Dưỡng Thú Thành Phi

Chương 203: Chương 203: Chương 7




An Hoằng Hàn vừa về tới Bàn Long điện, liền phân phó Lâm Ân đi Ngự Thiện Phòng truyền lệnh.

Tại sao bệ hạ trở lại với một thân ướt sũng? Không người nào dám hỏi.

An Hoằng Hàn trước lấy thuốc dán Từ quốc sư đặc chế ở trong ngăn tủ ra, bắt lấy móng vuốt của con chồn nhỏ, bắt đầu vẽ loạn. Trên đệm thịt của Tịch Tích Chi có rất nhiều vết thương nhỏ, một mảnh máu thịt be bét.

Sau khi bôi thuốc xong, Tịch Tích Chi đã không còn cảm thấy đau lắm. Sau khi ăn bữa tối với An Hoằng Hàn xong, liền nằm ở trên Long Sàng chợp mắt nghỉ ngơi. Cả ngày hôm nay, hai người đều mệt thảm rồi, cho nên mới vừa dính vào giường không bao lâu, Tịch Tích Chi liền chìm vào mộng đẹp.

Từ trước đến giờ, An Hoằng Hàn làm việc đều là mạnh mẽ vang dội. Một khi quyết định phải làm, trên căn bản sẽ lập tức thi hành.

Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả văn võ bá quan đã đến đông đủ vào triều sớm.

Tư Đồ Phi Du không còn cảnh tượng nở mày nở mặt trước kia, mặt ủ mày ê. Phong Châu vốn chính là cơ hội ông lập công chuộc tội, sau khi ông đến Phong Châu, càng không dám lười biếng chút nào. Cho nên về chuyện xây dựng đê đập, sẽ dụng tâm 100%, không hề nuốt riêng một khoản tiền nào do triều đình đưa xuống.

Nhưng. . . . . . chuyện sao lại biến thành như vậy? ! Tư Đồ Phi Du gấp đến độ dậm chân.

"Sớm biết hôm nay sao lúc trước còn làm? Tư Đồ đại nhân." Lời nói mang theo giễu cợt truyền đến từ bên kia, mặt Lưu Phó Thanh đầy khinh bỉ nhìn ông.

Tư Đồ Phi Du nào còn có ý định tranh cường đấu thắng với ông ta? Chỉ thở phì phò hừ hai tiếng, "Lão Lưu thối, mặc dù Tư Đồ Phi Du ta thủ đoạn ám muội, nhưng cũng dốc sức vì triều đình mấy chục năm, chuyện gì nên làm, không nên làm, ta vẫn phân rõ."

Ngụ ý, ngươi oan uổng người tốt.

Nếu nói thật có chuyện gì ông làm không được thỏa đáng, chỉ sợ sẽ là tòa cầu kia rồi. Chỉ là. . . . . . chuyện kia chẳng qua là giả dối không có thật, lúc ấy ông chỉ là vì cầu xin thỏa đáng và thuận theo ý dân mới bày ra biện pháp đó. Theo đạo lý mà nói, chuyện kia làm không sai.

"Cãi? Đến tận giờ các ngươi còn cãi nhau, còn ra thể thống gì! Chẳng lẽ chỉ cần các ngươi cãi vả là có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết sao?” An Hoằng Hàn dùng ánh mắt không tốt nhìn hai vị đại thần đắc lực ở phía dưới không ngừng cãi vả.

Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh lập tức song song câm miệng không nói, cúi đầu không dám lên tiếng.

Từ buổi sáng hôm nay, mí mắt phải đã bắt đầu nhảy loạn, làm cho Tịch Tích Chi lo lắng trùng trùng, e sợ phát sinh tai họa gì đó. Yên lặng nằm ở trên đùi An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi dùng một móng vuốt nhỏ, vỗ một mắt của mình, một mắt khác vẫn nhìn các đại thần phía dưới.

“Bệ hạ, vi thần không dám. Chỉ là đê đập chống đỡ không nổi thêm vài ngày nữa, coi như hôm nay chung ta mất bò mới lo làm chuồng cũng vô ích rồi. Vi thần cho là, vẫn mau sớm cách ly dân chúng, để tránh bách tích môn lần nữa gặp phải tai nạn, mang tới khổ sở.” Lưu Phó Thanh tiến lên một bước, bẩm báo nói.

Ông có thể nghĩ tới chuyện, An Hoằng Hàn làm sao lại không nghĩ tới, chỉ nghe hắn nói: “Hôm qua trẫm đã phân phó người ra roi thúc ngựa, chạy tới Phong Châu truyền lời rồi.”

“Bệ hạ anh mình.”

Ánh mắt An Hoằng Hàn lại nhìn về phía Tư Đồ Phi Du, “Tả thừa tướng đại nhân đã nghĩ ra lời giải thích về chuyện Phong Châu cho trẫm rồi sao?”

Bị điểm tên, toàn thân Tư Đồ Phi Du chấn động, không thể không đứng ra khỏi hàng, “Bệ hạ, vi thần vì Phong Trạch quốc cúc cung tận tụy mấy chục năm, không có công lao cũng có khổ lao. Cựu thần xin thề, không có làm ra bất kỳ chuyện gì có lỗi với Phong Trạch quốc, không có giám sát sơ sài, càng thêm không có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, tất cả sửa chữa và xây dựng đê đập đều là theo chỉ tiêu để hoàn thành. Nếu bệ hạ không tin, có thể hỏi thăm Tri Phủ địa phương, trả lại trong sạch cho vi thần.”

Tư Đồ Phu Du nói xong những câu có lực, tiếng nói vang vang.

Nếu không phải trước kia Tịch Tích Chi đã gặp qua ông dùng thủ đoạn không đạo đức giết hại một đứa bé tay trói gà không chặt, Tịch Tích Chi tuyệt đối sẽ cho rằng ông là một trung thần nghĩa sĩ phẩm hạnh tuyệt hảo.

Móng vuốt nhỏ ở trên đùi An Hoằng Hàn nhẹ nhàng gãi hai cái, bắt đầu viết, ‘Ngươi cho rằng là thật hay giả?’

An Hoằng Hàn thu hồi chút lực chú ý, liếc mắt nhìn con chồn nhỏ màu trắng. So với con chồn Tịch Tích Chi này, có thể nói An Hoằng Hàn hiểu rất rõ Tư Đồ Phi Du.

Tư Đồ Phi Du – người này làm việc không chừa thủ đoạn nào, ngoại trừ thích việc lớn hám công to, tuyệt đối không có hai lòng với Phong Trạch quốc. Chỉ là so với Lưu Phó Thanh – loại người làm đến nơi đến chốn này mà nói, ông ta thích lấy loại biện pháp nhanh chóng thấy hiệu quả.

Cho nên An Hoằng Hàn tin tưởng Tư Đồ Phi Du không có nói láo, nhưng cũng không nói ra lời nói thật, khẳng định còn có chuyện gạt mình.

“Trẫm quyết định đi Phong Châu trước, nhìn tình hình thiên tai một chút.” An Hoằng Hàn trầm ngâm thật lâu, cuối cùng ném ra những lời này.

Chẳng những Tịch Tích Chi trợn tròn mắt, thần tử phía dưới cũng như thế.

Vậy mà An Hoằng Hàn tựa hồ cảm giác còn chưa đủ, tiếp tục nói: “Tả thừa tướng đại nhân và Hữu thừa tướng đại nhân cùng đi với trẫm. Trẫm cho các ngươi một canh giờ, trở về thu dọn hành lý.”

“Bệ hạ….”

“Bệ hạ….”

Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh đồng thời hô.

Nhất quốc chi quân nên trấn giữ ở hoàng đô, tại sao có thể đi lo liệu thiên tai đây? Bọn họ đều cảm thấy quá mức đùa giỡn rồi.

Tịch Tích Chi không ngừng lay long bào của An Hoằng Hàn, cũng không biết An Hoằng Hàn có chủ ý gì.

“Không phải ngươi hỏi trẫm là thật hay giả sao? Chúng ta đi xem một chút, không phải sẽ biết chân tướng của sự tình rồi sao?” An Hoằng Hàn hạ thấp giọng, nhỏ giọng nói.

Âm lượng như vậy chỉ có Tịch Tích Chi và chính hắn có thể nghe được.

Vả lại, Phùng chân nhân cần sự giúp đỡ của hắn, rất rõ ràng là muốn hắn tự mình đi một chuyến.

Cho nên chuyến đi Phong Châu này, bắt buộc phải đi.

“Bãi triều.” An Hoằng Hàn nói xong hai chữ này liền đứng dậy không để ý thần tử quỳ đầy đại điện, đi ra khỏi đại điện.

Hình như An Hoằng Hàn sớm có dự mưu, Tịch Tích Chi nhìn Lâm Ân lấy ra hai bọc quần áo từ trong ngăn tủ, đặt ở trên bàn, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị tốt rồi.

Tịch Tích Chi nhún người nhảy lên, tứ chi vững vàng rơi lên trên bàn. Móng vuốt nhỏ vỗ một cái, dùng sức mở túi y phục kia ra.

Bên trong trừ một chồng lớn ngân phiếu, chỉ có vài món y phục thuộc về An Hoằng Hàn.

Chít chít… Tịch Tích Chi ngửa đầu kêu to một trận với An Hoằng Hàn.

Có phải bọc quần áo quá đơn giản rồi không?

An Hoằng Hàn nhìn thấu tâm tư của con chồn nhỏ, “Mấy thứ này đủ dùng trên đường rồi. Trên đường phải dùng ngân phiếu, mà tới được Phong Châu, chỉ sợ ngươi có nhiều bạc hơn nữa, cũng không mua được gì ăn.”

Nói cũng phải, Tịch Tích Chi đặt mông ngồi ở trên bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.