du đến đó, đã khống chế tình hình
thiên tai cực nhanh, hơn nữa xử lý tốt tất cả công việc ở Phong Châu.
Vốn cần thời gian ít nhất nửa năm, vậy mà ông ta lại chỉ dùng ba tháng,
chẳng những khống chế tình hình thiên tai, hơn nữa cũng trấn an dân
chúng địa phương.
Khó trách ông ta có thể làm được Tả thừa tướng, chỉ là phần năng lực làm việc này cũng làm người ta không khỏi bội phục.
"Tịch cô nương không ra tham gia náo nhiệt sao? Hôm nay có rất nhiều đại thần đều chạy đi chúc mừng Tư Đồ đại nhân lập công lớn, gần như đều ở
bên ngoài Ngự Thư phòng chờ đợi đấy." Lâm Ân vung phất trần, đi ra từ
trong Bàn Long điện. Nhìn thấy Tịch Tích Chi một mình nhàm chán đứng ở
ngưỡng cửa, liền không nhịn được phun ra một câu.
Tịch Tích Chi vừa nghe, nhất thời lắc đầu một cái. Tại sao nàng phải đi
nịnh nọt Tư Đồ Phi Du? Nàng vốn không thích tính tình ông ta, còn nữa,
nàng sống ở bên trong hoàng cung, chỉ là vì ăn không uống không, tại sao phải chen vào triều đình, lội vào lớp nước đục đó.
"Không đi."
Có lẽ cũng biết mình lỡ lời, sắc mặt của Lâm Ân cứng đờ, hận không thể tát mình hai cái.
Mấy ngày nay chỉ vì chuyện Tư Đồ đại nhân hồi triều, ông liền bận tối mày tối mặt.
"Bệ hạ đang tiếp kiến Tư Đồ đại nhân ở Ngự Thư Phòng, nếu không cũng sẽ
không để ngài một mình không quản không hỏi. Có lẽ một lúc nữa, bệ hạ có thể dành ra thời gian bồi ngài." Lâm Ân lại chuyển đề tài.
Lời nói này thành công thu hút sự chú ý của Tịch Tích Chi, Tịch Tích Chi chớp mắt, xem xét Lâm Ân, trong ánh mắt mang theo không hiểu, “Ta không thể rời bỏ An Hoằng Hàn như vậy sao?”
Chỉ mới không gặp hai canh giờ!
Lời này khiến Lâm Ân bị sặc đến ho khan một tiếng, một đôi mắt lão luyện xoay chuyển nhìn Tịch Tích Chi vài lần. Lòng nói, nếu không phải người
đang nghĩ tới bệ hạ, làm sao sẽ bày ra bộ dáng bất đắc dĩ như vậy? Bình
thường lúc bệ hạ ở bên cạnh người, vẻ mặt kia đều là vô cùng sinh động
khiến người ta yêu thương.
Tiếng ho khan liên tiếp phiêu đãng ở bên trong Bàn Long điện…. Rất nhiều cung nữ, thái giám đều quăng ánh mắt tò mò tới.
Tịch Tích Chi vẫn không hiểu hỏi: “Tổng quản đại thúc, cổ họng ông làm sao á? Có muốn ta tìm thái y cho ông không?”
Tịch Tích Chi vừa nói liền đứng lên, muốn kéo cung nữ bên cạnh, bảo nàng đi truyền thái y.
Lâm Ân vừa nhìn, thiếu chút nữa hai mắt trợn ngược té xỉu, vội vàng bắt
lấy tay Tịch Tích Chi, vội vã hô: “Tiểu tổ tông, ta không có việc gì,
thật không có việc gì.”
“Không có việc gì thì sao lại ho khan?” Tịch Tích Chi chớp mắt, cũng
không biết có phải cố ý hay không? Dù sao cũng khiến Lâm Ân tức giận đến suýt té xỉu.
Vậy mà vị tiểu tổ tông này vẫn một bộ dáng thiên chân vô tà, còn có bộ
mặt phớt tỉnh dạy dỗ: “Tổng quản đại thúc, có bệnh phải chữa. Nếu kéo
dài, bệnh nhẹ cũng sẽ thành bệnh nặng nghiêm trọng, còn sẽ nguy hiểm
tánh mạng. Những năm gần đây, chỉ một mình ông phục vụ An Hoằng Hàn, để
cho hắn sống tương đối thoải mái. Nếu ông đi rồi, chẳng may những người
khác phục vụ An Hoằng Hàn không tốt, vậy phải làm sao đây?”
Tịch Tích Chi nói một tràng, ánh mắt cung nữ, thái giám xung quanh nhìn
Lâm Ân càng ngày càng kỳ quái. Trong ánh mắt của bọn họ, đều không hẹn
mà cùng biểu đạt một ý tứ…. Lâm tổng quản rốt cuộc mắc bệnh gì? Còn có
thể nguy hiểm tánh mạng!
Rất nhiều ánh mắt đều mang theo thương hại, giống như Lâm Ân lập tức phải về tây phương.
Sắc mặt của Lâm Ân hết xanh lại đỏ, giận đến đỏ mặt tía tai, nhìn thấy
ánh mắt người chung quanh, trái tim thiếu chút nữa gánh vác không được.
Lòng nói, Tịch cô nương, có phải ngài cố ý chỉnh ông không? Ông cũng
không đắc tội ngài! Coi như nhàm chán, cũng không thể bắt ông trêu đùa!
Phần lớn cung nữ, thái giám trong Bàn Long điện đều nhận được ân huệ của Lâm Ân, nghe tin tức như thế, tất cả đều nhói tim một phen. Nhiều cung
nữ không nhịn được mở miệng an ủi ông, càng phụ hoạ lời nói Tịch Tích
Chi, “Lâm tổng quản, nếu ngài bị bệnh, không bằng nghỉ ngơi một chút đi. Dù sao bệ hạ vẫn chưa về, không cần vội vàng. Nô tỳ sẽ đi mời thái y
cho ngài ngay, ngài chờ một lát.”
Lâm Ân hoa mắt, lòng nói, mình trêu chọc ai rồi hả!
“Không cho đi, ta không có bệnh! Ta bị bệnh chỗ nào!” Rống lên với cung
nữ kia một câu, Lâm Ân bất đắc dĩ che trán, nhìn một chút! Tất cả đều là chuyện tốt Tịch cô nương gây ra.
Lâm Ân không chọc nổi, cuối cùng trốn đi! Quay đầu nhìn về phía Tịch
Tích Chi, khom người ăn nói khép nép cầu xin tha thứ. “Tịch cô nương,
người ta cho tiểu nhân đi! Tiểu nhân thật không có bệnh, không cần thái y xem bệnh.”
Nhìn một màn trước mắt này, Tịch Tích Chi tiếp tục vô tội nháy mắt mấy
cái, “Ta cũng cho là thế, hôm nay sắc mặt tổng quản đại thúc hồng thuận
sáng bóng, quả thật không giống dáng vẻ có bệnh.”
Lâm Ân lại bị sặc phải ho khan mấy tiếng! Vội vàng che miệng, không để
cho mình ho khan ra ngoài, tránh cho lại chọc Tịch Tích Chi nói ông có
bệnh. Mặt mũi ông đỏ hồng, không phải là bị người chọc giận sao? Lại nói sắc mặt ông hồng nhuận sáng bóng! Lâm Ân thật sự không biết nên đáp lại như thế nào.
Vì giữ lại mấy phần mặt mũi của mình, sắc mặt Lâm Ân cứng ngắc phất tay
một cái với cung nữ, thái giám, “Đều lui ra đi, một đám vây quanh nơi
này làm cái gì? Công việc trong tay làm xong rồi sao?”
Lâm Ân bày ra chút uy quyền, vẫn tương đối có chút dáng vẻ. Rốt cuộc đi
theo An Hoằng Hàn đã lâu, ông tai nghe mắt thấy nên cũng nhiễm được rất
nhiều.
“Tịch cô nương, sắp… sắp tới giữa trưa rồi, ta vẫn là đi Ngự thư phòng
xem một chút, xem thử khi nào bệ hạ trở lại dùng bữa, ngài cứ chờ ở đây
trước đi.” Lâm Ân lau mồ hôi lạnh trên trán, lấy cớ liền muốn bỏ chạy.
Tịch Tích Chi dĩ nhiên nhìn thấu bối rối của Lâm Ân, gật gật đầu nói:
“Vậy ông kêu An Hoằng Hàn nhanh trở lại một chút, ta đói rồi.”
Câu nói cuối cùng kia chui vào lỗ tai Lâm Ân, Lâm Ân lập tức phân phó
cung nữ, thái giám đi Ngự thiện phòng chuẩn bị một đĩa bánh ngọt trước,
“Tịch cô nương, người ăn bánh ngọt lấp bao tử trước đi, đợi lát nữa bệ
hạ sẽ trở lại.”
Nói xong, Lâm Ân lợi dụng tốc độ nhanh nhất đi ra khỏi Bàn Long điện.
Nhìn kỹ bước chân của ông, có thể nhìn ra ông đi rất gấp, không có ổn
định như bình thường.
Thời điểm gần đây bệ hạ sủng ái Tịch cô nương, ai cũng nhìn ở trong mắt, cho nên cả Bàn Long điện, không có người nào dám vô lễ với nàng. Lâm Ân vừa đi, cung nữ, thái giám lập tức cảm thấy áp lực trở nên lớn hơn, e
sợ chọc giận Tịch cô nương, hoặc là không chăm sóc tốt nàng, bánh ngọt
trái cây bưng lên không ngừng gián đoạn.
Lại qua nửa canh giờ, lần này Tịch Tích Chi thật sự đói bụng, nằm ở trên bàn, lười động đậy. An Hoằng Hàn cũng thiệt là, hôm nay buổi trưa đã
qua lâu rồi, vẫn còn không có trở lại!
Một tiểu thái giám vội vã chạy vào phòng, sau khi nhìn thấy Tịch Tích
Chi liền quỳ xuống hành lễ, “Ra mắt Tịch cô nương, nô tài phụng lệnh bệ
hạ, truyền lời về trước.”
“Nói cái gì?” Tịch Tích Chi khẩn trương nhìn hắn.
“Bệ hạ nói, hôm nay buổi trưa mở tiệc chiêu đãi Tư Đồ đại nhân, cho nên
liền thiết yến ở Lưu Vân điện. Nô tài tới đây mời Tịch cô nương qua dùng bữa.” Lúc tiểu thái giám nói chuyện, rất lễ phép.
Tịch Tích Chi đói bụng đợi được tin tức này, các loại cảm xúc khó chịu trộn lẫn lại ở trong lòng.
Nhưng khó chịu thì khó chịu, Tịch Tích Chi còn không có mất trí. Tư Đồ
Phi Du làm việc có công, hồi triều, đương nhiên phải ngợi khen một phen. Nếu không làm như vậy, phương diện thưởng phạt phân minh này của An
Hoằng Hàn nhất định sẽ rơi vào miệng lưỡi mọi người.
“Biết, ta qua liền.” Tịch Tích Chi đứng lên từ trên ghế, đi theo phía sau tiểu thái giám, cùng nhau đi tới Lưu Vân điện.
Còn chưa bước vào cửa chính Lưu Vân điện, Tịch Tích Chi đã nghe thấy các loại âm thanh huyên náo. Thật lâu không tham gia yến tiệc, Tịch Tích
Chi có vẻ không được tự nhiên một chút. Nhưng bụng đã sớm đói dẹp lép
rồi, Tịch Tích Chi sờ sờ bụng đáng thương của mình, mở bước chân ra đi
vào Lưu Vân điện.
Mọi người đều biết quan hệ thân mật của Tịch cô nương và bệ hạ, cho nên
khi mọi người thấy Tịch Tích Chi xuất hiện, không có chút cảm giác kỳ
quái nào.
Người duy nhất ở đây chưa từng nhìn thấy Tịch Tích Chi, chính là Tư Đồ
Phi Du vẫn luôn rời khỏi Hoàng Đô, quản lý thiên tai ở Phong Châu.
Tịch Tích Chi vừa bước vào Bàn Long điện, thái giám ghé vào lỗ tai ông,
nhỏ giọng giải thích thân phận của Tịch Tích Chi cho ông, và quan hệ
không minh bạch với bệ hạ.