Tư Đồ Phi Du có thâm ý khác nhìn Tịch Tích Chi một cái, ánh mắt kia cực
kỳ sắc bén tĩnh mịch, tựa như đang tính toán âm mưu gì đó.
Tịch Tích Chi bị ông nhìn chăm chú không được tự nhiên, dời ánh mắt đi
đánh giá chung quanh. Trong nháy mắt, ánh mắt liền rơi vào trên người
nam tử một thân cẩm bảo màu đen phía sau ông ta, cũng không biết có phải mình đa tâm hay không? Tịch Tích Chi cảm giác người kia có điểm không
đúng, nhưng lại không nói ra được chỗ nào không đúng.
Lại tiếp tục nhìn mấy giây, Tịch Tích Chi vẫn không nhìn ra có gì không ổn.
"Vị này chính là Tịch cô nương mà bệ hạ sủng ái nhất đúng không?" Thấy
Tịch Tích Chi nhìn chằm chằm vào sau lưng mình, Tư Đồ Phi Du lập tức
nói.
Một lúc lâu sau Tịch Tích Chi mới phản ứng được, ánh mắt lại một lần nữa chuyển qua trên người của Tư Đồ Phi Du, "Tư Đồ đại nhân."
Tiếng nói ‘Tư Đồ đại nhân’ này, Tịch Tích Chi gọi cực kỳ lễ độ, đồng thời khiến người chung quanh nhìn lại.
Ánh mắt An Hoằng Hàn đã sớm di động đến bên này, nhìn thấy Tịch Tích Chi đã đến, khẽ gật đầu với nàng. Sau đó lại quay đầu nói với Lâm Ân mấy
câu, hình như để cho ông đi chuẩn bị món ăn Tịch Tích Chi yêu thích.
"Là một tiểu cô nương không tệ." Lấy một loại giọng điệu trưởng bối, Tư Đồ Phi Du khen một câu.
Hai người nói chuyện rơi vào trong lỗ tai Lưu Phó Thanh, hình như có một tầng ý tứ khác. Ông thân là Hữu thừa tướng, vốn đã không hợp với Tư Đồ
Phi Du, ở trên triều đình không ngừng tranh đấu với nhau, ngay cả ở
những chỗ bí mật cũng âm thầm đấu đá.
Tịch Tích Chi dĩ nhiên hiểu quan hệ của hai người không hòa hợp, nhưng
mà bởi vì quan hệ bọn họ không hòa hợp mới có thể quản thúc đối phương,
không đến nỗi khiến quyền thế triều đình nghiêng về một phương. Cho nên
nói, quan hệ hai người này đối địch, ngược lại khiến cho An Hoằng Hàn an tâm không ít.
"Người được bệ hạ sủng ái, tất nhiên không tệ. Chẳng lẽ đi Phong Châu
một chuyến khiến Tư Đồ đại nhân trở nên hồ đồ rồi sao?" Lưu Phó Thanh
nhấp một ngụm rượu, cười nhạo một tiếng.
Mọi người đối với tranh đấu giữa hai người, đã nhìn thấy qua rất nhiều
lần, không có bất kỳ người nào mở miệng ngăn cản hoặc là khuyên bảo.
Hai người rất nhanh liền tranh đấu, Tịch Tích Chi bị kẹp ở giữa, không biết làm sao để lui ra ngoài.
Sau khi phát hiện Tịch Tích Chi quẫn bách, An Hoằng Hàn cười nhạt một tiếng, đứng lên từ long ỷ, đi về phía Tả thừa tướng.
Hắn vừa đứng dậy, liền dẫn tới sự chú ý của mọi người. Dù sao tâm tư vị
đế vương này tựa như kim dưới đáy biển, sâu không lường được, khó có thể nắm bắt. Nếu hắn nổi giận, chỉ sợ bây giờ không có người nào không sợ
hãi.
Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du đột nhiên dừng cãi vả, miệng Lưu Phó Thanh lần nữa mở ra, "Vi thần tham kiến bệ hạ."
Hai người cùng cúi đầu, hình như ý thức được yến tiệc còn chưa bắt đầu liền xảy ra tranh cãi, đã đánh mất thể diện của bệ hạ.
Trên khuôn mặt của An Hoằng Hàn không có một chút biểu cảm nào, tròng
mắt lạnh lẽo càng không mang theo một chút tình cảm. Ánh mắt đầu tiên là nhìn Tư Đồ Phi Du một cái, sau đó lại dời đến trên người Lưu Phó Thanh, chậm rãi mở miệng nói: "Lưu khanh gia, hôm nay chính là ngày Tư Đồ thừa tướng hồi triều, chọc cho tất cả mọi người không vui, vậy thì không tốt đâu."
Nghe được những lời này của bệ hạ, trong mắt Tư Đồ Phi Du lóe lên ánh
sáng, vừa định thừa thắng truy kích, khiến bệ hạ phát lửa giận đến trên
người Lưu Phó Thanh, hòa một ván. Không ngờ không đợi ông mở miệng, An
Hoằng Hàn lại lần nữa mở miệng lên tiếng: "Mấy tháng không thấy, tính
khí Tư Đồ thừa tướng vẫn không thay đổi. Nhìn thấy Lưu khanh gia, vẫn
không thiếu được một phen cãi vả."
Lúc nói lời này, An Hoằng Hàn thoải mái đến gần Tịch Tích Chi, đặt bàn
tay lên đầu vai của nàng, lấy tư thái của một người bảo hộ, đứng ở bên
cạnh nàng.
Sắc mặt của Tư Đồ Phi Du nhanh chóng cứng đờ, hôm nay ông cũng không
định tìm phiền toái cho Lưu Phó Thanh, ai bảo lão già này không thức
thời, ông vừa tới bữa tiệc không bao lâu liền ra chửi
ông. Nhìn động tác thân mật giữa bệ hạ và Tịch cô nương, ánh mắt Tư Đồ
Phi Du loé lên một cái, hình như càng xác định một quyết định.
Ánh sáng trong mắt của ông không thoát khỏi ánh mắt của An Hoằng Hàn,
chỉ thấy An Hoằng Hàn nhướng mày, ánh mắt nhìn Tư Đồ Phi Du đã trở nên
băng hàn thấu xương.
“Vi thần biết sai, xin bệ hạ tha thứ. Vi thần… chẳng qua chỉ đùa một
chút với Lưu đại nhân thôi. Quan hệ của chúng ta tốt lắm, sao sẽ gây gổ
thật chứ? Ngài nói, phải hay không? Lưu đại nhân?” Mấy câu cuối cùng, Tư Đồ Phi Du chính là cắn răng nói ra.
Sẽ có ai tin tưởng những lời nói giải vây này của ông? Huống chi lý do
này, ông đã dùng không dưới mười lần. Nhưng mà mặc dù lòng dạ bọn họ
biết rõ, cũng sẽ không phơi bày ra mặt. Bệ hạ có thể cho một bậc thang,
đó là quá tốt. Ai dám càn rỡ ở trước mặt của An Hoằng Hàn?
“Dĩ nhiên…dĩ nhiên chỉ là đùa giỡn, hôm nay Tư Đồ đại nhân hồi triều, vi thần nghênh đón còn không kịp, làm sao có thể tranh cãi ầm ĩ? Tranh cãi nhỏ cũng có thể xúc tiến tình cảm.”
Tịch Tích Chi bị An Hoằng Hàn kéo đi, nhưng vẫn quan sát vẻ mặt hai
người. Nàng rõ ràng nhìn thấy Tư Đồ Phi Du rất khinh thường hừ một
tiếng, nhưng bởi vì vẻ mặt đó chỉ trong nháy mắt, cũng không có quá
nhiều người lưu ý đến.
Quả nhiên, triều đình chính là nơi dối trá nhất.
Trong lòng Tịch Tích Chi không khỏi cảm thán một câu.
Lưu phó Thanh và Tư Đồ Phi Du để tỏ rõ quan hệ của bọn họ tốt vô cùng,
kề vai sát cánh, giống như một đôi huynh đệ ruột thịt nâng cốc giảng
hoà.
Làm đế vương nhiều năm, An Hoằng Hàn tự nhiên sẽ không bị hai người bọn
họ lừa gạt. Chỉ cần bọn họ không ở nơi này tranh cãi ầm ĩ, coi như lý do thực tế không phù hợp, hắn cũng sẽ tiếp nhận. “Nếu là như vậy, đó là
tốt nhất. Dù sao có Tả, Hữu thừa tướng giúp đỡ, trẫm mới có thể khiến
cho bách tính sống càng thêm an nhạc thái bình. Đều ngồi xuống đi, trì
hoãn tiếp nữa, món ăn cũng sắp lạnh.”
Ôm eo nhỏ của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn bước từng bước một đi tới trên ngai vàng.
Mấy lần yến hội trước, An Hoằng Hàn cũng sẽ chuẩn bị cho nàng một bàn
nhỏ, cho nên Tịch Tích Chi theo thói quen quét nhìn chung quanh, xem một chút có vị trí thuộc về mình không?
An Hoằng Hàn giơ tay lên liền vỗ vai nàng một chút. “Không cần nhìn, hôm nay không có kêu người chuẩn bị ghế ngồi cho ngươi.”
Tịch Tích Chi sửng sốt một chút, ngay sau đó xù lông trừng mắt liếc hắn một cái.
Vốn trước đó, cung nữ thái giám trong Bàn Long điện đã sớm chuẩn bị tốt
bữa trưa. Nàng nghe theo An Hoằng Hàn phân phó, chạy tới từ Bàn Long
điện thật xa, lại còn không có chỗ trống để ngồi xuống ăn cơm? Càng nghĩ trong lòng càng không vui, Tịch Tích Chi thở hổn hển chu môi, nhỏ giọng nói thì thầm cái gì đó.
Nhiều đại thần nhìn như vậy, lại khiếp sợ uy thế của An Hoằng Hàn, Tịch
Tích Chi không có cam đảm tranh cãi với An Hoằng Hàn, miệng mím lại nói: “Vậy ta trở về Bàn Long điện.”
Nơi này không cho người ta ăn cơm, nàng tự nhiên tìm được chỗ ăn cơm!
Vừa nghĩ tới cao lương mỹ vị, bụng nhỏ của Tịch Tích Chi lần nữa không
chịu thua kém kêu lên ùng ục.
Lỗ tai An Hoằng Hàn khẽ động, tầm mắt rơi xuống bụng nhỏ của tiểu hài
tử. “Đói thành như vậy rồi, còn muốn chạy khắp nơi? Không sợ ở nửa
đường, đói đến chóng mặt sao?”
“Phân phó Ngự thiện phòng mang thức ăn lên.” Ôm eo của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn để nàng cùng ngồi ở trên long ỷ với mình.
Ngai vàng này lớn hơn ghế ngồi bình thường rất nhiều, dù ba người trưởng thành ngồi xuống, cũng là dư dả.
Tịch Tích Chi vừa ngồi xuống, tầm mắt bốn phía đều nhìn lại.
Trước đó nàng đã ngồi chung long ỷ với bệ hạ, có rất nhiều người nén
giận, không dám hé răng. Nếu như lần trước bệ hạ chỉ là thỉnh thoảng vui vẻ, như vậy lần này đây? Bọn họ tuyệt không tin tưởng bệ hạ không biết
ngồi chung long ỷ là ý tứ gì?
Lưu Phó Thanh là người ngay thẳng, rất muốn chỉ ra hành động này của bệ
hạ không ổn, nhưng vừa định nói ra khỏi miệng, lại đúng lúc chống lại
ánh mắt lạnh lẽo thấu xương của An Hoằng Hàn. Nếu không nhìn ra cảnh cáo trong mắt của bệ hạ, ông cũng sống uổng phí nhiều năm rồi.
Cung nữ phụ trách bưng thức ăn ra ra vào vào.
Thấy Tịch Tích Chi vẫn chu miệng, An Hoằng Hàn giơ tay lên vén tóc rơi
bên trán nàng, “Nạn lụt ở Phong Châu làm Phong Trạch quốc tổn thất một
lượng lớn lương thực, hơn nữa chỉ trấn an dân chúng, đã tiêu hao không
ít nhân lực, tài lực.”
Tịch Tích Chi chớp mắt mấy cái, mày kiếm nhếch lên, “Chẳng lẽ lúc này chúng ta khong nên tiết kiệm lương thực sao?”
An Hoằng Hàn liếc mắt nhìn thức ăn để trên bàn….
“Cùng trẫm dùng bữa có gì không được? Nhưng nếu ngươi có thể ăn xong một bàn thức ăn, không còn sót lại một hạt cơm, như vậy trẫm lập tức phân
phó thái giám chuẩn bị bàn ghế cho ngươi.”
Tịch Tích Chi quét mắt sang bàn một cái, bị dọa đến nuốt một ngụm nước
miếng, trên bàn ít nhất cũng có hơn ba mươi món ăn. Sờ sờ bụng nhỏ của
mình, nếu như không còn dư một chút thức ăn nào, chẳng phải sẽ căng nổ
bụng ư?
Nàng sợ tới mức lập tức lắc đầu. “Tiết kiệm là phẩm đức tốt! Huống chi
dân chúng Phong Châu còn sống trong nước sôi lửa bỏng, cho nên vẫn nên
tiết kiệm một chút thì tốt hơn.”
Tịch Tích Chi nghiêng đầu một chút, cũng không dám để An Hoằng Hàn lấy
thêm một bộ bàn ghế cho nàng. Mặc dù ngồi ở bên cạnh An Hoằng Hàn sẽ
rước lấy ánh mắt của nhiều người, nhưng vì suy nghĩ cho thể xác và tinh
thần của mình, Tịch Tích Chi cho rằng đây là đáng giá!
Lâm Ân nhìn vẻ mặt sinh động của Tịch Tích Chi, lại liên tưởng đến vẻ
mặt đau khổ sống không nổi Bàn Long điện của tiểu hài tử nào đó, nhất
thời cảm thấy bộ dáng này của nàng tương đối làm người khác ưa thích.
Quả nhiên mình đoán không lầm, Tịch cô nương chính là không thể rời bỏ
bệ hạ.
“Lâm Ân, còn không nhanh cho nàng thêm một bộ bát đũa.” An Hoằng Hàn
vuốt vuốt ly rượu trong tay, nhấc ánh mắt lợi hại nhìn về phía Lâm Ân,
khiến Lâm Ân lập tức hồi hồn từ trong suy nghĩ, âm thầm cảnh cáo mình,
sống ở bên cạnh bệ hạ, tuyệt đối không thể phỏng đoán quá nhiều tâm tư
của chủ tử.
“Làm tốt bổn phận của ngươi.” Lạnh giọng cảnh cáo một câu, An Hoằng Hàn thu hồi ánh mắt lại, nhìn sang Tịch Tích Chi.
Tịch Tích Chi nắm đũa bạc, vừa định ra tay gắp thức ăn, bên tai đột
nhiên vang lên lời nói nhỏ nhẹ của An Hoằng Hàn, “Biết tại sao Lưu Phó
Thanh nhìn thấy ngươi và Tư Đồ Phi Du nói chuyện lại nổi giận không?”
An Hoằng Hàn vừa nhắc tới chuyện này, Tịch Tích Chi lập tức nhớ lại hình ảnh vừa rồi. Đúng vậy? Nàng chỉ hô một tiếng ‘Tư Đồ đại nhân’, Lưu Phó
Thanh giống như ăn thuốc nổ, cãi vả với Tư Đồ Phi Du. Nếu bàn về nguyên
nhân, Tịch Tích Chi vẫn thật sự không hiểu được.
Thành thật lắc đầu, Tịch Tích Chi nói: “Bọn họ vốn bất hòa, gây gổ còn cần nguyên nhân sao?”
“Đừng nghĩ chuyện quá đơn giản.” An Hoằng Hàn gõ bàn một cái, “Bọn họ quả thật bất hòa, nhưng gây gổ, phải có một ngòi nổ chứ?”
“Ngòi nổ?” Tịch Tích Chi càng thêm mơ hồ, mặt u mê nhìn An Hoằng Hàn.